Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

 

“Honey, cậu đang nghĩ gì đó?” Kha Thụ phát hiện Cầm Tiện cả buổi vẫn không lên tiếng, biểu cảm trên mặt liên tục thay đổi cho thấy tâm lý đang diễn biến rất sinh động.

“Mình hiểu ý đồ của Diêm Ngọc khiến cậu thấy rất bất ngờ, nhưng thời gian cậu bất ngờ cũng hơi lâu đó… thật ra cái này rất dễ nhận ra. Anh ta có ý với cậu.” Kha Thụ không nhìn ra vẻ vui mừng trên mặt Cầm Tiện, chỉ thấy cô giống như đang rất khủng hoảng, như là đột nhiên nhận ra cái gì đó, không biết có phải là đang âm thầm đưa ra quyết định gì hay không.

“Không phải.” Cầm Tiện không biết phải nói thế nào, cô cũng sẽ không kể bất kỳ chuyện gì đại loại như là mình xuyên sách, cũng rất khó để giải thích cho Kha Thụ hiểu cảm giác khủng hoảng trong lòng cô.

“Không phải cái gì?” Kha Thụ có chút nóng nảy.

“Chẳng phải cùng lắm chỉ là cậu không thích anh ta thôi sao?” Kha Thụ như nghĩ đến cái gì, nét mặt đột ngột thay đổi: “Honey à, cậu đừng nói cho mình biết, cho dù cậu không thích anh ta thì cũng định lừa anh ta, đón nhận anh ta, sống cùng anh ta, bởi vì anh ta có tiền có thể trả nợ cho nhà cậu nha… Honey, cậu không biết làm mấy loại chuyện này đâu đúng không?”

Cầm Tiện nghĩ chắc là vẻ mặt cô quá nghiêm trọng mới khiến cho Kha Thụ nghĩ chệch hướng.

Cô thở dài: “Không phải. Ý mình không phải như vậy. Cũng là vì anh ta muốn mình thích anh ta nên mới phiền phức đó.”

“Mình đã nhìn ra, cậu không có ý gì với anh ta, sự theo đuổi của anh ta đúng là rất phiền.” Kha Thụ tỏ vẻ đã hiểu, chỉ cần bạn thân không nghĩ muốn gạt tiền gạt tình của người ta là cô ấy yên tâm rồi.

“Mình sẽ không làm những chuyện khiến cậu lo lắng nên cậu cứ yên tâm.” Cầm Tiện điều chỉnh lại cảm xúc xong, mới nở nụ cười ngọt ngào với Kha Thụ: “May mà có cậu phân tích giúp mình, bây giờ mình đã biết phải làm sao rồi.”

“Cho nên… cậu thật sự muốn nói điểm mà mình đã phân tích cho cậu cho anh ta nghe sao?” Kha Thụ biết bình thường cô luôn nói chuyện rất thẳng, sẽ không nói dối.

“Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, còn phải đi hỏi anh ấy nữa, sau khi có được câu trả lời khẳng định của anh ấy mới biết phân tích và suy đoán của tụi mình có đúng hay không. Anh ấy cũng đã nói, nếu mình có kết quả gì thì nhớ phải nói cho anh ấy biết, tìm anh ấy để nghiệm chứng.”

Kha Thụ cười hì hì nói: “Cậu không hiểu rồi, còn không phải là do anh ta ngại sao? Ha ha ha, thật không nhìn ra nha, một người trông có vẻ cao ngạo lạnh lùng xa cách với mọi người như Diêm Ngọc lại ngại ngùng không dám thể hiện ra tình yêu của mình?”

Cầm Tiện nổi hết da gà, còn thể hiện tình yêu nữa…

“Không nói nữa, mình đi hỏi anh ấy xem suy đoán của tụi mình có đúng hay không.” Cầm Tiện đang nóng lòng muốn nghiệm chứng, hơn nữa trông Kha Thụ bên kia cũng đang muốn tập trung xem Anime, cô cũng không tiếp tục quấy rầy cô ấy.

Cầm Tiện tắt cuộc gọi video, đúng lúc cô vừa ăn xong. Cô gửi cho Kha Thụ một bao lì xì, sau đó hẹn Kha Thụ có thời gian thì đi ra ngoài dạo phố với cô, cô bao.

Sau khi cô soạn tin nhắn xong đang định gửi tin nhắn cho Diêm Ngọc, chợt nhớ ra tin nhắn cô gửi cho Diêm Ngọc ban sáng lúc vừa thức dậy vẫn như cũ chưa nhận được hồi âm, xem ra Diêm Ngọc còn đang bận.

Nhưng cô vẫn gửi thẳng tin nhắn mới qua cho anh, kèm theo cả kết quả thảo luận của cô với Kha Thụ, nói thẳng ra với Diêm Ngọc, xem thử Diêm Ngọc sẽ trả lời thế nào. Nếu như câu trả lời là đúng, vậy thì chứng minh suy đoán của cô là hoàn toàn chính xác.

Sau khi Cầm Tiện gửi tin nhắn cho Diêm Ngọc xong liền đi qua phụ việc cho cha.

Bây giờ cô có một vấn đề cần phải suy nghĩ, phải lấy lý do gì để bàn giao năm triệu kia cho cha mẹ đây?

Trước đây cô có thể nói là cho người khác vay, người khác trả lại cả gốc lẫn lãi nên mới có hơn một triệu. Nhưng bây giờ cô mang tới chính là năm triệu, không thể nào lại nói là người khác trả tiền.

Cái này phải nói sao đây?

Nói trúng số được không? Hình như hơi thiếu thực tế, chắc chắn sẽ bị cha mẹ nghi ngờ.

Tiền này nên để trả nợ hay là dùng làm mấy chuyện khác? Đây cũng là một vấn đề.

Quầy đồ ăn vặt của cha cô buôn bán khá đắt, đang định mở một tiệm đồ ăn vặt nhỏ, vốn thì chỉ cần một triệu tiền mà Diêm Ngọc đưa cho cô là đủ.

Cầm Tiện cảm thấy rối não.

Cô đi đến quầy đồ ăn vặt, phát hiện chỉ có một mình cha đang bận rộn, lập tức đi lên hỗ trợ, chào hỏi khách tới, sẵn tiện hỏi cha: “Mẹ đâu rồi?”

“A Mộ muốn ra ngoài thuê nhà chung với người khác, đã tìm được nhà trọ ở ngoài trường, mẹ con đi qua xử lý rồi.” Cầm Hoài tay chân lanh lẹ đi làm đồ ăn, cũng không ngẩng đầu lên đáp.

Khách hàng cần khăn giấy, Cầm Tiện đi lên cho thêm một gói khăn giấy, quay về lại đi ship đồ ăn. Họ có một cái xe điện, thỉnh thoảng còn phải đi ship đồ ăn bên ngoài.

“Vô duyên vô cớ, sao A Mộ lại đột nhiên muốn tìm nhà trọ ngoài trường?” Cầm Tiện cảm thấy rất lạ.

Ban đầu Cầm Mộ cũng không phải ở trường học, sau khi gia đình phá sản không có chỗ ở nên Cầm Mộ mới phải trọ vào ở trong trường, sao bây giờ lại muốn dời ra ngoài ở? Hơn nữa còn là thuê chung với người khác, dù là thuê chung thì cũng phải trả tiền thuê, A Mộ không giống người không hiểu chuyện như vậy, sẽ không vào lúc nhà đang thiếu nợ cả đống còn tăng thêm gánh nặng cho gia đình.

“Con bé nói là bạn học kia rất muốn thuê nhà ở cùng con bé, đối phương cũng sẽ chịu phần lớn chi phí. Con bé không muốn ở trong trường học.” Về mặt này thần kinh Cầm Hoài khá thô nên cũng không thấy lý do của con gái nhỏ có vấn đề gì.

Là một người cha, suy nghĩ của Cầm Hoài cũng rất đơn giản, cho dù bản thân ông có làm mệt một chút hay là làm một số chuyện mà mình không muốn chịu bức bối một chút cũng không sao, chỉ cần là chuyện vợ và con gái muốn làm thì ông sẽ không có bất kỳ ý kiến gì. Ông chỉ cần vợ và con gái sống vui vẻ, dù ông có mệt hơn nữa cũng thấy xứng đáng.

“Con bé muốn làm thế nào thì làm thế ấy đi, dù sao chỉ cần con bé vui là được.” 

Cầm Tiện lại hỏi: “Em ấy có nói là thuê chung với ai không? Là bạn học nam hay bạn học nữ?”

Cha mẹ cô sẽ không qua loa như vậy, ngay cả những cái này cũng không nghĩ đến chứ?

“Xem con hỏi kìa, sao mà cha mẹ lại không nghĩ tới chứ? Đã hỏi rồi, là bạn học nữ, cho nên con cũng không cần quá lo, mắt nhìn người của con bé A Mộ đó chuẩn hơn con nhiều.” Cầm Hoài còn khịa Cầm Tiện một chút.

Cầm Tiện câm nín, mặc dù cô vẫn như cũ cảm thấy rất không thích hợp nhưng qua lời cha nói cũng biết chắc chắn cái gì cũng không hỏi được.

Hay là đợi cô làm xong sẽ trực tiếp đi hỏi A Mộ.

Cầm Tiện không có chuyện gì khác phải làm, vẫn ở cạnh quầy hàng hỗ trợ, thỉnh thoảng còn đi ra ngoài ship đồ ăn.

Lúc cô đi ra ngoài ship đồ ăn chờ đèn đỏ, cửa sổ xe của chiếc xe bên cạnh cô hạ xuống, người trong xe ló mặt ra, ra là Phương Viêm.

Bây giờ trông Cầm Tiện thật sự hơi chật vật, trời nóng nực, cô đang phơi dưới trời nắng chang chang, mồ hôi đổ đầy người, tóc bết dính hết lên trán.

“Cậu đang làm việc đó à?” Phương Viêm hỏi.

“Giúp cha đi ship đồ ăn.” Cầm Tiện đáp.

“Cậu thà làm mấy chuyện kiểu này cũng không muốn nhận công việc lương cao mà tôi giới thiệu sao? Công việc lần trước chỉ là sự cố ngoài ý muốn, cậu có cần phải cảnh giác với những công việc khác như vậy không?” Phương Viêm rất không hài lòng trách cứ, trong giọng nói toàn là thái độ bất mãn với Cầm Tiện.

“Mấy chuyện kiểu này? Sao cậu lại nói việc tôi đi ship đồ ăn giống như là công việc gì không thể lộ ra ngoài sáng được vậy? Tôi đã gửi tin nhắn cho cậu, cậu không thấy sao?” Hết lần này đến lần khác Phương Viêm nhiều lần tỏ thái độ kiểu như cô không cảm kích là do cô ngốc, thật sự khiến Cầm Tiện khó chịu vô cùng.

Cô có thể nhịn đến bây giờ đã cảm thấy tính nết cô rất tốt rồi.

“Tôi thấy rồi.” Phương Viêm đương nhiên là thấy, nếu không thấy thì anh ta cũng không giống như bây giờ y như ăn phải thuốc súng: “Tôi không hiểu vì sao cậu lại không muốn nhận công việc mà tôi giới thiệu cho cậu.”

“Tôi cũng không hiểu vì sao tôi phải nhận công việc mà cậu giới thiệu cho tôi.” Cầm Tiện ném vấn đề ngược lại, nói lý với Phương Viêm: “Cậu có lòng tốt như vậy, tôi rất cảm kích, nhưng không phải nói cậu sẵn lòng giúp đỡ tôi thì tôi phải nhận. Tôi có quyền từ chối. Nếu cậu cứ ép tôi phải nhận lấy lòng tốt của cậu, cố nhét phần ân tình này cho tôi, còn trách tôi không biết tốt xấu, vậy thì tôi nghĩ tôi có quyền nổi giận, đồng thời cân nhắc tuyệt giao với cậu.”

“Tôi thật sự không hiểu, vì sao cậu cứ như nghe không hiểu lời tôi nói vậy. Tôi đã nói rất rõ. Tôi không cần cậu giới thiệu công việc cho tôi, hy vọng cậu đừng đến chào hàng những công việc kia cho tôi nữa. Cảm ơn.” Đèn xanh, Cầm Tiện nói xong lái xe đi tiếp.

Tâm trạng cô vốn đang rất tệ, còn bị Phương Viêm đậu xe lại không sao hiểu được trách cứ làm cô cảm thấy tâm trạng càng bức bối hơn.

Cô đi ship đồ ăn xong, trên đường trở về, bởi vì mãi lo suy nghĩ nên không để ý tốc độ xe điện đang giảm xuống, đợi tới khi cô chú ý thì lượng điện của xe đã không còn bao nhiêu.

Có thể nói là nghiệt duyên, lúc cô đi xuống dẫn xe, vậy mà lại gặp Phương Viêm.

Cô cũng có chút nghi ngờ, không biết có phải Phương Viêm cố ý lái xe chạy theo cô không?

“Xe hết điện rồi à?” Phương Viêm cố ý lái xe rất chậm, cứ thế nhìn cô dẫn xe.

“Ừ.” Cầm Tiện trả lời qua loa.

“Cho nên mới nói, bảo cậu chọn một công việc không phải vất vả, nhìn bộ dạng của cậu bây giờ xem, không thấy mệt sao? Tội gì phải khổ như thế!” Giọng điệu Phương Viêm rõ ràng là đang nói móc.

Cầm Tiện không trông cậy anh ta sẽ giúp cô nhưng cũng không cần đặc biệt đến đây nói móc cô như vậy chứ?

Cô buồn bực không đáp, tiếp tục dẫn xe, cô muốn tìm một cửa hàng có thể sạc điện cho xe điện.

Phương Viêm vẫn tiếp tục cho xe chạy chậm đi theo bên cạnh cô: “Nếu cậu nhận một trong những công việc mà tôi giới thiệu cho cậu thì tôi có thể đến đưa đón cậu đi làm mỗi ngày, làm tài xế miễn phí cho cậu, cậu cũng không cần phải làm việc cực khổ như vậy.”

“Tôi thật sự rất muốn giúp cậu, không muốn cậu vì hoàn cảnh khó khăn mà đi lầm đường.” Giọng điệu Phương Viêm giống như là luôn suy nghĩ cho người khác.

Cầm Tiện tạm dừng lại nghỉ ngơi một chút: “Nếu như cậu thật sự muốn giúp đỡ, tôi hy vọng cậu im miệng lại đừng nói nữa thì hơn, sau đó mau chóng đi khuất khỏi tầm mắt tôi.”

Cô không dùng giọng điệu mỉa mai mà ngược lại rất chân thành: “Bởi vì dáng vẻ này của cậu làm ảnh hưởng rất nhiều đến suy nghĩ của tôi, làm phân tán sự chú ý của tôi.”

Phương Viêm bị lời của cô chọc giận, trợn mắt trừng cô một cái, oán hận lái xe rời đi.

Thật ra anh ta có thể chở Cầm Tiện về rồi nhờ người khác giúp cô xử lý chiếc xe đã hết điện kia.

Nhưng Phương Viêm nghĩ lúc này phải để cho Cầm Tiện nếm trải một chút đau khổ thì cô mới hiểu, tiếp nhận công việc anh ta giới thiệu mới là lựa chọn tốt nhất.

Cầm Tiện nhìn xe Phương Viêm chạy đi, thở dài một hơi.

Cô đúng là không hiểu, mặc dù cô không có coi chuyện Phương Viêm giúp cô là lẽ đương nhiên nhưng anh ta lại còn đặc biệt đến nói móc cô một phen, hẹp hòi vậy sao?

Cô tiếp tục dẫn xe đi bộ, hình như đoạn đường xe cô hết điện cách tiệm sửa xe sạc điện hơi xa. Cầm Tiện đi tiếp một đoạn đường rồi ngồi lại ven đường nghỉ ngơi một chút.

Cô đang định dắt xe đi tiếp nhưng vừa đứng lên lại phát hiện có một chiếc xe khác đậu lại trước mặt cô, đây là…

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 15 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo