Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/20lZmHuXey

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

 

Khi Cầm Tiện hẹn với người khác, để tỏ ý kính trọng đối phương và không để đối phương cảm thấy bị coi nhẹ, bình thường cả quá trình hẹn cô đều không lấy điện thoại di động ra xem.

Nhưng đúng lúc gần đây Kha Thụ đang thích chơi game di động, mới để cho Cầm Tiện Cầm Tiện có chút thời gian rảnh ngồi chơi thư giãn một chút. Dù sao hai người còn đang băn khoăn chưa biết gọi món gì, không bằng bây giờ cô ấy dạy Cầm Tiện tải game về thêm bạn cùng nhau chơi game.

Thế là, cứ như vậy, Cầm Tiện đã đọc được tin nhắn Diêm Ngọc gửi tới vài phút trước.

Kha Thụ đang ở bên cạnh cô nhìn chằm chằm, mặc dù không cố ý nhưng cô ấy vừa ngước mắt lên đã thấy tin nhắn.

Cầm Tiện lưu tên Diêm Ngọc rất là quy củ ghi cả họ lẫn tên, Kha Thụ vừa nhìn sơ qua đã biết là tin nhắn Diêm Ngọc gửi:

“Honey à, không phải mình cố ý đâu, nhưng đã thấy rồi… mình xin lỗi nha, có phải đây là tin nhắn Diêm Ngọc gửi cậu không?” Kha Thụ thu hồi tầm mắt, tò mò hỏi.

Kha Thụ cũng chưa từng tiếp xúc với Diêm Ngọc, với cái người tên là Diêm Ngọc này cô ấy cũng chỉ mới nghe qua tên chứ chưa từng gặp người.

Nhưng cô ấy vừa về đã nghe được không ít thông tin có liên quan tới Diêm Ngọc, kết hợp với một số chuyện Cầm Tiện kể, Kha Thụ đã mơ hồ có chút hiểu biết về Diêm Ngọc.

“Anh ấy bảo cậu đi qua đó tìm anh ấy kìa.” Kha Thụ kéo dài giọng: “Nếu cậu đi qua thì anh ấy sẽ nói cho cậu biết một cách có thể làm cho anh ấy bật cười đó, chẳng phải cậu đang sầu não nghĩ xem phải làm sao để anh ấy cười sao? Đây là một cơ hội tốt đó nha! Thời hạn là một giờ, công ty anh ấy ở cách chỗ này xa không?”

Cầm Tiện cảm giác hình như Diêm Ngọc có chút sốt ruột, không biết anh đang gấp cái gì. Hơn nữa còn rất lạ, chẳng phải trước đây Diêm Ngọc đã nói cả anh cũng không biết phải làm sao để anh cười sao? Sao giờ lại nói có cách rồi?

“Hình như không xa…” Cầm Tiện nhớ lại một chút: “Từ chỗ này đi qua đó chỉ cần hai mươi phút là tới. Nhưng hôm nay mình đi ra ngoài là để chơi với cậu mà, việc này…”

“Mình lại không ngại! Ngược lại mình còn mong cậu đi nữa là! Nếu cậu làm cho anh ấy cười thì mỗi lần kiếm được một triệu lận đó! Cậu không muốn đi mình cũng muốn đi!” Kha Thụ chân chính thể hiện ra cái gọi là “Nếu bạn tát người chị em tốt của mình cái kiếm được một triệu, cho dù bạn không tát cô ấy, cô ấy cũng sẽ nổi nóng với bạn.”

“Lúc nào tụi mình cũng có thể đi chơi với nhau, nhưng còn bên phía Diêm Ngọc, chẳng phải cơ hội chỉ có một lần này sao? Chúng ta không nên lẫn lộn đầu đuôi, phải ưu tiên làm việc quan trọng trước.” Lúc này Kha Thụ chỉ sợ Cầm Tiện không chịu đi, hối thúc cô.

Có đôi khi đầu óc Cầm Tiện rất không linh hoạt, rất cứng đầu, Kha Thụ rất sợ lần này cô cũng cố chấp như vậy bỏ lỡ cơ hội.

“Honey, cậu nói có lý, đúng là nên như vậy.” Cầm Tiện suy tư một hồi, chấp nhận cách lý giải của Kha Thụ. Nhưng cô cho rằng công ty Diêm Ngọc ở cách nơi này tương đối gần, cho nên thời gian vẫn còn rất dư dả, cô vẫn có thể cùng Kha Thụ ăn xong bữa cơm.

“Nhưng mà đợi nửa tiếng nửa hẵng đi, nửa tiếng cũng đủ để chúng ta ăn xong bữa cơm rồi. Dù sao bây giờ cũng không cần gấp như vậy.” Cầm Tiện thư thả hơn nhiều.

Kha Thụ lại sốt ruột thay cô, lên kế hoạch cho cô: “Ai da! Cậu thật là, cậu đi ngay bây giờ luôn đi, cậu đi qua bên kia giải quyết xong sớm rồi quay lại, chiều nay tụi mình vẫn có thể cùng nhau đi dạo được mà. Cậu đúng là gấp chết mình rồi, chuyện kiếm tiền, sao cậu lại không có chút tích cực gì hết vậy?”

“Đây còn chẳng phải là sợ cậu bị bỏ rơi sẽ ấm ức sao.” Cầm Tiện nhỏ giọng giải thích. 

“Không ấm ức! Nếu như cậu thật sự cảm thấy mình bị ấm ức thì chờ cậu kiếm được tiền ở chỗ Diêm Ngọc rồi, tiêu mấy trăm mua quà tặng mình là được! Nếu Diêm Ngọc gây bất lợi cho cậu thì cậu nhất định phải nói cho mình biết, mình sẽ báo cảnh sát ngay!”

Cầm Tiện khẽ nhún vai, đành phải chấp nhận.

Lúc các cô rời đi cũng nói với nhân viên nhà hàng một tiếng, rất ngượng ngùng nói lời xin lỗi.

Cầm Tiện vừa ra khỏi nhà hàng, điện thoại di động đã hiển thị có cuộc gọi tới, là của Diêm Ngọc.

Cầm Tiện vừa nhìn thấy dãy số kia, trong nháy mắt hoảng hốt. Năm đó Diêm Ngọc không có gì cả, là cô dẫn anh đi mua cái điện thoại đầu tiên, chọn cho anh số điện thoại đầu tiên, dạy anh đăng ký Weibo.

Bây giờ có vẻ như anh đã lấy số điện thoại năm đó làm số điện thoại cá nhân.

Đây là lần đầu tiên cô nhận được điện thoại của Diêm Ngọc sau khi trở về.

Diêm Ngọc thường xuyên khiến cho cô cảm thấy anh rất kiềm chế ở một số phương diện, thỉnh thoảng mới ở trong lúc lơ đãng lộ ra một mặt chủ động.

“Honey, xin lỗi, mình tiếp điện thoại đã.” Cầm Tiện nói với Kha Thụ một tiếng.

Kha Thụ đương nhiên không ngại, im lặng chờ cô nghe điện thoại.

“A lô?” Cầm Tiện thử lên tiếng chào hỏi: “Chào anh.”

“Tôi đang bất ổn.” Diêm Ngọc gằn giọng trả lời cô, giống như con nít giận dỗi.

“Có chuyện gì sao?” Cầm Tiện lo lắng hỏi.

“Có chuyện gấp muốn tìm một người nhưng người kia không phản hồi tin nhắn của tôi. Chờ tôi gọi điện thoại tới, người ấy còn hỏi tôi có chuyện gì vậy.” Diêm Ngọc ám chỉ gần như rõ ràng.

Biết làm sao được Cầm Tiện đúng là một kẻ đầu gỗ, chỉ nghe ra giọng điệu Diêm Ngọc hơi khó chịu chứ không nghe ra ám chỉ rõ ràng trong lời anh nói. Cô còn thật tình an ủi anh: “Có thể người đó tạm thời đang bận chuyện gì nên mới không đọc được tin nhắn anh gửi. Anh điện thoại tới, người nọ mới hỏi anh có chuyện gì, chẳng phải điểm này đã được lý giải rồi sao? Anh có thể giải thích rõ mọi chuyện với người nọ qua điện thoại, đâu có mất nhiều thời gian, đúng không?”

Giọng Cầm Tiện quả thật rất chân thành thật ý, cũng không phải giả bộ hồ đồ, lửa giận của Diêm Ngọc ngay lập tức bị giội tắt.

“Cô đang làm gì?” Diêm Ngọc từ bỏ ý định nổi giận với khúc gỗ này.

Cầm Tiện đã quen với việc Diêm Ngọc đang nói chuyện này đột nhiên lảng sang chuyện khác. Anh đột nhiên hỏi cô đang làm gì, cô cũng rất thành thật thẳng thắn đáp: “Chuẩn bị đến công ty tìm anh đây. Chẳng phải anh bảo tôi tới công ty tìm anh sao?”

“À…” Giọng Diêm Ngọc từ từ nhỏ xuống, sau đó anh lại đột nhiên cất cao giọng: “Nhớ kỹ thời hạn đấy.”

“Cuối cùng, nếu như cô đã thấy tin nhắn, tốt nhất là nên nhắn tin phản hồi.” Anh cho rằng cô hoàn toàn không quan tâm tin nhắn anh gửi.

Cầm Tiện lập tức tỏ vẻ rất xin lỗi giải thích: “Thật ra tôi đang định nhắn tin trả lời! Không ngờ anh lại gấp như vậy, tôi cũng không nghĩ từ nãy đến giờ anh đang đợi tôi hồi âm…”

Diêm Ngọc che giấu cảm xúc, phản bác: “Nãy giờ tôi không có chờ, tôi cũng không gấp. Cô nghĩ nhiều quá rồi.”

“À, được.” Cầm Tiện lúng túng cười giải thích: “Bởi vì anh đột nhiên gọi điện thoại tới hỏi tôi đang làm gì, tôi liền cho rằng anh đang rất gấp muốn nhận được phản hồi của tôi nên mới gọi tới nhắc tôi nhắn tin. Vậy anh còn chuyện gì khác nữa không?”

“Tôi chỉ là gọi nhầm số thôi.” Diêm Ngọc vẫn còn mạnh miệng: “Cô nhớ kỹ thời hạn đó, tôi còn phải làm việc.”

Anh nói thì nói như thế, nhưng lúc Cầm Tiện chờ anh ở bên kia cúp điện thoại, anh ở bên kia vẫn không có hành động.

“Anh không cúp máy sao?” Cầm Tiện lấy làm lạ hỏi một câu.

“Tôi không cúp máy trước thì cô sẽ không cúp máy trước sao?”

Cầm Tiện suy nghĩ mấy giây đồng hồ, đã hiểu ý tứ của anh, anh muốn cô cúp máy trước đúng không?

Tính cách Diêm Ngọc đúng là càng ngày càng quái gở, sao lại nói chuyện kỳ cục như vậy, không hề thẳng thắn chút nào.

Cô hơi bất đắc dĩ cúp điện thoại, bỏ điện thoại vào lại trong túi. Kha Thụ lập tức hỏi thăm tình hình: “Sao rồi? Không phải là Diêm Ngọc gọi hối cậu đi qua đó chứ?”

Kha Thụ xoa cằm tính toán thời gian: “Anh ấy gấp dữ vậy sao? Từ lúc cậu nhận được tin nhắn cho đến khi anh ấy gọi tới, hình như còn chưa tới mười phút đồng hồ nữa.”

“Không có, hình như là mình hiểu lầm, anh ấy nói anh ấy mới không có gấp, gọi điện cho mình chẳng qua là gọi nhầm thôi.” Cầm Tiện cơ bản là Diêm Ngọc nói cái gì, cô sẽ tin cái đó.

Ở góc nhìn của cô, mặc dù tính tình Diêm Ngọc rất quái gở nhưng cũng có chút giống cô.

Cô là người thẳng tính, không thích quanh co lòng vòng, không thích ấp a ấp úng nên luôn thẳng thắn biểu đạt suy nghĩ và cảm nhận của mình, rất hiếm khi nói dối.

Dựa vào quá trình tiếp xúc và quen biết Diêm Ngọc trước đây, Cầm Tiện biết Diêm Ngọc cũng không thích nói dối. Anh chính là cái thể loại coi thường những kẻ nói dối, anh cũng không thích che giấu cảm xúc của mình, chán ghét ai hoặc là thích ai đều sẽ thể hiện ra rất rõ.

Cầm Tiện rất tin tưởng những gì Diêm Ngọc nói, không hề nghi ngờ, còn Kha Thụ lại cảm thấy rất khả nghi.

Diêm Ngọc nhắc cô phản hồi tin nhắn, trông còn có vẻ rất gấp.

“Anh ấy nhắc mình đừng quên phản hồi tin nhắn của anh ấy.” Cầm Tiện lại lấy điện thoại di động ra: “Suýt chút nữa lại quên. Mình nhắn tin phản hồi trước, sau đó chúng ta sẽ lên đường có được không?”

Kha Thụ buông tay: “Đương nhiên là được. Cậu cứ từ từ nhắn tin trả lời, không phải gấp.”

Cô ấn vào tin nhắn Diêm Ngọc gửi tới, trả lời từng tin một.

Câu hỏi thứ nhất: Đang làm gì?

Trả lời: [Vừa rồi đang cùng bạn thân nhất ăn cơm trưa.]

Câu hỏi thứ hai: Là về hình mẫu nam sinh yêu thích.

Trả lời: [Đúng vậy, hình mẫu mà tôi thích chưa từng thay đổi. Tôi đương nhiên không thích nam sinh gầy yếu, bởi vì tôi cảm thấy bộ dạng đó của anh ta không thể cho tôi cảm giác an toàn, lúc gặp nguy hiểm có thể còn cần tôi đến bảo vệ anh ta.]

Câu hỏi thứ ba: Đã có tâm trạng đi nghĩ cách chọc cười anh chưa?

Trả lời: [Thật ra thì tôi và bạn tôi đi ra đây là để hỏi bạn tôi xem có đề xuất gì về chuyện này không, nếu anh cảm thấy như vậy không được thì tôi sẽ không hỏi nữa.]

Câu hỏi thứ tư: Bây giờ lập tức đến công ty tìm anh.

Trả lời: [Được, tôi phản hồi xong tin nhắn này của anh sẽ lên đường qua đó ngay!]

Cầm Tiện nhắn tin phản hồi xong, khoát tay Kha Thụ, cười tủm tỉm nói: “Có thể xuất phát được rồi. Còn chưa ăn cơm nữa, đợi lát nữa có muốn mua kem ly ăn không?”

“Mình muốn uống trà sữa hơn.” Kha Thụ đề xuất muốn uống trà sữa xong, lại nảy ra một ý tưởng: “Nhắc mới nói, trên đường đi có phải cậu nên nghĩ xem Diêm Ngọc thích ăn cái gì, sau đó mang cho anh ấy một ít không? Không chừng cái này có thể làm anh ấy cười?”

“Đâu có dễ như vậy.” Cầm Tiện nói thì nói vậy nhưng trong đầu vẫn đang nhớ lại xem Diêm Ngọc có đặc biệt thích món ăn vặt nào không.

Mấy năm ấy cô thường xuyên dẫn Diêm Ngọc đi khắp nơi du ngoạn, đưa anh đi nhấm nháp các loại đặc sản đồ ăn vặt địa phương, nhưng anh cũng không có tỏ ra rất thích món ăn nào.

“Mình nghĩ, hình như anh cũng không thích ăn gì.” Cầm Tiện bỏ qua ý tưởng này.

Nếu phải kể đến những món anh không thích ăn, cô ngược lại có thể liệt kê ra một cái, chính là đồ ăn cô nấu.

Năm đó cô vừa có hứng thú với việc nấu cơm, thường xuyên mang đồ ăn tự nấu đến cho Diêm Ngọc ăn thử. Bởi vì cô không biết Diêm Ngọc bị dị ứng với món nào nên cũng đã gây ra một số sự cố nhầm lẫn. Ban đầu tài nấu nướng của cô không tốt, bởi vì đủ loại nguyên nhân ảnh hưởng lẫn nhau, chắc hẳn Diêm Ngọc đã có bóng ma tâm lý với đồ ăn cô nấu.

Anh không thích ăn như vậy, thế mà mỗi lần đều ráng ăn hết, cô đúng là rất bội phục tính nhẫn nại của anh.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo