Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

 

Đầu tiên cô ấy rất tức giận trước những suy đoán vô căn cứ này, nhưng khi nhớ đến tối qua Diêm Thủy Chi có nhắc đến chị và Diêm Ngọc về nhà… Trước khi chị đi ra ngoài có nói rõ là đi dạo phố với chị Kha Thụ, đi chơi cùng chị Kha Thụ.

Sau đó chị nói buổi tối không thể về nhà sớm hơn, còn nói là muốn đi karaoke với Kha Thụ.

Nếu không phải cô ấy gặp được và trao đổi với Diêm Thủy Chi thì cô ấy hoàn toàn không biết, vẫn tiếp tục bị chị lừa gạt qua mặt.

Trước đó cô ấy đã thấy quan hệ của chị và Diêm Ngọc có điểm kỳ lạ, nhưng chị lại thản nhiên nói là bạn học cũ…

Có điều Cầm Mộ tin rằng chị chắc chắn không phải người ỷ vào bản thân nắm được nhược điểm của người khác rồi đem ra uy hiếp người khác như những người này nói, nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến chị lựa chọn giấu diếm? Rốt cuộc sự thật là gì?

Điều khiến Cầm Mộ nghĩ không ra hơn nữa là, đám bạn cùng phòng của cô ấy chỉ tiếp xúc với cô ấy, sao lại biết chuyện giữa chị cô ấy và Diêm Ngọc?

“Nhưng hôm nay chị tôi lại đưa ra một khả năng khác.” Hồ Tương Quân giống như đang băn khoăn không biết có nên nói ra hay không.

Điền Cúc và Sở Phi Tuyết cùng giục cô ta: “Khả năng gì? Mau nói đi chứ! Dù sao cô ta cũng không có ở đây. Chúng ta không có gì phải lo.”

“Chị cậu thật sự hơi lợi hại đó nha, có thể vào làm việc ở công ty của học trưởng Diêm Ngọc.” Giọng Điền Cúc đầy vẻ ghen tị: 

“Nhưng may mà có chị của cậu, bọn mình có thể thể hóng hớt được nhiều chuyện hơn.”

Chị của Hồ Tương Quân chính là nhân viên trong công ty Diêm Ngọc, một thành viên quần chúng thích hóng drama, đêm qua cũng có mặt trên diễn đàn nội bộ công ty theo dõi, hào hứng đọc bình luận và đưa ra suy đoán trên đó.

“Có người nói là Diêm Ngọc và Tô Manh Manh đang cãi nhau, các cậu cũng biết Tô Manh Manh mà. Cô ấy rất đáng thương, dù sao cô ấy yếu đuối như vậy nên có rất nhiều nam sinh yêu thương cô ấy. Thỉnh thoảng có mấy nam sinh không giữ khoảng cách với Tô Manh Manh, nhưng mà tôi cảm thấy điều này có thể hiểu được! Dù sao sức khỏe của Tô Manh Manh không tốt, những nam sinh kia quan tâm Tô Manh Manh cũng là vì lo cô ấy phát bệnh, lo cho sức khỏe của cô ấy.”

“Nhưng chúng ta có hiểu cũng vô dụng, Diêm Ngọc quá hẹp hòi không thể hiểu nổi, cho nên có phải là anh ấy vì chuyện này mà nổi cơn ghen không?” Hồ Tương Quân còn cười: “Không nhìn ra nha, một người cao ngạo lạnh lùng như học trưởng Diêm Ngọc lại vì Tô Manh Manh mà ghen như vậy.”

“Chuyện này thì có liên quan gì đến chúng ta?” Điền Cúc nghe không hiểu ý của Hồ Tương Quân.

Sở Phi Tuyết đại khái đã hiểu được suy nghĩ của Hồ Tương Quân: “Cho nên ý của cậu muốn nói là, có thể là học trưởng Diêm Ngọc chủ động tìm Cầm Tiện là để Cầm Tiện diễn kịch với mình cho Tô Manh Manh xem, để Tô Manh Manh cũng biết ghen? Nhưng chắc là học trưởng Diêm Ngọc không ngờ người mà anh ấy tìm đến lại là một con quỷ hút máu lòng tham không đáy…”

Hồ Tương Quân vỗ tay: “Không sai chính là như vậy! Nhưng mà không chỉ có thế, dựa vào phân tích của nhân viên trên diễn đàn nội bộ của họ, câu chuyện còn nhiều hơn những gì chúng ta nhìn thấy!”

Điền Cúc và Sở Phi Tuyết càng tò mò hơn, Cầm Mộ ở ngoài cửa cũng có chút tò mò.

“Cho nên tôi mới bảo các cậu hãy xâu chuỗi lại một chút.” Hồ Tương Quân bắt đầu sắp xếp lại những suy nghĩ có chút rối loạn của mình:

“Khởi nguồn câu chuyện hẳn là bắt nguồn từ trước đó Tô Manh Manh không có giữ khoảng cách khi tiếp xúc với một số nam sinh, cũng có thể là do Tô Manh Manh nhất thời không chú ý đã đón nhận lòng tốt của một vài nam sinh, sau khi bị học trưởng Diêm Ngọc biết, học trưởng Diêm Ngọc ngầm ghen tuông bậy bạ nhưng lại không dám nói thẳng. Tiếp theo đúng lúc học trưởng Diêm Ngọc gặp được chị của Cầm Mộ về nước, học trưởng Diêm Ngọc đang trong trạng thái ghen tuông mất hết lý trí, mới nảy ra ý định bảo người phụ nữ khác phối hợp diễn với mình, muốn mượn cách này để làm Tô Manh Manh ghen.”

Điền Cúc và Sở Phi Tuyết đều gật đầu “đúng đúng”, tỏ vẻ đến bây giờ bọn họ mới nghe hiểu.

“Vì vậy cho nên, có lẽ học trưởng Diêm Ngọc đã âm thầm thỏa thuận với chị của Cầm Mộ. Có thể ban đầu chị của Cầm Mộ cũng rất thành thật phối hợp, nhưng sau khi phát hiện nhược điểm của học trưởng Diêm Ngọc, cô ta đã bắt đầu nảy sinh ý đồ xấu.”

Điền Cúc và Sở Phi Tuyết bỗng có thắc mắc: “Nhược điểm của học trưởng Diêm Ngọc là gì?”

Hồ Tương Quân “haiz” một tiếng: “Cái này mà cũng không đoán ra sao? Nhược điểm của anh ấy chắc chắn là Tô Manh Manh rồi! Các cậu có cảm thấy nếu như chị của Cầm Mộ nói ‘nếu anh không thực hiện yêu cầu của tôi thì tôi sẽ cố ý tỏ ra thân thiết với anh để cô gái mà anh quan tâm tái phát bệnh tim’. Học trưởng Diêm Ngọc sao mà không sốt ruột cho được?”

“Tôi thì nghe nói, lần gần nhất Manh Manh phát bệnh hình như cũng là vì học trưởng Diêm Ngọc và chị của Cầm Mộ đi quá gần nhau. Ngày đó hình như nghe kể là sinh nhật của học trưởng Diêm Ngọc, học trưởng Diêm Ngọc muốn ở bên cạnh Tô Manh Manh nhưng chị của Cầm Mộ lại khăng khăng không cho học trưởng Diêm Ngọc rời đi. Sau đó chị của Cầm Mộ còn dùng kế để Manh Manh bắt gặp cô ta và học trưởng Diêm Ngọc đi cùng nhau, thế là Manh Manh liền đau lòng quá mức phát bệnh.”

“Manh Manh vừa phát bệnh, học trưởng Diêm Ngọc lập tức không thèm bận tâm gì nữa, dứt khoát bỏ lại chị của Cầm Mộ, đi theo đến bệnh viện.” Hồ Tương Quân kể cứ như là cô ta tận mắt chứng kiến vậy.

Nhưng trên thực tế, đây cũng là những chuyện mà Hồ Tương Quân nghe được từ chỗ chị cô ta, mà chị cô ta thì lại nghe được phiên bản này từ chỗ của Bành Tĩnh Hàm.

