Nhóm dịch: vanphapquytong
Tình trang: Đang cập nhật
Cập nhật: 8 giờ trước
Lượt xem: 9
Lượt theo dõi: 0
Văn án:
Thuở ấy Cầm Tiễn tuổi trẻ không hiểu chuyện, tình cờ bắt gặp nụ cười đẹp tựa thiên tiên trên gương mặt thuộc vào hệ liệt cơ của Diêm Ngọc, bị luân hãm trong nụ cười của anh, quyết tâm muốn bao nuôi nụ cười của anh!
Diêm Ngọc gia cảnh bần hàn, sinh hoạt khó khăn.
Cầm Tiễn lập tức chi trả hết tất cả chi phí sinh hoạt cho Diêm Ngọc, chỉ cần anh cười cho cô xem.
Mối quan hệ ái muội này cứ tiếp tục cho đến khi Cầm Tiễn khôi phục lại ký ức của mình, phát hiện thật ra cô là một người xuyên sách.
Cầm Tiễn nhớ lại quyển sách mà cô xuyên không vào, cô chính là nữ phụ điên cuồng hành hạ lẫn tra tấn nam chính trong sách. Lúc nam chính bị cô hành hạ đến nhân sinh u ám thì nữ chính giống như một vừng mặt trời nhỏ bỗng dưng xuất hiện trong cuộc đời nam chính, cứu vớt anh ra khỏi vũng bùn tối tăm.
Lúc này Cầm Tiễn mới nhận thức được hành động cô trả thù lao cho Diêm Ngọc để anh ở bên mình, cường thế ép buộc anh cười cho mình xem, với anh mà chính là sỉ nhục anh, chà đạp anh.
Cầm Tiễn nghĩ đến kết cục bi thảm của nữ phụ trong sách, cô thực sự sợ rồi. Cô đã chuẩn bị xong hết thảy mọi thứ, chuồn thẳng ra nước ngoài cao chạy xa bay.
Năm năm sau, gia đình Cầm Tiễn phá sản còn mắc nợ hơn mười triệu, cô bất đắc dĩ phải quay về nước, mới vừa xuống máy bay đã bị Diêm Ngọc giữ lại. Anh mặt không cảm xúc, khàn giọng nói: “Có thể chọc tôi cười một lần sẽ cho cô mười ngàn.”
Cầm Tiễn: “Anh...” (Q A Q)
Về sau Cầm Tiễn mới phát hiện, cách đơn giản nhất chắc chắn có thể khiến Diêm Ngọc nở nụ cười, đó chính là kề vào tai anh nhẹ giọng gọi anh: “Ông xã.”