Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 9: Giống như cố tình gây sự
Cầm Tiện ra sức chớp mắt, Diêm Ngọc cũng làm theo cô chớp mắt mấy cái, hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.
Cầm Hoài rất mừng, hoàn toàn không biết mối quan hệ giữa hai người trẻ tuổi này, hơi dè dặt hỏi: “Cái này, lấy hết tất cả luôn sao?”
Thật ra mấy ngày nay công việc buôn bán của bọn họ không được tốt lắm, chỉ bán một ít trang sức, bông tai, mặt dây chuyền và cài tóc, các loại vật dụng nhỏ dành cho con gái. Những thứ này đều là của mẹ Cầm Tiện làm, Cầm Tiện đi theo mẹ cũng học được đôi chút, cho nên cô cũng mua nguyên liệu về tự mình làm. Cô kết cũng rất đẹp, bán cũng hơi đắt hơn những nơi khác một chút.
Cũng sẽ có một vài khách hàng thật sự rất thích những món đồ trang sức này mà không bận tâm đến chút tiền nhỏ nhặt kia, còn cảm thấy rất giá trị. Nhưng mà phần đông đều cảm thấy đắt, không bằng đi mua ở những nơi khác.
Cầm Hoài tổng hợp tình hình mấy ngày nay, nghĩ rằng bán đồ ăn vặt có lẽ sẽ đỡ hơn. Trước đây Cầm Hoài vì muốn thu phục tâm hồn thiếu nữ của vợ, đã từng khổ luyện trù nghệ. Sau khi phá sản ông còn tự mình xuống bếp, cũng đã từ từ tìm lại cảm giác.
Diêm Ngọc vẫn như cũ nhìn chằm chằm Cầm Tiện, trả lời Cầm Hoài: “Ừ, lấy hết toàn bộ. Ông có thể tính sổ sách một chút, không cần gấp cứ từ từ mà tính. Cô đây là… con gái của ông đúng không? Tôi mua cho em gái mình, có thể để cho con gái ông đeo thử một chút để tôi xem hiệu quả thế nào không?”
Cái gì mà mua cho em gái các loại, toàn là bịa chuyện.
Diêm Ngọc không có tâm tư tinh tế lo cho em gái của mình như thế, thậm chí anh còn chưa từng mua quần áo cho em gái mình, bình thường toàn là đưa tiền cho em gái, để cô ấy tự đi mua, chớ đừng nói chi đến mua đồ trang sức gì đó.
Cầm Hoài cầm điện thoại lên bấm máy tính tính tiền, vô cùng nhiệt tình: “Đúng thế, là con gái tôi đó, con qua đây hỗ trợ nào. Thì ra là thế! Còn tưởng là cậu mua cho bạn gái, đang định nói cậu đối xử với bạn gái mình thật tốt đó, ha ha ha mua cho em gái, cậu đối xử với em gái tốt thật đó. Có người anh như cậu, chắc chắn cô bé rất hạnh phúc.”
Diêm Ngọc đáp lại qua loa: “Cũng tốt.”
Anh lấy điện thoại ra, trông giống như là anh muốn xem Cầm Tiện đeo lên rồi chụp một tấm hình.
Cầm Tiện không biết anh định làm gì, cô lúc nào cũng cảm thấy suy nghĩ của Diêm Ngọc thật khó hiểu, càng không biết lời anh nói ra có mấy phần là thật.
Cô thấy anh không phải là mua cho em gái của anh, mà là muốn tặng cho Tô Manh Manh nhận lỗi.
“Đây là bông tai.” Cầm Tiện cam chịu số phận cầm bông tai lên: “Đeo đôi bông tai này lên, phối với kẹp tóc và dây buộc tóc này sẽ đẹp hơn.”
Phong cách ăn mặc của Cầm Tiện vô cùng giản dị, cô chỉ trang điểm nhẹ, tóc vấn lên một cách sơ sài, mặc quần áo rất phổ thông. Vậy mà sau khi cô đeo bông tai và phối trang sức lên, chỉ cần nhìn vào mặt cô thôi cũng sẽ cảm thấy khí chất ở trên mặt cô tăng lên.
Mẹ Cầm Tiện rất thích phối trang sức theo phong cách dân tộc. Có một số trang sức dân tộc có phong cách rất độc đáo, đẹp tinh xảo đến mức khiến cho người ta nhìn hoa cả mắt, nếu đeo những món trang sức này lên mà phối không cẩn thận thì người sẽ bị đồ trang sức nhấn chìm nhan sắc.
Nhưng Cầm Tiện có đủ giá trị nhan sắc để chống đỡ những món trang sức này, những món trang sức này đeo lên người cô chỉ trở thành vật tô điểm thêm cho cô mà thôi.
Chỉ cần cô thay một bộ đồ khác, cô sẽ hoàn toàn trở thành một cô gái dân tộc đi ra từ trong bức họa.
“Tôi chụp ảnh cho em gái xem, có được không?” Diêm Ngọc chăm chú nhìn cô mấy giây, cầm điện thoại lên hỏi.
Cầm Tiện nhẹ nhàng gật đầu, trang sức trên đầu theo đó lắc lư, phát ra tiếng vang đinh đinh đang đang.
Diêm Ngọc lặng lẽ dùng một tay đè lên vị trí trái tim, tay còn lại ấn phím chụp ảnh: “Bộ này có thể gói lại, sang bộ tiếp theo đi.”
“Được.” Cầm Tiện rất phối hợp, cô cũng không nói nhiều, thái độ không vui không giận.
Bởi vì tướng mạo nên dù Cầm Tiện không tỏ vẻ gì trông cũng rất dịu dàng, cô lớn lên có một gương mặt không có tính công kích.
Cầm Tiện đeo thử một lúc lâu, ở quầy hàng bên cạnh đã bắt đầu từ từ có người tụ tập đến đây, tò mò ngắm nhìn mấy lượt, hơi động lòng với Cầm Tiện đang đeo trang sức phối phụ kiện. Nhưng khi bọn họ muốn đi lên phía trước bắt chuyện lại bị Diêm Ngọc lặng lẽ chặn lại.
Cuối cùng đã thử xong hết, Diêm Ngọc lại nhờ Cầm Tiện cầm giúp tới chỗ xe. Anh đưa tiền mặt cho Cầm Hoài, bảo Cầm Hoài kiểm tra đối chiếu số tiền.
Cầm Hoài cũng không yên tâm để gái đi theo một người đàn ông ra ngoài, nhưng Cầm Tiện vẫn kiên trì nói không thành vấn đề nên mặc dù ông không yêu tâm nhưng vẫn ở lại bên này.
Chỗ đậu xe của Diêm Ngọc nằm cách nơi này một đoạn ngắn, Cầm Tiện xách theo đồ đi sau lưng anh. Diêm Ngọc đi được mấy bước, chợt quay đầu lại nói: “Đi đứng lề mề quá, đưa đồ cho tôi. Cầm điện thoại di động giúp tôi đi.”
Cầm Tiện cứ thế khó hiểu cầm điện thoại di động cho Diêm Ngọc, đầu suy nghĩ muốn xoay ăng ten. Diêm Ngọc có thể cầm hết mớ đồ trang sức kia, sao lại không cầm nổi điện thoại di động của anh chứ…
“Cô đã quên ước định của chúng ta rồi đúng không?” Diêm Ngọc giận cô luôn không chủ động nói chuyện với anh.
Lẽ nào cô chẳng có một tí xíu bất ngờ nào về sự xuất hiện của anh? Chẳng lẽ ngay cả một câu “sao anh lại tới đây” cô cũng không muốn hỏi sao?
“Không có quên mà.” Cầm Tiện thành thật trả lời.
“Vậy sao cô…” Diêm Ngọc đang muốn nói “sao không tới tìm tôi” nhưng cảm giác nghe giống như anh đang làm nũng với cô vậy, bèn đổi sang một cách nói khác: “Lại không có bất kỳ hành động gì.”
Việc này…
Cầm Tiện gian nan lên tiếng: “Bởi vì tôi không biết phải làm thế nào.”
Cô do dự mấy giây đồng hồ rồi mới quyết định ăn ngay nói thật. Thật ra cô vốn thuộc dạng tính cách ăn ngay nói thẳng có việc gì cứ nói, nhưng khi cô gặp Diêm Ngọc, lại không dám thẳng thắn như vậy.
“Vả lại cũng rất bận.” Cô lại bồi thêm câu nữa.
Diêm Ngọc trầm mặc.
Hai người im lặng đi tiếp một hồi, Cầm Tiện lại nhỏ giọng hỏi: “Nếu như tôi muốn hỏi anh, hỏi anh tôi phải làm sao, thì có phải hơi gian xảo không.”
“Tôi không hy vọng cô vì tôi nói ra sau đó mới biết phải làm sao. Nếu cô vì tôi nói rằng tôi hy vọng cô làm như thế nào rồi mới đi làm một vài chuyện thì tôi cũng không thể cười được. Vậy nên phải làm thế nào, tự cô suy nghĩ đi.” Diêm Ngọc bực bội gãi đầu.
Sao anh cứ giống như một người đàn ông thích cố tình gây sự thế hả?
Cầm Tiện quả thật có một loại cảm giác vi diệu, tích cách Diêm Ngọc có vẻ như càng lúc càng khó chịu.
Cô đột nhiên cảm thấy cô giống như một chàng trai thẳng, đang đối diện với bạn gái có tâm trạng khó mà nắm bắt. Bạn gái tự nhủ: Em muốn nhận quà của anh, nhưng em không hy vọng anh là vì em nói muốn có quà nên mới tặng quà cho em. Em hy vọng anh tự mình nghĩ cách tặng quà cho em, như vậy mới là tặng quà.
Cô có chút không lý giải được loại tâm trạng này.
“Được rồi. Vậy tôi sẽ cố gắng.” Cầm Tiện cũng không vướng mắc, thật ra sau khi cô hỏi xong vài vấn đề, trong lòng cô cũng không đã không còn cái cảm giác kìm nén đến mức luống cuống kia nữa.
“Hy vọng cô thật sự muốn cố gắng, chứ không phải vì tôi đến nhắc nhở cô, cô mới muốn cố gắng.” Diêm Ngọc nói nhiều như vậy, hoàn toàn chỉ là muốn để cô hiểu mà chủ động đi tìm anh.
Cầm Tiện rất thành khẩn gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi. Vừa rồi cảm ơn anh, không có trực tiếp vạch trần mối quan hệ giữa chúng ta với cha tôi.”
“Tôi cũng không phải đang muốn lấy lòng cô. Giống như trước đây, mối quan hệ giữa chúng ta vẫn cần phải giữ bí mật như cũ.” Giọng điệu Diêm Ngọc nghe ra được có chút vui vẻ.
“Được.” Cầm Tiện thấy anh đã đi đến cạnh xe, mới đưa điện thoại di động cho anh: “Cảm ơn anh hôm nay đã ghé thăm sạp hàng nhà tôi.”
“Đừng có quên ước định giữa chúng ta đấy.” Diêm Ngọc một lần nữa nhấn mạnh.
Anh đã nhắc nhở cô đến như vậy, tóm lại cô sẽ chủ động đi tìm anh đúng không?
Cầm Tiện khôn khéo gật đầu, đứng tại chỗ dõi theo xe anh lái đi xa.
Mãi cho đến khi xe của Diêm Ngọc mất hút trong tầm mắt, Cầm Tiện mới cảm giác bình tĩnh lại. Khi cô ở cùng Diêm Ngọc, cô thật sự rất căng thẳng.
Diêm Ngọc cứ luôn nhấn mạnh cô không nên quên ước định giữa bọn họ, giống như là đang nhắc nhở cô, đừng quên anh còn đang trả thù cô đấy. Cô đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh.
Cô xoa xoa lòng bàn tay đã đổ mồ hôi lạnh, quay người đi tìm cha, bây giờ có thể dọn quầy được rồi.
Sau khi Cầm Hoài kiểm tra tiền mặt xong cũng đang lo cho con gái, ông ngóng dài cổ đợi một lúc lâu, đợi đến khi con gái hoàn hảo không chút tổn hại gì quay về, cuối cùng ông mới yên tâm.
Hôm nay dọn quầy sớm hơn lúc trước rất nhiều, cô cũng có thời gian đi chuẩn bị một chút, ngày mai cô sẽ đi nhận việc làm gia sư dạy đàn dương cầm.
Nếu cô muốn tạo ấn tượng đầu tiên tốt một chút cho hai đứa nhóc kia thì chắc là cô nên chuẩn bị mấy món quà nhỏ cho tụi nó.
Phương Viêm có nói nếu cô có thể làm cho tụi nhỏ thích cô thì tụi nó sẽ không khó đối phó, nhưng Cầm Tiện nhận thấy, tính cô cũng không thích con nít, cô cũng không biết phải giao lưu với các em nhỏ như thế nào.
Cô cân nhắc đến gia đình đứa nhỏ rất có tiền, nên tặng quà vẫn phải lấy có lòng là chính. Cô đã học được một chút tay nghề làm đồ thủ công ở chỗ mẹ, cô nghĩ có thể hai đứa bé trai này sẽ thích các mẫu đồ chơi máy bay hàng không các loại. Thế nên sau khi cô thiết kế chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu xong, đã bỏ ra một đêm làm một chiếc máy bay nhỏ và một cái xe ô tô nhỏ. Hình vẽ trên máy bay nhỏ và xe ô tô nhỏ đều là cô tự mình vẽ, họa một số nhân vật anime mà con nít sẽ thích.
Cuối cùng cô đặt đồ chơi vào trong hộp quà tặng rồi gói lại thật kỹ. Cầm Tiện xem thời gian, đã hơn năm giờ.
Cô đứng lên thư giãn gân cốt, để không ảnh hướng mọi người nghỉ ngơi, cô đã bật một chiếc đèn nhỏ trong phòng khách ngồi làm.
Cầm Tiện cả đêm không ngủ. Cô buồn ngủ ngáp một hơi dài, cũng không định đi ngủ tiếp mà đi thẳng xuống phòng bếp làm điểm tâm, đợi cả nhà vừa dậy là sẽ có thể ăn điểm tâm ngay.
Sau khi trời sáng, em gái ở lại chỗ này làm bài tập. Ban ngày cha mẹ đều có công việc khác. Cầm Tiện dặn đi dặn lại em gái rồi xách theo quần áo đã chuẩn bị sẵn, thay một bộ đồ chỉnh tề một chút rồi lập tức xuất phát.
Để tiết kiệm chút tiền, cô lựa chọn trước tiên sẽ ngồi xe buýt đi đến gần đó, sau đó lại ngồi taxi. Bởi vì cô xuất phát sớm nên sau khi xe xuống xe taxi vẫn kịp thời gian.
Gia đình này họ Đồng, nhà cũng mở công ty, nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu là về mảng thực phẩm gia vị. Ngoài biệt thự có chuông cửa, còn có một cái camera thu hình, không có phô trương đến mức sắp xếp lính gác ở cổng.
Cô ấn chuông cửa, sau đó có một người phụ nữ ăn mặc lịch sự đi ra, nở nụ cười rất khách sáo: “Cô là cô Cầm phải không? Mời đi theo tôi.”
Cầm Tiện mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn bà.”
Người phụ nữ này chính là dì bảo mẫu của gia đình, không phải mẹ ruột của đứa nhỏ, trên đường đi bảo mẫu cũng kể sơ qua một lượt tình huống của hai anh em sinh đôi.
Trong nhà, trong phòng đàn có hai bé trai khoảng chừng mười tuổi. Mặt mũi của hai bé trai giống nhau như đúc, rõ ràng là một cặp anh em song sinh.
Anh trai sinh đôi tên là Đồng Học, em trai sinh đôi tên là Đồng Nhạc.
Lúc này hai đứa nhóc đang thì thầm to nhỏ, ánh mắt lanh lợi nhạy bén nhìn ra ngoài cửa, còn nói những điều không thể để cho người khác nghe được.
“Những lời chị Tĩnh Hàm nói, em đã nhớ kỹ chưa?” Đồng Học kéo ống tay áo em trai.
Đồng Nhạc cười xấu xa gật đầu: “Nhớ! Phải để con mụ già đó biết được sự lợi hại của chúng ta, hả giận cho chị Manh Manh!”
“Ừ! Biết vậy là được, đều là lỗi của con mụ già kia, nếu không chị Manh Manh mới không phải bị bệnh đến mức nhập viện.” Đồng Học siết chặt nắm tay: “Trước hết phải ra oai phủ đầu với ả! Bây giờ chúng ta đi dẫn Đại Hắc Cẩu ra, hù chết ả! Ha ha.”
Cầm Tiện đi theo dì bảo mẫu vào trong phòng khách, thì ra cha mẹ đứa nhỏ đang ở chỗ này chờ cô. Hai vợ chồng này đều bảo dưỡng rất tốt, trông cũng chỉ mới ngoài ba mươi. Nhưng cô nghe nói bà chủ Đồng gần ba mươi tuổi mới sinh con, cho nên đứa nhỏ đã mười hai tuổi, tuổi thật của họ chắc là gần bốn mươi.
“Chào các vị.” Cầm Tiện rất lịch sự chào hỏi.
“Chào cô.” Bà chủ nở nụ cười hiền hòa: “Đã mấy năm rồi vậy mà trông cô vẫn không có gì thay đổi. Trước đây tôi còn dắt Đồng Học và Đồng Nhạc nhà tôi đi qua xem cô biểu diễn. Khi ấy cô còn đang đi học trong nước thì phải.”
Cầm Tiện hơi bất ngờ: “Có thể được bà nhớ kỹ, đúng là vinh hạnh cho tôi.”
“Ai da, cũng không phải tôi nhớ kỹ, là hai đứa con của tôi thích tiếng đàn của cô. Cho nên khi có người giới thiệu cô tới làm gia sư dạy dương cầm, chúng tôi không cần suy nghĩ đã đồng ý luôn. Tôi muốn tạo bất ngờ cho hai đứa nhỏ nên vẫn chưa nói với tụi nó cô chính là chị gái đàn dương cầm mà tụi nó đã nhớ thương thật lâu.” Bà chủ Đồng nói chuyện rất khéo: “Tôi đã cho người đi gọi tụi nó rồi, chắc là sẽ đến nhanh thôi.”
Cầm Tiện cũng có chút căng thẳng, nhưng cô vẫn đưa món quà đã chuẩn bị cho bà chủ Đồng ra trước: “Đây là một phần quà nhỏ, là một đôi bông tai tự tay tôi làm, hy vọng bà sẽ thích!”
Bà chủ Đồng rất bất ngờ cũng rất vui vẻ, Cầm Tiện có thể đến bà ấy đã rất bất ngờ rồi, vậy mà đối phương còn có lòng chuẩn bị cả món quà nhỏ: “Thế thì thật là có lòng!”
Ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa, bà chủ Đồng còn chưa kịp lên tiếng đáp lại, cửa đã bị phá từ bên ngoài. Một con chó đen lớn cao nửa mét dẫn đầu xông vào, nhe răng nanh xông thẳng tới chỗ Cầm Tiện. Hai đứa con nít ở ngoài cửa hưng phấn gào to: “Đại Hắc Cẩu! Lên lên lên!”