Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

 

Buổi tối sau khi Cầm Mộ dọn quầy trở về, Cầm Tiện và em gái Cầm Mộ ở trong phòng kể về những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, tình cờ nhắc đến chuyện hôm nay.

Cầm Mộ mang vẻ mặt quái gở hỏi: “Chị, chị thật sự không cảm thấy những lời Tô Manh Manh nói có chút hơi hướng của Bạch Liên Hoa sao?”

“Hả? Cái gì mà hơi hướng của Bạch Liên Hoa?” Lúc này Cầm Tiện không cần soạn bài, buổi tối cô vẫn còn rất nhiều thời gian.

“Chính là… nói thế nào nhỉ? Em cũng không biết nên lấy ví dụ thế nào, chỉ là em cảm giác thật lạ.” Về mặt này, kinh nghiệm của Cầm Mộ cũng không phải rất dày dặn. Cô ấy chỉ nói với Cầm Tiện một chuyện:

“Em từng nghe được một chuyện, nhưng em cũng không biết rốt cuộc có mấy phần là thật mấy phần là giả, chỉ là nghe kể thôi.”

“Em nghe nói có một nam sinh đã có bạn gái vì Tô Manh Manh mà chia tay với bạn gái mình.” Cầm Mộ cố gắng rà soát trong đầu tìm từ thích hợp để miêu tả: “Nam sinh đó không phải thích Tô Manh Manh mà chỉ xem Tô Manh Manh như em gái. Nhưng nam sinh lại thường xuyên chủ động giúp Tô Manh Manh làm một số việc. Ví dụ như từ trước tới nay vào mấy dịp lễ Tết anh ta đều không chuẩn bị quà cho bạn gái mình, vậy mà lại tìm bạn gái hỏi xem phải tặng quà gì cho Tô Manh Manh.”

“Có một lần bạn gái của nam sinh gặp tai nạn, may mắn không bị làm sao. Khi ấy nữ sinh đã chuyển lời cho nam sinh nói muốn anh ta đến bên cô ấy, nhưng nam sinh nhận thấy cô ấy đã không sao nữa nên không có đi qua. Bởi vì Tô Manh Manh ở bên này đang tái phát bệnh tim rất là suy yếu. Anh ta phải chăm nom Tô Manh Manh cái người yếu ớt đến mức khiến cho người ta thương xót này. Lúc ấy Tô Manh Manh hình như cũng đã nói với nam sinh kia là: Không cần để ý tới em! Giờ chị xx đang cần anh hơn! Đừng để chị xx chờ quá lâu!”

Cầm Mộ nhún vai: “Nam sinh kia nghe Tô Manh Manh nói vậy, cảm thấy bản thân Tô Manh Manh đang khó chịu như vậy mà còn kiên cường, khéo hiểu lòng người như thế, lại càng không muốn rời đi. Trong khi bạn gái anh ta ở bên kia cứ liên tục quấn lấy anh ta, anh ta cảm thấy bạn gái rất phiền, không có chút nào khéo hiểu lòng người, còn nói bạn gái cố tình gây sự, không hiểu chuyện. Có lẽ là bạn gái nam sinh chịu không nổi, đương trường đòi chia tay.”

“Nghe nói Tô Manh Manh đã biết chuyện nam sinh và bạn gái chia tay là bởi vì mình. Cô ấy rất là tự trách, nhưng nam sinh kia ngược lại còn an ủi Tô Manh Manh, nói vấn đề cũng không phải do cô ấy, là tại bạn gái cũ của anh ta quá hẹp hòi.”

“Em cũng chỉ là nghe kể mà thôi, về phần cụ thể em cũng không rõ lắm.” Cầm Mộ vừa lật sách vừa nói: “Chỉ là sau khi em nghe chị kể chuyện ngày hôm nay, đột nhiên nhớ tới thôi. Em cũng thấy thật phức tạp. Em cảm thấy nếu như thay đổi một chút, chị, chị có cảm thấy chị có chút giống với nam sinh ở trong câu chuyện không?”

Cầm Tiện: “...”

“Cảm giác đó không thể diễn tả được bằng lời. Tô Manh Manh thuyết phục nam sinh đi qua chỗ bạn gái hình như cũng không có gì xấu, cô ấy cũng không thể bảo nam sinh hãy ở lại bên cạnh mình được đúng không? Có thể lỗi phần nhiều là ở nam sinh. Nhưng mà… ừm, rất là lạ.” Cầm Mộ dụi dụi mắt: “Thật ra trong trường học cũng có một số nữ sinh không ưa Tô Manh Manh lắm.”

“Chị, giữa chị và Diêm Ngọc… rốt cuộc là dạng quan hệ gì?” Cầm Mộ vòng lại đề tài chính.