Chị cô ta kể y như thật, cô ta cảm thấy có logic, cũng không khác nhiều với những gì từ trước tới nay bọn họ biết, có thể lý giải được, nên cô ta cũng cho rằng đây là sự thật.

Điền Cúc và Sở Phi Tuyết cùng tỏ vẻ bừng tỉnh: “Thật là lợi hại, tôi cảm giác đây mới đúng là sự thật.”

“Thật là ghê tởm, chị của Cầm Mộ sao có thể làm cho người ta ghê tởm đến như vậy!”

“Cho nên mới nói, chị của cô ta là người như vậy, Cầm Mộ còn ngầm cho phép loại hành vi này của chị mình, cô ta có thể là hạng tốt lành gì được?” Hồ Tương Quân lấy điện thoại ra: “Không nói nữa, vào game đi, chơi thêm lát nữa rồi đi ra ngoài dạo phố ăn cơm. Dù sao bây giờ mọi người gần như đều đã biết được những chuyện này, đương nhiên sẽ có người đi dạy dỗ Cầm Mộ.”

Cầm Mộ ở ngoài phòng ký túc xá lặng lẽ rời đi, bàn tay đang cầm bút ghi âm ra sức siết chặt. Cô ấy đi rất nhanh, trong đầu liên tục phóng chiếu lại những lời đám bạn cùng phòng cũ nói.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Chị cô ấy không thể nào làm ra những chuyện đó.

Cầm Mộ vừa phủ nhận trong đầu như thế, trong đầu lại tự động xuất hiện một chút manh mối. Cha mẹ từng nói trước đây chị đòi được tiền đã cho mượn về, có hơn một triệu.

Tiền này có thật là tiền trước đây người ta mượn trả lại không?

Không không, cô ấy đang nghi ngờ cái gì vậy, chị cô ấy tuyệt đối không thể nào là hạng người này. Cho dù là bạn học trả tiền lại thì nguồn gốc của số tiền này cũng không thể nào là làm việc bất chính.

Đây chính là người chị mà cô ấy kính nể nhất, người khác nghĩ xấu về chị cô ấy như vậy, cô ấy lại còn hoài nghi, vậy cô ấy có còn tính là người nhà nữa không!

Cầm Mộ cảm thấy rất áy náy, cảm thấy mình không nên vì ba cái lời đồn này mà nghi ngờ chị mình.

Có lẽ những người này chưa từng gặp qua chị cô ấy, hoàn toàn không hiểu rõ chị cô ấy. Ngược lại cô ấy và chị mình cùng nhau lớn lên, dựa vào hiểu biết của cô ấy về chị, cô ấy hẳn là nên tin tưởng chị mình.

Vào những lúc như thế này, việc cô ấy cần làm không phải là đi nghi ngờ chị mình mà là phải chặn miệng những kẻ đang khua môi múa mép kia.

Bộ không biết tung tin đồn nhảm là phạm pháp à?

Cầm Mộ một đường trầm tư, bất tri bất giác đã chạy tới tầng hầm tập kịch sân khấu.

Dưới lầu dạy học của trường bọn họ có một tầng hầm, không gian bên trong tầng hầm tương đối trống trải, bình thường là phòng dùng để học phụ đạo cùng với để cho sinh viên dùng diễn tập cho hoạt động văn nghệ.

Địa điểm diễn tập là trong một phòng tập vũ đạo dưới tầng hầm. Lần này Cầm Mộ đã biết khôn, cô ấy nhìn hai bên trái phải một chút thấy không có ai, trước khi đi vào còn đứng ở ngoài nghe thử xem người bên trong đang nói cái gì:

“Sao Cầm Mộ còn chưa tới nữa?”

“Hôm nay cậu ta dọn ra ngoài trường ở rồi.”

“Ọe! Dọn ra ngoài ở, sẽ không phải là để tiện cho việc đi làm tình nhân gì đó chứ? Chị cô ta hèn hạ như vậy, cô ta thì có thể sạch sẽ đến đâu?”

Lúc Cầm Mộ nghe xong câu này, lập tức không chút do dự mở cửa phòng tập vũ đạo.

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 15 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo