Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Cầm Tiện một mạch an phận ở trong bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, lặt rau, thái thịt, rửa rau… Cô không biết nhà họ để gạo ở đâu, một số dụng cụ làm bếp cần dùng đặt ở đâu nên đành bỏ đồ xuống trước.
“Ngại quá, đã để cô chờ lâu.” Diêm Ngọc quay trở lại phòng bếp, thấy cô đã xử lý gần xong nguyên liệu nấu ăn, có chút ngượng ngùng.
Ý định ban đầu của anh đương nhiên không phải thật lòng muốn cô tới đây làm bảo mẫu nấu cơm…
“Đâu có, anh đến đúng lúc lắm.” Cầm Tiện vừa định hỏi xem gạo ở đâu: “Đúng lúc tôi đang chuẩn bị nấu cơm, muốn hỏi một chút gạo anh để ở đâu. Đại khái nấu bao nhiêu thì đủ?”
“Em gái anh có ăn cùng không?” Cô nhìn ra sau lưng Diêm Ngọc, không thấy bóng dáng Diêm Thủy Chi.
“Lát nữa em ấy sẽ đi ra ngoài. Chỉ có hai người là cô và tôi thôi.” Diêm Ngọc mở tủ chén, lấy một bao gạo chưa khui ra, nhận lấy nồi cơm trong tay Cầm Tiện: “Tôi làm cho.”
“Ok.” Cầm Tiện bỏ qua chuyện này đi làm chuyện khác, dù sao cô cũng không để mình rảnh rỗi.
Lúc Diêm Ngọc làm việc rất nghiêm túc, lúc Cầm Tiện bận rộn cũng rất chuyên chú. Diêm Ngọc cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn tới cô nhưng ánh mắt cứ vô thức rơi lên trên người cô.
“Anh à. Có bạn học tìm em, em đến trường học đây. Em không ăn cơm ở nhà được rồi.” Diêm Thủy Chi đeo cặp sách vào ló đầu ra, cười hì hì chào tạm biệt họ: “Cầm Tiện, lần sau có cơ hội lại nếm thử tay nghề của chị nha.”
Cầm Tiện thấy rất tiếc: “Gấp lắm sao? Nếu không gấp lắm thì ăn cơm xong rồi đến trường cũng được…”
“Đúng vậy.” Diêm Thủy Chi ra vẻ ẩn ý nhìn anh cô ấy: “Đúng là gấp lắm rồi.”
“Vậy thì em đi nhanh đi, trên đường đi cẩn thận một chút.” Cầm Tiện theo thói quen dặn dò.
Diêm Thủy Chi hơi ngẩn ra, cho tới bây giờ cô ấy đi ra ngoài đều chưa từng được ai dặn dò đi đường cẩn thận một chút đại loại vậy. Mặc dù Cầm Tiện nói câu này chỉ là thuận miệng thôi nhưng cô ấy lại thấy… có chút ấm áp.
“Vâng! Em biết rồi.” Ấn tượng của Diêm Thủy Chi về Cầm Tiện lại tốt hơn một chút.
Xem ra mắt nhìn của anh cô ấy vẫn rất tốt, may mà anh cô ấy không có mắt mù, không có cảm giác với Tô Manh Manh, bằng không cô ấy cũng không dám tưởng tượng cuộc sống sau này sẽ khổ cỡ nào.
Sau khi Diêm Thủy Chi đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người Cầm Tiện và Diêm Ngọc. Trong tình huống ở riêng hai người như vậy Cầm Tiện cũng không có cảm giác gì là mặt đỏ tim đập, cô hoàn toàn coi mình như nhân viên của Diêm Ngọc, lấy tâm thái của nhân viên đi làm việc.
Ngược lại Diêm Ngọc có vẻ nhăn nhó, sau khi phát hiện đối phương hoàn toàn không có thẹn thùng như trong tưởng tượng của mình, anh vừa nhăn nhó lại có chút chán nản.
Anh mà không chủ động nói gì đó với cô thì cô cũng sẽ không gợi chuyện. Cuối cùng anh vẫn không nhịn được nhắc đến chuyện hôm nay:
“Hôm nay…”
Anh dừng lại một chút: “Cô đã làm tôi cười năm lần. Tôi sẽ giữ đúng lời hứa, chút nữa sẽ kết toán tiền, ngày mai chuyển khoản cho cô. Cô nhớ kiểm tra và nhận đó.”
Năm lần?
Cầm Tiện giật mình. Đâu có nhiều như vậy, cô đếm tới đếm lui cũng chỉ đếm ra hai lần, hơn nữa trong đó có một lần không phải cô chọc cười.
“Có phải anh tính sai rồi không? Hình như đâu được năm lần nhiều như vậy.” Cầm Tiện rất thật thà sửa lại.
“Tôi nói năm lần là năm lần. Tôi cười thầm trong bụng không được sao?” Diêm Ngọc dùng giọng điệu cứng rắn nhấn mạnh: “Cô có ý kiến gì à?”
Cho cô thêm một chút tiền, cô còn không vui sao?
Cầm Tiện xua tay: “Không có không có. Chỉ là không ngờ lại được nhiều lần như vậy.”
“Vậy nên tôi mới nói, cô chỉ cần chuyên tâm thực hiện giao ước giữa chúng ta, có giá trị hơn cô đi làm công nhiều.” Nhưng Diêm Ngọc biết rõ, có lẽ cô vẫn sẽ không từ bỏ ý định đi tìm việc làm.
Anh không thể để cô tiếp tục đi nhận một công việc giống như trước đó.
Cuối cùng vào lúc mà anh không chú ý, cô sẽ bị người khác bắt nạt.
Bây giờ Cầm Tiện chưa nhận được tiền, trong lòng ngược lại không có bất kỳ dao động gì, còn có chút xem thường. Ngoài miệng anh nói hết lòng tuân thủ hứa hẹn, thế cũng phải xem anh có thật sự làm như vậy hay không.
Bành Tĩnh Hàm mượn tài khoản của bạn lên trên diễn đàn công ty Diêm Ngọc, bắt đầu tiến hành kế hoạch dẫn dắt dư luận, trước tiên là nắm bắt tiết tấu:
Bai Bai Bai: [Rốt cuộc quản lý Lôi đã thấy gì vậy? Thật là tò mò.]
Tĩnh Tĩnh Tĩnh Tĩnh: [Có phải cô gái được sếp Diêm dẫn tới công ty hôm nay mới là Bạch Nguyệt Quang đích thực trong lòng sếp Diêm, là người sếp đặt trên đầu quả tim mà cưng chiều không?]
Tĩnh Tĩnh Tĩnh Tĩnh: [Vậy còn Tô Manh Manh và sếp Diêm… không lẽ, không lẽ chỉ là “thế thân”, không phải đâu, không phải đâu. Sếp Diêm không phải là loại người này đúng không? Tôi ghét nhất là loại đàn ông trong lòng đã có Bạch Nguyệt Quang lại còn vì lý do gì đó đi tìm thế thân!]
Hoa Hoa Hoa: [Gần đây đúng là có chút kỳ lạ. Số lần Tô Manh Manh tới công ty giảm đi rất nhiều, giống như hai người kia đang có mâu thuẫn cãi nhau gì đó. Chắc không phải là thế thân và Bạch Nguyệt Quang gì đâu, tôi thấy Tô Manh Manh và cô gái thần bí được sếp Diêm dẫn về đâu có chỗ nào giống nhau.]
Thu Thu: [Còn tôi thà rằng tin rằng sếp Diêm đang giận Tô Manh Manh. Tô Manh Manh rất si tình sếp Diêm. Thái độ của sếp Diêm với Tô Manh Manh cũng có chút đặc biệt. Có lẽ hai người chỉ là đang mâu thuẫn cãi vã thôi. Tôi càng tin tưởng sếp Diêm dẫn cô gái kia về chỉ là để diễn một màn kịch, muốn làm Tô Manh Manh ghen.]
Bành Tĩnh Hàm đọc xong mấy cái bình luận tương tự như vậy, bắt đầu liên tưởng. Cô ta đứng ở góc độ của Tô Manh Manh mà suy nghĩ, thà là tin vào loại khả năng này.
Bành Tĩnh Hàm lại cẩn thận suy ngẫm một vài chuyện, trước đó Diêm Ngọc đột nhiên thay đổi thái độ với Tô Manh Manh. Cô ta chợt nhớ có một lần bởi vì sức khỏe Tô Manh Manh không tốt, hình như đã đi cùng một nam sinh tương đối gần. Đúng lúc nam sinh kia cũng thích Tô Manh Manh, rất thương xót Tô Manh Manh. Anh ta thấy Tô Manh Manh khó chịu trong người, nhất thời sốt ruột nên cũng không giữ khoảng cách. Mà Tô Manh Manh đang khó chịu trong người đương nhiên cũng sẽ không nghĩ tới giữ khoảng cách gì đó.
Nam sinh kia rất quan tâm Tô Manh Manh, Manh Manh lương thiện vẫn luôn không có từ chối ý tốt của nam sinh kia.
Không lẽ đây chính là chuyện làm Diêm Ngọc ghen, cho nên anh mới âm thầm khó chịu giận dỗi Tô Manh Manh? Ngay cả khi Tô Manh Manh muốn chuẩn bị mừng sinh nhật bất ngờ cho anh, anh cũng thù dai không nhận. Có lẽ nào là do anh cảm thấy Tô Manh Manh vì chột dạ nên mới đột nhiên đối xử tốt với anh như vậy?
Bành Tĩnh Hàm mặc kệ hướng suy luận của mình có chính xác hay không, dù sao chỉ cần cô ta có thể đưa ra một cái lập luận có thể hiểu được dùng để trấn an cảm xúc của Tô Manh Manh là được.
Cô ta thật sự không nỡ nhìn Manh Manh lại vì chuyện của Diêm Ngọc mà mặt ủ mày chau.
Bành Tĩnh Hàm đã có ý tưởng, lập tức bắt đầu hành động:
Mặt Tươi Cười: [Tôi cảm thấy Thu Thu nói rất có lý. Nhìn thế nào cũng thấy hai người Diêm Ngọc và Tô Manh Manh chỉ là đang hờn dỗi nhau thôi. Dù sao nguyên nhân khiến sếp Diêm tức giận cũng rất đơn giản. Tôi nghe nói Tô Manh Manh ở trường học rất được hoan nghênh, có rất nhiều nam sinh thích cô ấy. Mà chuyện sức khỏe Tô Manh Manh không tốt mọi người cũng biết rồi đấy, thỉnh thoảng lúc cô ấy khó chịu trong người sẽ có rất nhiều nam sinh đến lấy lòng.]
Mặt Tươi Cười: [Lúc Tô Manh Manh khó chịu trong người, ai mà nghĩ tới phải duy trì khoảng cách gì chứ? Có thể sếp Diêm cho rằng Tô Manh Manh đang qua lại với một số nam sinh mà cô ấy không thích nên anh ấy mới có thể nổi cơn ghen giận dỗi.]
Mặt Tươi Cười: [Người bị tình yêu làm mụ mị đầu óc đều sẽ làm ra một số chuyện kỳ quái. Sếp Diêm tìm một cô gái đến đây diễn kịch, mặc dù hành động của anh ấy có vẻ điên rồ nhưng vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát. Mọi người cũng thấy rồi đó, thật ra sếp Diêm luôn có vẻ rất khách sáo với cô gái kia không phải sao? Vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định mà.]
Có Người Không Cùng Ý Tưởng: [Tuy nói là giữ khoảng cách, nhưng ánh mắt sếp Diêm nhìn cô gái kia rất khác biệt, mặc dù tôi không thể nào diễn tả được nhưng quả thật rất khác.]
Mặt Mỉm Cười: [Đã ít tiếp xúc tay chân, muốn đạt được hiệu quả còn không phải ra sức thể hiện bằng mắt sao? Nếu không thì làm sao khiến Tô Manh Manh thấy sốt ruột được? Nếu không làm như vậy thì sao Tô Manh Manh ghen được? Haiz, đây chính là một chút tình thú nho nhỏ của hai người đó ấy mà. Cô gái kia chỉ là một người công cụ nhận tiền làm việc thôi, chỉ để diễn kịch cho Tô Manh Manh xem.]
Bai Bai Bai: [Nhưng cô gái kia thật sự rất đẹp, trông rất trẻ tuổi, tôi nghi cô ấy đang là sinh viên.]
Bai Bai Bai: [Vững tin lên, loại bỏ mấy chữ nghi ngờ ấy đi.]
Bành Tĩnh Hàm nhìn những suy đoán mà mình đưa ra hoặc ít hoặc nhiều đều có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của mấy người này. Cô ta thấy mục đích gần như đã đạt được rồi mới đăng xuất khỏi tài khoản, đến phòng bếp tìm dì bảo mẫu làm một phần bánh ga tô mà Tô Manh Manh thích nhất, định đi tìm hiểu tình hình bên Tô Manh Manh một chút. Không biết bây giờ Manh Manh đã thêm bạn với Cầm Tiện chưa?
Tô Manh Manh còn đang trong lương đình ở tiền viện hóng mát. Sau khi Bành Tĩnh Hàm đi đến gần mới phát hiện Tô Manh Manh cũng không dùng điện thoại, tâm trạng coi bộ rất sa sút.
Bành Tĩnh Hàm nghi ngờ nhìn Tô Manh Manh, có phải sau khi thêm bạn Cầm Tiện đã nói mấy lời quá đáng với Tô Manh Manh không, nói thí dụ như khoe khoang với Tô Manh Manh chẳng hạn.
“Manh Manh, cậu sao thế?”
Bành Tĩnh Hàm vô cùng đau lòng đi tới: “Mình mang bánh ga tô nhỏ mà cậu thích ăn đến cho cậu nè, mau nếm thử đi.”
Tô Manh Manh cố nặn ra một nụ cười, ai cũng nhìn ra là cô ấy đang cười một cách miễn cưỡng.
“Sao vậy?” Bành Tĩnh Hàm ngồi xuống bên cạnh cô ấy, ánh mắt dời lên trên điện thoại của Tô Manh Manh.
“Có phải Cầm Tiện đã nói gì với cậu không? Cậu không phải quan tâm đến lời Cầm Tiện nói. Mặc kệ Cầm Tiện đã nói cái gì, đó cũng là cô ta đang đánh rắm.” Bành Tĩnh Hàm nóng nảy nói, chỉ sợ Tô Manh Manh nói chuyện với Cầm Tiện bị lời nói của Cầm Tiện đả kích.
Tô Manh Manh cười khổ lắc đầu, thở dài nói: “Không phải, không phải như cậu nghĩ đâu. Cầm Tiện không có nói gì với mình cả.”
Cô ấy mấp máy môi, giọng điệu rất khó xử, rất rầu rĩ: “Yêu cầu kết bạn của mình bị từ chối rồi. Lý do cô ấy từ chối là không thêm bạn với người lạ.”
“Vậy thì cậu gửi lại lần nữa đi, ghi chú tên thử xem?” Bành Tĩnh Hàm thử đề nghị: “Nếu như cô ta thấy là tên cậu, chắc chắn cũng không dám từ chối.”
Tô Manh Manh càng có vẻ mất mát hơn lắc đầu: “Mình không làm được, bởi vì sau khi chị ấy từ chối mình đã cài đặt câu hỏi xét duyệt. Mình không không biết đáp án của câu hỏi kia là gì nên không thể gửi yêu cầu kết bạn tiếp được nữa.”
Bành Tĩnh Hàm cầm điện thoại qua xem, vừa nhìn tới câu hỏi xét duyệt mà Cầm Tiện cài đặt, lập tức nổi giận. Sau khi từ chối liền cài đặt câu hỏi xét duyệt, lại còn đặt câu hỏi kiểu này, đủ để nói rõ Cầm Tiện chắc chắn biết đây là yêu cầu kết bạn của Tô Manh Manh. Cô cố ý từ chối, lại còn cố ý cài câu hỏi xét duyệt này để Manh Manh đau lòng. Cả quá trình Cầm Tiện đều đang nhắm vào Tô Manh Manh!
“Có phải là vì mình đã làm phiền đến chị ấy không? Cho nên trong lòng chị ấy không vui?” Tô Manh Manh rất lo lắng hỏi.
Bành Tĩnh Hàm lập tức an ủi: “Vấn đề không nằm ở cậu. Manh Manh, cậu chính là luôn suy nghĩ cho người khác quá nhiều nên mới có thể bị Cầm Tiện giẫm lên đầu. Chắc chắn là cô ta cố ý nhằm vào cậu. Cũng không phải vì cậu đã làm sai điều gì mà là lòng dạ cô ta hẹp hòi, là vì cô ta không dám trực tiếp đối diện với cậu, lại càng không muốn nhận sự giúp đỡ của cậu. Dù sao cô ta còn phải giả bộ đáng thương bán thảm để Diêm Ngọc thấy cô ta đáng thương nữa mà.”
“Tĩnh Hàm, cậu đừng có luôn nghĩ như vậy, có lẽ chị Cầm Tiện không có suy nghĩ nham hiểm như vậy…”
“Manh Manh, là do bản thân cậu quá lương thiện nên mới luôn cảm thấy người khác cũng rất hiền lành. Trên thế giới này cơ bản không có mấy người lương thiện như cậu, ả Cầm Tiện đó tâm cơ lắm.” Bành Tĩnh Hàm còn đang nghĩ cách, muốn thỏa mãn yêu cầu của Tô Manh Manh, nhất định phải nghĩ cách giúp Tô Manh Manh thêm bạn Cầm Tiện.
“Manh Manh, cậu đợi mình thêm mấy ngày nữa nhé, mình sẽ giúp cậu.” Bành Tĩnh Hàm cho Tô Manh Manh một nụ cười trấn an.
Hơn chín giờ tối, Cầm Mộ đi đến trường học.
Trước đó cô ấy định chờ chị về rồi mới đến trường nhưng chị có việc bận, cô ấy cũng không thể tiếp tục đợi.
Buổi sáng cô ấy có tiết học, vẫn nên về trường tối chủ nhật thì hơn, bằng không ngày mai đến lớp trễ sẽ không tốt.
Cầm Mộ đi vào trong sân trường, phát hiện có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo làm cô ấy cảm thấy rất khó chịu. Loại ánh mắt này khác với ánh mắt hiếu kỳ dò xét của người khác vì gia đình cô ấy phá sản trước đó.
Cô ấy cảm thấy rất khó chịu, có lẽ là do cô ấy nhạy cảm, cứ luôn cảm thấy có ai đó đang thì thầm gì đấy, nhưng khi cô ấy quay lại nhìn thì lại không thấy có cái gì.
“Nghe nói chị cô ta đi làm tiểu tam đó.”
“Suỵt! Làm tiểu tam cho ai?”
“Nghe nói hình như là học trưởng Diêm Ngọc… tôi không tin tưởng lắm, lẽ nào học trưởng Diêm lại là hạng người này?”
“Tôi cũng thấy vậy, cho nên mới nói chị cô ta đi làm tiểu tam chỉ là một cách nói giảm nói tránh mà thôi.” Mấy nữ sinh đang xì xào bàn tán, chia sẻ thông tin mà các cô vừa hóng hớt được: “Cụ thể một chút hình như là chị cô ta ỷ mình nắm được điểm yếu của học trưởng Diêm Ngọc, đã uy hiếp học trưởng, bằng không thì sao học trưởng Diêm Ngọc lại làm chuyện có lỗi với Tô Manh Manh được.”
“Ai mà không biết mặc dù giữa học trưởng và Tô Manh Manh vẫn chưa xác định quan hệ nhưng đôi bên đã sớm có tình cảm với với nhau, là một đôi ván đã đóng thuyền.”
“Phi, ỷ mình nắm được điểm yếu, lại còn lấy ra uy hiếp người ta, chị cô ta cũng quá hèn hạ rồi. Đúng là ngây thơ, chẳng lẽ cô ta cho rằng loại như cô ta có thể phá hoại tình cảm của học trưởng và Tô Manh Manh được sao?”
“Hừ, cho dù không phá hoại được đi nữa, cô ta thật vất vả mới đeo bám được học trưởng, cậu nghĩ cô ta có thể dễ dàng buông tay như vậy sao? Nhà bọn họ phá sản, thiếu nợ cả đống, đương nhiên sẽ sinh ra tư tưởng lệch lạc.”
Các nữ sinh liên tục xì xào bàn tán, khinh thường liếc nhìn bóng lưng Cầm Mộ: “Tôi nói các cậu cần phải đề phòng ả Cầm Mộ đó một chút, chị cô ta có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, chưa biết chừng cô ta sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
“Nói không chừng cô ta đã ngấm ngầm làm cái gì đó rồi, nhìn bề ngoài sạch sẽ xinh đẹp, ai biết sau lưng đã làm ra chuyện dơ bẩn gì.”
Các nữ sinh lặng lẽ lén nhìn Cầm Mộ, trong ánh mắt càng lộ rõ vẻ chán ghét. Trong đó có cả nữ sinh sẽ lên sân khấu diễn kịch cùng Cầm Mộ chép miệng, xì một tiếng:
“Vậy xem ra lúc tôi diễn kịch với cô ta ra tay độc ác quả nhiên không có làm sai. Tôi đã thấy cô ta chướng mắt lâu rồi, cũng vì gia đình cô ta phá sản nên học trưởng Lục cứ thương xót cô ta. Tôi đã vì học trưởng Lục mà thay đổi nhiều như vậy, thế mà anh ấy lại không thèm nhìn tôi lấy một lần! Có chị cô ta làm “tấm gương” cho cô ta, cô ta chắc chắn cũng đang có ý muốn nhằm vào học trưởng Lục.”
Loại cảm giác bị người ta âm thầm dùng ánh mắt ác ý quan sát ấy càng lúc càng mãnh liệt. Cầm Tiện phân tán lực chú ý muốn nắm được một chút đầu mối, nhất thời không chú ý đâm vào một người ở phía đối diện.
“Ui da!” Cầm Mộ bụm trán, người mà cô ấy đụng phải là một cô gái, nhưng vóc dáng của cô gái này khá cao: “Xin lỗi! Tôi nhất thời không chú ý…”
Giọng Cầm Mộ từ từ nhỏ xuống, người mà cô ấy vừa đâm vào… không phải là người bình thường, mà là một người nổi tiếng gần như ngang ngửa với Tô Manh Manh, em gái Diêm Ngọc, Diêm Thủy Chi.
“Không sao không sao, tôi cũng hơi mất tập trung.”
Thật ra Diêm Thủy Chi đang nghĩ tới chuyện của anh trai cô ấy và Cầm Tiện. Hơn nữa trên đường đi tới đây, cô ấy còn phát hiện có mấy bạn học giống như là đang thì thầm kể một số chuyện không muốn cho cô ấy biết.
Diêm Thủy Chi nhướng mắt quan sát, phát hiện cô gái vừa đâm vào cô ấy trông rất quen, mặt mũi thật giống với…
“Cầm Tiện?” Diêm Thủy Chi lẩm bẩm: “Không đúng, không đúng, em là…”
Cầm Mộ nghe được tên của chị gái từ miệng Diêm Thủy Chi, cũng rất ngạc nhiên. Cô ấy cầm ba lô lên, hơi có vẻ ngại ngùng nói: “Em tên Cầm Mộ. Cầm Tiện là chị của em.”