Cầm Tiện cảm giác em gái có chút muốn nói lại thôi, giống như đang định nói gì đó. Cô vẫn là câu trả lời kia: “Là bạn học cũ.”

“Không có quan hệ gì khác sao?” Cầm Mộ không tin.

“Em sao thế? Cứ như đang tra hỏi vậy?” Cầm Tiện cảm thấy rất khác thường.

“Không có, không có gì.” Cầm Mộ nhớ lại một vài chuyện, bẻ ống tay áo kéo xuống, che đi vết bầm tím trên cánh tay: “Qua một thời gian ngắn nữa trường học tụi em sẽ tổ chức tiệc tối văn nghệ, chị, đến lúc đó chị có ghé qua xem không?”

Cầm Tiện đương nhiên không có khả năng từ chối: “Ừ! Khi nào? Chị đương nhiên phải ghé qua xem rồi! Lớp các em biểu diễn tiết mục gì?”

“Là sân khấu kịch. Em cũng sẽ lên sân khấu diễn.” Cầm Mộ hơi xấu hổ: “Cũng không biết kỹ thuật diễn của em có đạt tiêu chuẩn không.”

“Hèn gì lúc em về cứ liên tục xem cái gì đó, còn nhỏ giọng học thuộc lòng, thì ra là đang học lời thoại hả? Ráng cố gắng lên!” Cầm Tiện cỗ vũ em gái cố lên: “Trước đây khi chị ở trong trường cũng từng diễn một số vở kịch sân khấu, nếu như em có chỗ nào không hiểu thì có thể đến hỏi chị, tìm chị diễn tập với em cũng không thành vấn đề.”

“Vâng!” Cầm Mộ có chút tính toán của riêng mình, chẳng qua bây giờ cô ấy vẫn chưa muốn nói cho người nhà.

Bên này sau khi Diêm Ngọc về đến nhà rồi vẫn còn bực bội.

Anh nghi ngờ Tô Manh Manh chính là đang chống đối anh, anh nghiêm túc nhớ lại những lời hôm nay Cầm Tiện đã nói với anh.

Cô ấy nói Tô Manh Manh mong manh như vậy mà còn phải cố làm ra vẻ kiên cường khiến cho cô ấy cảm thấy rất áy náy, không cách nào yên tâm thoải mái đồng ý để anh đưa về nhà.

Chẳng lẽ ngay cả phụ nữ cũng không cách nào từ chối thể loại tỏ ra yếu thế điềm đạm đáng yêu đó? Chẳng lẽ cô hoàn toàn không cách nào kháng lại được thể loại cố làm ra vẻ kiên cường ấy?

Cũng bởi vì Tô Manh Manh rất mong manh, rất yếu ớt nên nếu để cho cô lựa chọn giữa anh và Tô Manh Manh, cô sẽ nghiêng về Tô Manh Manh sao?

Diêm Ngọc vô cùng suy sụp hỏi em gái đang uống nước: “Chẳng lẽ anh so với Tô Manh Manh không có chút vẻ gì là yếu ớt, không có chút vẻ yếu đuối nào sao?”

Diêm Thủy Chi nhìn anh trai mình, thanh niên khỏe mạnh cao một mét tám mươi lăm, cơ bắp tráng kiện, mặt mày hồng hào, nói anh có thể đấu một chọi một với lão hổ cũng không có ai nghi ngờ.

Diêm Thủy Chi đi lên phía trước, ra vẻ đồng cảm vỗ nhẹ bả vai anh trai: “Không hiểu sao anh lại có loại suy nghĩ vi diệu này, đi so độ yếu đuối mong manh với Tô Manh Manh. Hy vọng anh có thể nhận thức rõ về bản thân mình. Anh và mấy chữ kiểu như yếu đuối, tám sào tre đánh cũng không tới.”

Diêm Ngọc không thích nghe lời này. Anh đuổi em gái đi ngủ, còn mình thì tiếp tục suy nghĩ xem phải thể hiện sự mong manh của mình ra sao.

Những người bên cạnh luôn vì thương tiếc Tô Manh Manh nên luôn thiên vị Tô Manh Manh, bất luận xảy ra chuyện gì đều quan tâm Tô Manh Manh đầu tiên.

Những người khác anh cũng chẳng quan tâm, chỉ có Cầm Tiện, anh tuyệt đối không để cho cô bị Tô Manh Manh cướp đi.

Anh sẽ không từ thủ đoạn, để sự chú ý của Cầm Tiện luôn dồn vào bên anh.

Quầy bán đồ ăn vặt của cha Cầm Tiện buôn bán rất đắt. Cầm Tiện và mẹ cũng bận bịu hỗ trợ, tuần này Cầm Tiện trải qua sinh hoạt rất là phong phú.

Điều phong phú hơn nữa là, tuần này một người chị em của Cầm Tiện đã trở về.

Cầm Tiện có một người bạn thân, coi như là chị em “hoạn nạn mới thấy chân tình”. Người chị em này ăn vận theo phong cách Unisex, rất có cá tính. Rất nhiều người khi gặp cô ấy lần đầu đều lầm tưởng cô ấy là phái nam. Cả tên của người chị em này cũng khiến cho người ta lầm tưởng là của phái nam, tên là Kha Thụ.

Gia đình Kha Thụ chỉ là gia đình trung lưu bình thường. Năm đó cô ấy và Cầm Tiện cùng ra nước ngoài du học, trở thành bạn tốt ở nước ngoài.

Cầm Tiện và Kha Thụ chính là không có việc gì mà không thể nói. Trước đó bởi vì Kha Thụ đang chuẩn bị thi nên cô chưa có kể tình huống ở bên này cho Kha Thụ nghe. Bây giờ Kha Thụ đã về, cô mới một hơi kể lại chuyện giữa cô và Diêm Ngọc. Thật ra cô chỉ đang muốn hỏi Kha Thụ xem cô ấy có đề xuất gì có thể làm Diêm Ngọc cười hay không.

Kha Thụ cũng để tâm đến chuyện này nhưng tạm thời cô ấy vẫn chưa nghĩ ra được cách, vẫn nên để Cầm Tiện giải quyết việc bận trong quầy hàng nhỏ của nhà trước. Thỉnh thoảng Kha Thụ cũng sẽ ghé quầy hàng bán đồ ăn vặt phụ giúp.

Lại đến cuối tuần, Cầm Tiện đã có bài học của tuần trước, tuần này cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Cô biết rất rõ thái độ của Đồng Học và Đồng Nhạc với cô chỉ có thể tệ hơn.

Cầm Tiện đoán không sai, thái độ của Đồng Học và Đồng Nhạc với cô đúng là còn hỏng bét hơn. Tụi nó hoàn toàn không chịu phối hợp học bài, còn ném đồ đạc lung tung để Cầm Tiện đi ra ngoài nhặt.

Chờ Cầm Tiện nhặt xong đồ quay về, chuẩn bị thử âm lại phát hiện đàn dương cầm có vấn đề.

Cô thử lại một chút, Đồng Học và Đồng Nhạc ở bên cạnh lập tức la lên:

“Đàn dương cầm bị hư rồi! Bị cô làm hư rồi!”

“Cô có biết cây đàn dương cầm này bao nhiêu tiền không! Cô phải đền tiền!”

“Đền mấy trăm ngàn lận đó!”

Cầm Tiện nhìn dáng vẻ gian kế đã đạt được của tụi nhỏ, còn cái gì mà không hiểu nữa?

Hai đứa nhóc gạt cô đi ra ngoài rồi phá hỏng đàn dương cầm, chỉ là để vu oan hãm hại thôi sao?

Nhà họ Đồng có tiền, chuẩn bị đàn dương cầm cho con cũng là đàn dương cầm có giá trên trời. Nếu như cha mẹ nhà họ Đồng tin tưởng lời con của họ nói, nhận định là cô làm hỏng, vậy thì cô có một trăm cái miệng cũng không thể nào biện bạch được.

“Tụi em cố ý phá hỏng đúng không?” Cầm Tiện rất điềm tĩnh hỏi, mặc dù cô thừa biết tụi nó không có khả năng thừa nhận.

“Chính là cô làm hư, lại còn muốn đổ lỗi cho chúng tôi?” Đồng Học phách lối hất mặt lên, lấy điện thoại di động dành cho trẻ em ra gọi cho phụ huynh tụi nó: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ, để mẹ trở về! Cô ở đây chờ không được phép chạy!”

“Dì bảo mẫu! Hức, cô Cầm đột nhiên thật hung dữ, hình như cô ấy làm hư đàn dương cầm rồi!” Đồng Nhạc khóc chạy ra ngoài tìm dì bảo mẫu.

Bên này Đồng Học đang gọi điện thoại cho bà chủ Đồng, chỉ một giây đã nhập vào vai nhân vật đáng thương, vừa uất ức vừa đáng thương khóc lóc kể: “Mẹ, mẹ mau về đi, thật, thật đáng sợ, cô Cầm bảo tụi con đưa tiền cho cô ấy, tụi con không đưa, cô Cầm lập tức đập bể đàn dương cầm. Hu hu hu, sao cô Cầm lại trở nên đáng sợ như vậy?”

Được rồi, bây giờ tụi nó còn cho cô thêm một cái tội danh tống tiền con nít nữa.

Cầm Tiện không có giật điện thoại của Đồng Học lại giải thích cái gì, cô nhìn tình huống trước mắt, cũng chỉ có thể đợi bà chủ Đồng về thôi.

Bên kia bà chủ Đồng nghe con trai khóc thút thít, lập tức gác hết mọi công việc qua một bên gấp rút chạy về.

Mà trước khi mẹ về tới nhà, có lẽ là Đồng Học và Đồng Nhạc cảm thấy tụi nó đã thắng chắc, thậm chí còn đập hư máy tính bảng của tụi nó ở ngay trước mặt Cầm Tiện:

“Cô Cầm không cho phép chúng ta xem máy tính bảng, đã ném vỡ máy tính bảng của chúng ta.”

Đồng Nhạc thậm chí còn rất thuần thục vung tay lên tái vào mặt mình một cái. Cầm Tiện giật mình muốn ngăn cậu bé lại nhưng Đồng Nhạc ở trong mắt cô đã hoàn toàn biến thành một ác ma, toét miệng cười nói: “Cô Cầm trách chúng ta bí mật báo tin, đã nổi trận lôi đình đánh chúng ta.”

“Cô không có.” Cầm Tiện bất đắc dĩ đứng tại chỗ, hai tay vô lực rũ xuống: “Các em cần gì phải như vậy chứ, nếu các em không thích cô thì cô sẽ từ chức, cô cũng sẽ không mặt dày mày dạn ở lại đây.”

“Cô làm tổn thương chị Manh Manh, cô cảm thấy có thể như vậy mà đi được sao?” Đồng Học hung hăng vỗ lên mặt bàn: “Cô muốn kiếm tiền ở nhà chúng tôi hả, tôi không cho cô kiếm tiền, còn muốn cô phải bồi thường tiền nữa! Cô không vơ vét được cái gì đâu!”

Cầm Tiện sâu sắc nhận ra cô đã sai rồi.

Cô không nên ôm tâm trạng cầu may, cho rằng cô có thể ở chung với tụi nhỏ.

Cô đã hoàn toàn đánh giá thấp sự ác độc của hai đứa nhóc này.

Cầm Tiện điều chỉnh lại tâm trạng một chút. Cô chỉ biết mình không thẹn với lương tâm, chuyện mà cô chưa từng làm, cô tuyệt đối sẽ không nhận. Bây giờ cô chỉ có thể đợi bà chủ Đồng về xử lý xem sao, nếu như bà chủ Đồng bao che con mình, thế thì cô cũng chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó…

“Được, vậy thì chờ mẹ các em về xử lý đi.” Cầm Tiện đã bình tĩnh lại, lẳng lặng chờ bà chủ Đồng về.

Bà chủ Đồng rất nhanh đã về tới. Bà vừa đi vào cửa nhà đã đi thẳng tới quan tâm hỏi han hai đứa con trai, thấy trên mặt một đứa con trai có dấu tay, gương mặt cũng lạnh xuống: “Đã xảy ra chuyện gì? Cô ấy đánh phải không?”

Đồng Nhạc bụm mặt, rưng rưng nước mắt nói: “Cô Cầm muốn cướp điện thoại di động của tụi con, nói tụi con bí mật báo tin, còn, còn đánh nữa.”

“Chẳng phải tụi con và cô Cầm vẫn luôn ở chung rất hòa thuận sao?” Bà chủ Đồng đau lòng cho người mang hòm thuốc tới, thoa thuốc cho con trai.

“Cô Cầm không cho tụi con nói, nếu nói ra sẽ đánh tụi con, tụi con sợ bị đánh.” Đồng Học lau nước mắt, ra vẻ rất tự trách nói: “Thật xin lỗi mẹ, con không bảo vệ được em trai.”

Cầm Tiện càng nghe lòng càng nguội lạnh.

“Cầm Tiện, cô còn gì muốn nói nữa không?” Bà chủ Đồng thật sự không muốn tin Cầm Tiện là hạng người trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu đó.

Đồng thời bà chủ Đồng cũng rất lấy làm lạ, vì sao mỗi lần bà mời giáo viên đến dạy kèm, cuối cùng đều là thể loại giáo viên ức hiếp con nít đó.

Chẳng lẽ vận số tìm giáo viên của bọn họ kém như vậy sao?

“Những chuyện mà bọn nhỏ nói, tôi đều chưa từng làm.” Cầm Tiện trình bày sự thật: “Tôi chưa từng tìm bọn nhỏ đòi tiền, cũng không có làm hư đàn dương cầm, càng không tức đến mức ra tay đánh người. Mong bà có thể điều tra rõ ràng mọi việc.”

Bà chủ Đồng đã muốn tìm ra chân tướng từ rất lâu rồi. Bà nhắm mắt lại, bôi thuốc cho con trai rồi nói với quản gia: “Nếu đôi bên đã ở vào thế bế tắc, vậy chúng ta cứ xem sự thật một chút. Trước khi cô Cầm tới, tôi đã lắp camera giám sát ở trong phòng đàn. Quản gia, mang video ghi hình tới đây.”




Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo