Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Cầm Mộ thật sự không chắc lắm về phản ứng của Diêm Thủy Chi, giống như cô ấy vừa hỏi Diêm Thủy Chi một vấn đề rất khó tin vậy, đồng thời Diêm Thủy Chi cũng dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn cô ấy.
Hay là nói cả Diêm Thủy Chi cũng không rõ chuyện này? Cho nên cô ấy hỏi đột ngột như vậy, Diêm Thủy Chi đã bị cô ấy hù sợ?
Cầm Mộ nhìn nước thuốc vương vãi đầy đất và Diêm Thủy Chi thật lâu chưa trả lời, cũng không định tiếp tục gặng hỏi, chủ động nói sang chuyện khác để xoa dịu bầu không khí:
“Ôi, nước thuốc đổ ra rồi, em đi tìm cây lau nhà lau cái đã.”
Cô ấy vừa định đứng lên thì Diêm Thủy Chi cũng đã tỉnh táo lại, nắm lấy cổ tay cô ấy kéo lại:
“Chờ chút, có thuốc dự phòng, bôi thuốc cho em trước đi.”
“Được.” Cầm Mộ một lần nữa ngồi về chỗ.
Trước tiên Diêm Thủy Chi tìm nước thuốc dự bị trong hộp thuốc ra, vặn mở nắp bình, suy nghĩ:
“Câu hỏi vừa rồi em hỏi chị ấy… ngại quá, có chút quá đột ngột. Chị lại không ngờ, lại là vấn đề này… ừm, quá kỳ lạ.”
Cầm Mộ buồn bực không lên tiếng, nhìn chằm chằm cánh tay phủ đầy vết xanh tím của mình, không biết nên nói gì.
“Chị không hiểu, sao em lại nghĩ như vậy?” Diêm Thủy Chi đương nhiên không biết Cầm Tiện đã giấu người nhà chuyện giữa cô và Diêm Ngọc, cho nên cũng không cách nào hiểu được vì sao Cầm Mộ lại có suy nghĩ lạ lùng như thế.
“Không phải em muốn nghĩ như vậy đâu… sao em lại nghĩ về chị của mình như vậy, là có người đã nói như vậy, em không tin chị em sẽ làm ra những chuyện như vậy, em cũng nên biết sự thật là như thế nào.”
Cầm Mộ phát hiện thái độ của Diêm Thủy Chi cũng không phải rất tức giận giống như trong tưởng tượng của cô ấy.
“Ai đã nói như vậy?” Diêm Thủy Chi nghĩ mãi không thông: “Bất luận là chị của em hay là anh chị đều không thể nào làm ra những chuyện như vậy.”
Cầm Mộ cắn răng, lấy bút ghi âm ra, thật thà kể cho Diêm Thủy Chi: “Trước tiên chị hãy nghe thử đoạn ghi âm mà em tình cờ ghi được đi. Vừa rồi em quay về ký túc xá, nghe được đám bạn cùng phòng đang tám chuyện đã ghi âm lại. Sau khi nghe xong, có lẽ chị sẽ biết được đại khái tình hình phát triển thế nào.”
Lúc này Diêm Thủy Chi đã bôi nước thuốc lên cho Cầm Mộ, còn giúp cô ấy dùng băng gạc băng lại.
Cầm Mộ phát đoạn ghi âm, Diêm Thủy Chi bắt đầu tập trung nghiêm túc lắng nghe.
Giữa lúc ấy, có nhiều lần Diêm Thủy Chi còn nhíu chặt mày, đồng thời phải liên tục nhẫn nại mới không có buột miệng chửi bậy.
Đợi đến khi Diêm Thủy Chi nghe hết đoạn ghi âm, mới một hơi phát tiết lửa giận trong lòng:
“Đúng là nói hươu nói vượn! Ăn nói bậy bạ! Hoàn toàn là bôi nhọ người khác, tung tin đồn nhảm về người khác mà! Những suy đoán này đúng là quá nực cười, quá nực cười. Bọn họ cả Cầm Tiện là ai cũng không biết, có thể cho tới bây giờ còn chưa từng gặp qua anh chị, cũng không biết là nghe được mấy tin này ở đâu, lại còn đồn y như thật vậy là sao?”
“Tức chết chị rồi tức chết chị rồi! Cái quái gì thế, chẳng những tung tin đồn nhảm về chị của em mà còn tung tin đồn nhảm về anh của chị nữa! Thảo nào, chị nói sao dạo gần đây cứ cảm giác có ai đó cứ lặng lẽ nói mấy thứ chi chi chít chít gì đấy sau lưng chị, thì ra là đang đồn mấy thứ hư cấu buồn nôn này. Chị nói cho em biết, đừng có tin! Quan hệ giữa hai người họ là trong sạch! Chi bằng nói, anh chị anh ấy… thôi được rồi, dù sao em cũng phải tin tưởng chị, tin tưởng anh chị, tin tưởng chị của em.”
“Chắc chắn là có nguồn phát tán tin đồn, không thể nào vô duyên vô cớ xuất hiện lời đồn quái đản như vậy.” Sau khi Diêm Thủy Chi mắng đủ cũng đã khôi phục lại lý trí, nhìn bộ dạng có vẻ như cô ấy muốn cùng Cầm Mộ giải quyết vấn đề này.
Trong ấn tượng của Cầm Mộ Diêm Thủy Chi là một người nói năng rất có chừng mực, lúc này Cầm Mộ lại bị giật mình bởi hành động mắng chửi người hung ác của Diêm Thủy Chi.
Đồng thời cô ấy cũng không ngờ Diêm Thủy Chi lại đứng cùng một chiến tuyến với cô ấy.
“Sao thế? Còn ngẩn người ra đó làm gì?” Diêm Thủy Chi gọi Cầm Mộ mấy tiếng, Cầm Mộ còn chưa kịp phản ứng, cô ấy đã lấy tay chọc chọc vào mặt Cầm Mộ.
Cầm Mộ bụm kín mặt, tỉnh táo lại: “Không có gì… chỉ là không ngờ, chị lại đứng về phía em.”
“Chị vốn dĩ luôn đứng về phía em mà! Em thật là, có thể nói là chị đồng cảm với những gì em đã trải qua, nếu em đã biết vì sao chị muốn giúp em, muốn kết bạn với em, em còn nhìn chị như vậy nữa thì chị sẽ giận đó.” Diêm Thủy Chi đúng là hơi bực.
Cầm Mộ lập tức nhận tội, nhận thức được suy nghĩ của mình thật quá ngây thơ.
“Thật xin lỗi! Rõ ràng là chị có lòng tốt muốn giúp em, em lại… xin lỗi, em gần như đã bị những lời đồn kia chọc giận đến mức hoàn toàn mất đi năng lực phán đoán.”
Cầm Mộ gần như là muốn khấu đầu nhận tội với Diêm Thủy Chi.
Diêm Thủy Chi đâu thật sự để cho cô ấy khấu đầu nhận tội, giữ tay cô ấy lại, cười híp mắt nói:
“Đúng là em phải bồi tội, không bằng gia nhập vào nhóm nhỏ của tụi chị đi. Trong nhóm nhỏ của tụi chị có người bị bệnh phải rút khỏi nhóm. Chị còn đang phiền não không biết tìm người dự bị ở đâu đây.”
Đề nghị này của Diêm Thủy Chi với Cầm Mộ mà nói đâu phải là bồi tội gì, hoàn toàn có thể nói là đang giúp cho cô ấy!
“Có thật không?” Cầm Mộ cảm kích đến độ nói năng hơi thiếu mạch lạc: “Điều này với em mà nói thật sự không phải bồi tội gì cả, đây chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đấy. Em vốn đã định từ bỏ, em nhất định sẽ cố gắng!”
Diêm Thủy Chi nhìn phản ứng vi diệu của cô ấy, cũng bật cười.
“Được rồi, bây giờ chúng ta bàn chuyện chính đi.” Diêm Thủy Chi còn đang băn khoăn không biết phải phá giải lời đồn bằng cách nào: “Chị nói cho em biết, những tin đồn nhảm mà mấy kẻ kia lan truyền hoàn toàn là lời đồn vô căn cứ.”
“Nhất là nói cái gì mà anh chị vì ghen với Tô Manh Manh nên mới muốn tìm chị em đến để đả kích Tô Manh Manh gì đó, càng vô lý hơn.”
Về chuyện Tô Manh Manh ỷ vào mình có bệnh tim mà dây dưa đủ loại với anh Diêm Thủy Chi, Diêm Thủy Chi đã sớm buồn bực khó chịu.
Bây giờ cô ấy bắt được cơ hội này, đương nhiên sẽ không bỏ qua. Hơn nữa đây cũng là một cơ hội tốt để kéo gần khoảng cách tăng tình hữu nghị với Cầm Mộ.
“Em chờ một chút, chị đi lấy chút thức uống và đồ ăn vặt tới, chúng ta vừa ăn vừa nói. Để chị kể cho em nghe, chị đã ức chế lâu lắm rồi.”
Mắt Cầm Mộ sáng lấp lánh, cô ấy ngoan ngoãn ở nguyên tại chỗ chờ Diêm Thủy Chi về rồi nói tiếp.
Xem ra cô ấy thật sự nên kể chuyện này cho Diêm Thủy Chi, nếu không thì bây giờ cô ấy chắc chắn còn đang chìm trong phiền muộn, đồng thời chắc chắn cũng vì phiền muộn vướng mắc mà không cẩn thận làm ra chuyện tổn thương chị.
Chuyện mà em gái tao ngộ trong trường học cùng với mối quan hệ giữa mình và Diêm Ngọc bị đồn đến dơ bẩn không chịu nổi trong trường, mấy loại chuyện này, bây giờ Cầm Tiện hoàn toàn không hay biết.
Sau khi Cầm Tiện lấy được năm triệu chân chân thực thực xong, bởi vì không biết phải dùng lý do gì để báo cáo nguồn gốc của số tiền này với người trong nhà, cuối cùng cô định sẽ bí mật đi mua một căn hộ, đợi đến khi giá nhà hơi có lãi một chút sẽ bán đi, như vậy chắc là tương đối ổn thỏa. Cho dù bán không được thì đợi cô cố gắng một chút, chọc cho Diêm Ngọc cười thêm mấy lần, chắc là cũng có thể tích lũy đủ tiền trả nợ.
Cô quyết định, lần này sau khi gom đủ tiền trả nợ, cô sẽ kể hết mọi chuyện giữa cô và Diêm Ngọc cho người nhà biết.
Cứ luôn che che giấu giấu cũng không tốt. nhưng nếu như bảo cô nói ra ngay bây giờ thì cô lại không làm được.
Vẫn nên chọn một cách tương đối an toàn tốt hơn.
Bởi vì đã có một cái phương hướng rất rõ nên bây giờ Cầm Tiện làm cái gì cũng không còn mờ mịt nữa, cô biết rất rõ mình phải làm gì.
Bây giờ cô sẽ chủ động đi tìm Diêm Ngọc, dù chỉ là tán gẫu về mấy chủ đề nhàm chán kiểu như “chào buổi tối”, “ăn cơm chưa”.
Nhưng cô vừa trò chuyện, lại phát hiện Diêm Ngọc tạo cho cô một cảm giác rất quái gở. Có lẽ là do anh không quen tám chuyện trên mạng lắm, hoặc là vì nguyên nhân nào khác, anh luôn câu đầu tiên thốt ra đã giết chết cuộc trò chuyện…
Dê Gầy: [Chào buổi tối, anh còn làm việc không?]
Diêm Ngọc: [Không.]
Dê Gầy: [Vậy anh đang làm gì? Tôi hơi tò mò.]
Diêm Ngọc: [Hồi âm tin nhắn của cô. Nói chuyện phiếm với cô.]
Cầm Tiện: “...”
Dê Gầy: [Ha ha ha, vậy trước khi tôi nhắn tin cho anh, anh đang làm gì?]
Chủ đề lúng túng đến mức cô có thể dùng ngón chân bới ra cả vườn hoa biệt thự.
Nhưng dù có khó xử hơn nữa cô cũng phải trò chuyện, ngại trò chuyện ngại trò chuyện, cứ trò chuyện tới tới thì sẽ không còn ngại nữa.
Diêm Ngọc: [Đang nghĩ coi cô chuẩn bị làm gì.]
Dê Gầy: [Cho nên anh không ngờ tôi sẽ tìm anh tám chuyện chứ gì?]
Diêm Ngọc: [Đúng là rất bất ngờ.]
Dê Gầy: [Thấy anh giống như không muốn nói chuyện lắm, có phải tôi không nên quấy rầy anh không?]
Cô cũng không muốn trong tình huống đối phương không có hứng thú tán gẫu còn tiếp tục làm phiền đối phương, nếu không cô chẳng những không thể chọc cười Diêm Ngọc mà ngược lại còn chọc cho anh chán ghét.
Diêm Ngọc: [Không có. Không tính là quấy rầy.]
Dê Gầy: [Anh định mấy giờ đi ngủ?]
Diêm Ngọc: [Mấy giờ cô ngủ?]
Anh lại ném ngược câu hỏi.
Đừng có dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi chứ…
Dê Gầy: [Khoảng mười một giờ.]
Diêm Ngọc: [Mười một giờ rưỡi tôi mới ngủ.]
Cầm Tiện hoàn toàn không biết cô còn có thể nói được cái gì, cứ trò chuyện đúng nghĩa như vậy thật không thú vị.
Trò chuyện đúng nghĩa là một chuyện rất kỳ quặc, lúc mà bạn dành thời gian ra muốn tập trung nói chuyện phiếm thì lại không tìm được chủ đề nào, chỉ có thể trò chuyện một cách gượng gạo.
Có đôi khi rõ ràng không định nói chuyện phiếm thì lại nói đến không dừng lại được.
Nhưng khi cô phát hiện tám chuyện như vậy rất không thú vị, đang định từ bỏ thì Diêm Ngọc bên kia lại chủ động hỏi cô một câu: [Tối nay cô chủ động tìm tôi nói chuyện phiếm, vậy ngày mai cô định làm gì?]
Câu hỏi này hỏi thật hay, bởi vì trước mắt Cầm Tiện vẫn chưa có ý tưởng.
Cô cảm thấy quy trình này cần phải từ từ tiến tới, cho nên định dùng tài khoản trên mạng duy trì nói chuyện xã giao một thời gian ngắn, sau này cô sẽ cân nhắc lên kế hoạch tìm Diêm Ngọc ở ngoài đời thực.
Chỉ là Diêm Ngọc đã hỏi cô ngày mai cô định làm gì, vậy có thể là anh muốn có một câu trả lời khiến anh hài lòng.
Trước mắt Cầm Tiện cũng không có chuyện gì để làm, cùng lắm chỉ là ra quầy phụ giúp cha mẹ. Mấy ngày nay cha đang bận chuyện tiền mặt tiền cửa hàng, cô ở quầy hàng cũng rất bận.
Chỉ có thể nhín ra được thời gian buổi trưa và buổi tối.
Thời gian buổi trưa và buổi tối đủ để cô làm cái gì?
Cầm Tiện nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng trả lời Diêm Ngọc: [Tạm thời tôi chưa có ý tưởng, cảm thấy công việc của anh cũng khá bận rộn, tôi không thể làm phiền anh trong lúc bận rộn được.]
Diêm Ngọc: [Cô có thể tới tìm tôi.]
Dê Gầy: [Không hay lắm đâu. Công việc của anh bận như vậy, tôi đi qua đó tìm anh nói chuyện ít nhiều gì cũng sẽ quấy rầy đến anh. Nếu tôi làm ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của anh hoặc là ảnh hưởng đến chính sự của anh thì sẽ không hay.]
Diêm Ngọc: “...”
[Tùy cô.]
Cầm Tiện bỗng chốc không biết phải nhắn lại cái gì, đành gửi cho anh một cái icon like, có thể Diêm Ngọc bên kia cũng không biết nói gì nên không có trả lời.
Nói thật, Diêm Ngọc bên kia không phản hồi tin nhắn, Cầm Tiện ngược lại thở phào một hơi.
Nhưng Diêm Ngọc bên kia đột nhiên không phản hồi tin nhắn cũng không phải vì anh không muốn, mà là Diêm Ngọc nhận được mấy tin nhắn Diêm Thủy Chi gửi qua cho anh.
Những tin nhắn này lập tức thu hút sự chú ý của Diêm Ngọc.
Em gái: [Anh, em có một chuyện phải nói với anh. Em ở trong trường học tình cờ gặp được em gái chị Cầm Tiện, trở thành bạn của em gái chị Cầm Tiện.]
Em gái: [Không phải em đã nói với anh là em muốn dọn ra ngoài trường ở sao… cũng không biết anh có nhớ em đã nói với anh chuyện này không, dù sao em và em gái của chị Cầm Tiện, Cầm Mộ đã cùng nhau thuê nhà ở chung.]
Diêm Ngọc nhíu mày nhìn tin nhắn em gái gửi tới, cảm thấy bực bội vì em gái cứ gửi từng câu một như vậy, không thể nói hết một mạch luôn à?
Em gái: [Em gái chị Cầm Tiện ở trong trường học bị ăn hiếp. Hôm nay em mới biết, gần đây trong trường học có lưu truyền một ít lời đồn nhảm liên quan đến anh và chị Cầm Tiện. Những lời đồn nhảm này đã gây tổn hại rất lớn tới Cầm Mộ, đồng thời còn tổn hại đến danh tiếng của anh và chị Cầm Tiện.]
Diêm Thủy Chi gọi Cầm Tiện là “chị Cầm Tiện” vô cùng tự nhiên. Tính cách của Diêm Thủy Chi rất bộc trực, sau khi cô ấy kể lể phàn nàn về hành vi của Tô Manh Manh xong, lập tức cầm điện thoại lên báo chuyện này cho anh cô ấy.
Diêm Thủy Chi đã nói đến nước này, Diêm Ngọc cũng bắt đầu chú trọng.
Ngọc: [Vấn đề gì? Nói rõ một chút.]
Chuyện liên quan đến Cầm Tiện, anh tuyệt đối sẽ không phớt lờ.
Em gái: [Em nói ngay đây! Hôm nay Cầm Mộ trở về đã kể với em, nếu không em cũng không hay biết gì đâu. Anh cứ từ từ nghe em kể.]
Điểm khác nhau giữa Diêm Thủy Chi và Cầm Mộ chính là, sau khi xảy ra loại chuyện này, Cầm Mộ không dám đi nói thẳng với chị, cũng không dám trao đổi thẳng thắn với chị. Còn Diêm Thủy Chi hoàn toàn không có ba cái suy nghĩ tinh tế đó, phải nói là rất thẳng thắn, rất thoải mái làm điều mình muốn.
Cho nên sau khi Diêm Thủy Chi trò chuyện với Cầm Mộ xong, cô ấy liền báo với Diêm Ngọc ngay.
Dù sao Cầm Mộ cũng không có dặn là không được nói với anh trai cô ấy, kể cả Cầm Mộ không muốn cô ấy nói chuyện này với anh trai thì Diêm Thủy Chi chắc chắn cũng không nghe cô ấy.
Thế là Diêm Thủy Chi liền soạn rất nhiều tin nhắn dài lê thê kể lại chuyện mình nghe được hôm nay trong bút ghi âm của Cầm Mộ, cùng với một số chuyện Cầm Mộ đã kể cho cô ấy nghe, kể hết toàn bộ cho Diêm Ngọc.
Diêm Ngọc cũng coi như nhẫn nại, liên tục im lặng xem tin nhắn Diêm Thủy Chi gửi qua, giữa chừng cùng lắm chỉ là lui ra ngoài một lát nói một tiếng ngủ ngon với Cầm Tiện.
Diêm Thủy Chi gõ chữ rất nhanh nhưng sắp xếp từ ngữ lại cần phải động não khá nhiều, cộng thêm ôn lại chuyện hôm nay một lượt lại lần nữa khiến lửa giận trong lòng cô ấy bốc lên, vậy nên lần này vừa nói liền nói liên tục gần nửa giờ.
Diêm Thủy Chi kể xong lại bắt đầu chửi tới.
Em gái: [Đúng là phiền thật đấy, thật là không thể hiểu nổi. Anh, anh hãy nhanh lên mau nghĩ cách đi chứ! Những thứ nước bẩn này tạt lên trên người chị Cầm Tiện, anh chịu được nhưng em không chịu được! Em không thể để anh và chị Cầm Tiện phải chịu oan khuất như vậy!]
Em gái: [À, đúng rồi, còn có cái gì mà diễn đàn nội bộ công ty anh nữa. Anh, em thấy anh cũng nên đi dọn dẹp một chút, những người này rảnh rỗi như vậy, ăn no rửng mỡ không có việc gì làm à? Thế quái nào chuyện gì cũng có thể tự tưởng tượng ra được vậy, không thể dùng trí tưởng tượng vào chuyện chính đáng được sao?]
Em gái: [Quan trọng nhất là, nhất định phải phủi sạch quan hệ với Tô Manh Manh đó! Em rất ghét những người khác đều coi anh và Tô Manh Manh là một đôi, rõ ràng anh mới là người bị hại, vậy mà lại làm như cái gì cũng là anh sai. Em có giải thích thì những người đó cũng không nghe, sao những người đó lại u mê như vậy, mỗi lần em giải thích đều cảm giác bọn họ giống như là người trong mơ gọi hoài chẳng tỉnh.]
Diêm Thủy Chi lại tiếp tục phàn nàn.
Thỉnh thoảng Diêm Ngọc mới hồi âm cho cô ấy mấy câu, anh cũng không nói nhiều, chỉ liên tục trầm tư.
Trong lúc anh không hề hay biết, trong trường học của em gái anh lại xảy ra chuyện này, đúng là hơi lạ.
Nhất định là có người đã bí mật tung ra tin đồn này, hơn nữa còn một đồn mười, mười đồn trăm…