Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 7: Diêm Thủy Chi
Vấn đề này vậy mà lại hỏi ngay Diêm Thủy Chi.
Diêm Thủy Chi cong môi cười: “Vậy em thật sự đã hỏi đúng người rồi đó.”
Diêm Thủy Chi nhìn vào gương mặt trông mong của Tô Manh Manh và Bành Tĩnh Hàm, nở nụ cười gian xảo, gãi gãi đầu rồi ra vẻ ngu ngơ nói: “Chị cũng không biết đâu.”
Vẻ chờ mong trên mặt Bành Tĩnh Hàm lập tức sụp đổ, cô ta chỉ cảm thấy Diêm Thủy Chi giống như đang gạt bọn họ, chửi ầm lên: “Diêm Thủy Chi, chị có bị bệnh không vậy! Không biết thì nói không biết, nói cái gì mà hỏi đúng người rồi chứ! Chị và Diêm Ngọc không hổ là anh em, đều cùng một hạng người!”
Tô Manh Manh ở bên cạnh thở dài, xoa xoa trán: “Tĩnh Hàm, cậu đừng có kích động như vậy mà. Chắc chắn là Thủy Chi muốn làm tụi mình vui lên một chút nên mới đùa như thế.”
“Nếu ngay cả đùa kiểu này mà mình cũng không chịu nổi, thế chẳng phải là quá hẹp hòi sao?” Giọng Tô Manh Manh rất mềm mại, Bành Tĩnh Hàm lập tức trúng chiêu.
Trong mắt của Bành Tĩnh Hàm, Tô Manh Manh rất mong manh làm cho người ta thương tiếc, rất đáng yêu làm cho người ta muốn che chở bảo bọc.
“Hừ. Chỉ trách chị ấy không biết nhìn hoàn cảnh mà nói chuyện.” Bành Tĩnh Hàm nhận sai với Tô Manh Manh: “Manh Manh cậu đừng kích động mà, mình sẽ khiêm tốn một chút.”
“Cho nên cô Cầm mà bọn em nói là từ đâu xuất hiện vậy?” Diêm Thủy Chi đặt mông ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nghi vấn trong bụng còn nhiều hơn cả Tô Manh Manh: “Sao đột nhiên muốn hỏi chị cô Cầm là ai?”
“Bằng không sao em lại nói Diêm Ngọc đang tình chàng ý thiếp với người phụ nữ khác, chính là nói cô Cầm này đó.” Bành Tĩnh Hàm liếc mắt, vừa vắt khăn mặt lau lau mặt cho Tô Manh Manh.
Tô Manh Manh cười, giơ tay lên ngăn Bành Tĩnh Hàm lại: “Tĩnh Hàm, cậu đừng nói nữa. Mình biết trong lòng cậu đang rất giận, nhưng cũng không thể nổi cáu với người không liên quan. Thủy Chi đâu có biết gì.”
“Để mình nói cho.” Tô Manh Manh còn tự mình kể rõ: “Thật xin lỗi nha, chị Thủy Chi, Tĩnh Hàm nói chuyện luôn luôn không biết chừng mực.”
Diêm Thủy Chi gật đầu như khúc gỗ: “Ừ, không sao, chị cũng không để bụng lắm, chỉ tò mò vì sao em ấy lại tức giận như vậy.”
“Thật ra chuyện rất đơn giản.” Mặt Tô Manh Manh chợt có vẻ đau lòng, hơi có chút tự giễu nói: “Hôm nay em liên tục đi tìm học trưởng, nhưng luôn không tìm được. Em quá ngốc nghếch, còn tưởng mặc kệ lúc học trưởng từ chối em đã không kiên nhẫn cỡ nào, chỉ cần học trưởng có thể nhìn thấy niềm vui bất ngờ em dành cho anh ấy thì sẽ không chê em phiền.”
“Thì ra học trưởng không mong có bất kỳ kẻ nào đến làm phiền, là bởi vì anh ấy đang ở bên cạnh một cô gái. Em không biết cô gái kia tên gì, chỉ biết trợ lý của học trưởng, anh Ninh Tây Hoa gọi cô gái đó là cô Cầm.” Tô Manh Manh vừa thất lạc vừa bất lực lẩm bẩm: “Em quá ngây thơ, còn tưởng học trưởng cần em mang cảm giác ấm áp tới cho anh ấy, thì ra anh ấy hoàn toàn không cần cái cảm giác ấm áp này, là em tự mình đa tình.”
“Bởi vì em thấy học trưởng đang ở bên cạnh cô gái kia, cảm thấy em luôn bám lấy học trưởng thật sự quá khó coi. Em rất áy náy, đã phá hỏng tâm trạng đón sinh nhật tốt đẹp của học trưởng, cảm thấy rất tự trách. Cho nên em mới nhất thời không kiềm nén được cảm xúc, phát bệnh ngay trước mặt học trưởng và cô gái kia.”
“Rất mất mặt đúng không. Em đúng là quá kém cỏi.” Tô Manh Manh đau lòng cười cười, như có điều suy nghĩ nói: “Học trưởng không tiếc bỏ em lại cũng muốn ở cạnh cô gái ấy. Em cảm giác chị ấy là một cô gái tốt, khi em phát bệnh, chị ấy thậm chí còn giành trước học trưởng đi tới giúp em. Cũng đúng, nếu không đủ tốt thì cũng không đáng để học trưởng bỏ ra nhiều như vậy. Khi ấy mãi đến khi học trưởng chủ động nói ra, cô gái kia mới biết hôm qua là sinh nhật học trưởng.”
Diêm Thủy Chi nghe rất nghiêm túc, cô ấy cũng đã hiểu sơ lược chuyện đã xảy ra nên càng tò mò về con người của cô Cầm này hơn.
Cầm… cái họ Cầm này nghe rất quen.
Bành Tĩnh Hàm im lặng không tới hai phút, Tô Manh Manh vừa nói xong, cô ta lại bắt đầu:
“Quá nực cười, Diêm Ngọc hoàn toàn không biết ai mới là người thật sự đối xử tốt với anh ta. Manh Manh rõ ràng cậu mới là người luôn đứng ở bên cạnh anh ta mấy năm nay, anh ta như vậy là sao? Vậy mà lại vứt bỏ cậu đi bên cạnh người phụ nữ còn không biết đã bỏ rơi anh ta bao lâu. Người phụ nữ kia ngay cả sinh nhật của anh ấy còn không biết!”
“Cậu không cần phải thấy người phụ nữ đó tốt, chắc chắn là giả vờ giả vịt thôi. Ở trước mặt Diêm Ngọc, cô ta đương nhiên phải giả vờ bày ra bộ mặt lương thiện rồi, bằng không thì làm sao lừa được Diêm Ngọc? Ai lại sẽ thích một người lạnh lùng vô tình chứ.” Bành Tĩnh Hàm đã hoàn toàn coi cái cô Cầm kia là kẻ địch số một.
Đều vì cô Cầm đó tồn tại nên Manh Manh mới khổ sở như vậy.
Diêm Thủy Chi không lên tiếng. Cô ấy cảm thấy cho dù là Tô Manh Manh hay Bành Tĩnh Hàm, lời nói của hai người cũng làm cô cảm thấy thật kỳ lạ.
Cô ấy chỉ tò mò hỏi một câu: “Chị thấy hơi lạ nha.”
“Nên nói sao nhỉ.” Diêm Thủy Chi hơi có vẻ ngần ngại, lo lắng không biết lời mình nói có thể một lần nữa đâm Tô Manh Manh bị thương hay không: “Chị cũng không muốn nói giúp anh chị, chị chỉ muốn nói, Manh Manh em và anh trai chị, cũng không phải là mối quan hệ bạn bè trai gái đôi bên tình nguyện mà nhỉ?”
“Cho nên chuyện tình cảm cuộc sống riêng tư của anh ấy, cho dù là chị, chị cũng sẽ không nói gì anh ấy. Nhưng em lại không có ý đó, nghe rất là lạ, em và Bành Tĩnh Hàm giống như là đang nói anh chị có lỗi với em vậy.”
Con người Diêm Thủy Chi hơi thẳng tính, hơn nữa nhận thức còn cứng nhắc, có sao nói vậy.
Bởi vì câu này của cô ấy, vẻ mặt Bành Tĩnh Hàm cũng trở nên hơi khó coi, còn Tô Manh Manh cũng gượng gạo thu nụ cười vừa mới nặn ra về.
“Thật ra anh chị đã từng nói với chị hôm qua anh ấy đã có sắp xếp, cho nên chị cũng đã chuẩn bị quà cho anh ấy, cũng muốn chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ, nhưng sau khi anh ấy về đến nhà rồi chị mới tặng.”
Diêm Thủy Chi bẻ ngón tay nói rất nghiêm túc: “Bởi vì chị nghĩ sinh nhật của anh chị, thật ra nên để anh chị vui, phải để cho anh ấy tự sắp xếp thời gian của mình, chỉ cần anh ấy cảm thấy vui là được. Đúng không? Chỉ cần anh ấy vui vẻ, chị có đưa quà mừng bất ngờ cho anh ấy chậm một chút cũng không sao.”
“Chị, chị thì biết cái gì! Chị là em gái của anh ta, đương nhiên là nói giúp cho anh ta rồi!” Bành Tĩnh Hàm không nhịn được đứng bật dậy, còn định đẩy Diêm Thủy Chi ra: “Chị cố ý đúng không? Biết rõ Manh Manh không thể bị kích thích mà chị còn cố ý nói những lời này ra là muốn cậu ấy khó chịu đúng không?”
“Tĩnh Hàm, cậu đừng có động tay động chân mà.” Tô Manh Manh nặng nề thở dài: “Thủy Chi nói rất có lý. May mà có Thủy Chi nói những lời này nhắc nhở mình, bằng không mình sẽ còn tiếp tục sai lầm.”
“Mình nào có yếu ớt như vậy, cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí như vậy với mình, mình cũng không phải làm bằng pha lê.” Tô Manh Manh bất đắc dĩ cười khẽ.
Tô Manh Manh có thể ý thức được điểm này, còn dùng thái độ mềm mỏng như vậy thừa nhận bản thân cô ấy đã làm sai, Diêm Thủy Chi thậm chí còn có chút lau mắt mà nhìn, ấn tượng về Tô Manh Manh bỗng tốt hơn mấy phần.
“Tô Manh Manh, em có thể hiểu được như vậy là tốt.” Diêm Thủy Chi gỡ tay Bành Tĩnh Hàm ra: “Không cần em đẩy chị, chị vốn cũng đang định về. Chị chẳng qua là thay anh chị ghé thăm một chuyến. Bành Tĩnh Hàm, những lời vừa rồi nhắm vào anh chị, chị cần phải nói rõ một chút. Chị và Diêm Ngọc là anh em, là người nhà, có một số việc chị coi như người nhà còn có cơ sở đi trách cứ anh ấy. Còn em tính là cái gì? Có cơ sở gì mà đi trách cứ anh ấy?”
“Muốn giúp Tô Manh Manh hả giận sao? Nhưng Tô Manh Manh cũng không phải chị dâu xác định của chị. Người có ơn với anh ấy là cha của Tô Manh Manh, không phải Tô Manh Manh. Chị nói như vậy, em đã hiểu chưa? Trước khi em nổi giận, hy vọng em có thể nhận thức rõ vị trí chính xác của mình.”
Diêm Thủy Chi lịch sự khom người: “Vậy chị đi về trước, Tô Manh Manh, em nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé.”
Sau khi Diêm Thủy Chi ra khỏi phòng bệnh của Tô Manh Manh, chỉ cảm giác cả không khí cũng mát mẻ hơn nhiều. Cô ấy ở trong căn phòng bệnh đó, luôn có cảm giác bị đè nén.
Hơn nữa cô gái đối diện cô tên Bành Tĩnh Hàm đó còn có tính cách ngang như vậy, có thể tưởng tượng được đêm qua lúc anh cô ấy đưa Tô Manh Manh đến bệnh viện, Bành Tĩnh Hàm và người nhà Tô Manh Manh đã trách cứ anh cô ấy thế nào.
Vậy nên Diêm Thủy Chi mới không thích tiếp xúc quá nhiều với Tô Manh Manh, không phải vìbản thân Tô Manh Manh không tốt, mà là những người ở bên cạnh Tô Manh Manh bảo bọc cô ấy quá mức, khiến cho người ta hít thở không thông.
Bây giờ chỉ còn lại một vấn đề, người mà anh cô ấy chuyên môn dành thời gian ở bên… cô Cầm, rốt cuộc là ai? Có phải niềm vui bất ngờ của anh trai cô ấy đến từ cô Cầm hay không?
“Cầm… cái họ Cầm này, thật sự rất quen tai.”
“Cầm… Cầm Tiễn.” Sau khi Diêm Thủy Chi rời đi, Bành Tĩnh Hàm nghĩ thầm trong bụng, càng nghĩ càng giận. Bởi vì Tô Manh Manh đã từng gặp mặt cô Cầm kia, nên Bành Tĩnh Hàm đã dựa vào một cái họ định đi tìm hình trên mạng.
Không ngờ thật đúng là đã để cô ta mò ra được tin tức liên quan.
“Gần đây không phải có một công ty xí nghiệp gia đình họ Cầm phá sản sao… còn rất ồn ào nữa. Cái người tên là Cầm Hoài này có hai cô con gái, một cô tên là Cầm Tiễn, một cô tên là Cầm Mộ.” Bành Tĩnh Hàm đã tìm ra được ảnh chụp của Cầm Tiễn tham gia vào các hoạt động trên mạng: “Manh Manh, cậu nhìn thử xem có phải gương mặt này không.”
Mặc dù ngoài miệng Tô Manh Manh luôn khuyên Bành Tĩnh Hàm không nên làm vậy, nhưng lúc Bành Tĩnh Hàm bảo cô ấy xác nhận người trong hình có phải là người mà cô ấy đã gặp khi đó hay không, cô ấy vẫn nhìn.
Hình chụp giống như là tham gia buổi họp báo gì đó. Cầm Hoài dẫn vợ tham gia, Cầm Tiễn trong hình trẻ tuổi hơn so với đêm qua Tô Manh Manh gặp, nhưng thay đổi cũng không nhiều lắm.
Tô Manh Manh nhìn kỹ mới phát hiện đó là hình chụp của năm năm trước.
“Ừ, là chị ta. Thì ra nhà chị ta vừa mới phá sản, bởi vì gia đình phá sản nên chị ta vốn đang học ở nước ngoài, giờ cũng phải quay về rồi sao?” Tô Manh Manh lẩm bẩm.
“Không tìm thấy thông tin nào khác.” Bành Tĩnh Hàm vô cùng thất vọng để điện thoại di động xuống: “Hình như cô ta khá kín tiếng. Nhưng biết tên cô ta và mấy thân phận này là đã đủ rồi. Gia đình cô ta phá sản, tính ra còn thiếu nợ đến mấy chục triệu, cô ta phải nghỉ học về nước, chắc chắn đang rất cần việc làm nhỉ?”
“Diêm Ngọc đối xử đặc biệt với cô ta như vậy, có phải là do trước đây cô ta và Diêm Ngọc đã từng có gì đó hay không, lẽ nào là vì cô ta có ân với anh ta?” Bành Tĩnh Hàm bắt đầu suy đoán: “Đêm qua có thể Diêm Ngọc không hẳn là không muốn gặp cậu, chỉ là do cái cô đó không cho phép anh ta rời đi. Diêm Ngọc là người rất trọng tình trọng nghĩa thì phải. Manh Manh, trước đây cha cậu đã từng giúp đỡ anh ta nên anh ta vẫn luôn đặc biệt quan tâm cậu đấy thôi.”
“Nghĩ sâu hơn một chút, không chừng người phụ nữ kia bởi vì gia đình phá sản, còn đang định nhờ cậy Diêm Ngọc giúp đỡ ấy chứ? Nếu như cô ta ỷ vào việc mình có ân với Diêm Ngọc, cứ bám chặt lấy Diêm Ngọc, thế thì cũng quá đáng ghét rồi. Đêm qua cái dáng vẻ đó của cô ta, cứ giống như là đang ra oai với cậu vậy.”
Từ đầu đến cuối Tô Manh Manh luôn giữ yên lặng, chợt thở dài nói: “Tĩnh Hàm, cậu đừng có suy đoán về người ta một cách ác ý như vậy. Nhưng chắc là chị ta rất cần giúp đỡ. Nếu như mình có thể giúp được chị ấy thì tốt quá.”
“Manh Manh sao cậu lại lương thiện như vậy, rõ ràng là người phụ nữ kia đến giành đàn ông, cậu còn muốn giúp cô ta vượt qua khó khăn nữa.” Cả Bành Tĩnh Hàm cũng bị cảm động, cô ta nheo mắt nghĩ, đột nhiên nhớ ra: “Cũng không phải không thể giúp. Bên chỗ cha mẹ Đồng Học và Đồng Nhạc đang tìm gia sư dạy dương cầm. Mình thấy trong thông tin cá nhân của Cầm Tiễn có nhắc tới Cầm Tiễn thông thạo rất nhiều nhạc cụ, đi làm giáo viên dạy kèm dương cầm tại nhà, chắc là không thành vấn đề chứ?”
“Đồng Học và Đồng Nhạc…” Tô Manh Manh khẽ cắn môi: “Nhưng hai đứa nhóc kia hơi nghịch ngợm. Lúc mình đi vắng, cả cha mẹ hai đứa cũng không có cách nào, không ổn lắm đâu.”
“Thế thì có gì đâu chứ, nếu như Cầm Tiễn thật sự là một người tốt như vậy thì luôn có khả năng thu phục hai đứa nhóc kia. Nếu không chẳng phải đã nói rõ cô ta chính là một kẻ giả dối sao? Hơn nữa, còn chưa chắc cô ta sẽ nhận, không chừng cô ta còn đang định cắn chặt bên chỗ Diêm Ngọc đòi tiền, hoàn toàn không muốn tự mình bỏ ra một chút xíu nỗ lực.” Bành Tĩnh Hàm đã nghĩ xong nên làm sao.
Tô Manh Manh khẽ khép mắt: “Được rồi. Cậu tìm người đi giới thiệu công việc này cho chị ta trước đi, nhớ phải nói rõ với chị ta rằng đứa nhỏ không dễ dạy.”
Bành Tĩnh Hàm hài lòng mỉm cười: “Cứ giao cho mình.”
Cả ngày hôm nay Cầm Tiễn vẫn luôn nghỉ ngơi, giúp gia đình làm việc nhà. Trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn, cô lập tức đi nấu cơm tối đưa đến trường cho em gái, sau khi về còn đợi cha mẹ tan ca.
Lúc nghỉ ngơi cô cứ luôn xoắn xuýt phải làm sao mới có thể kiếm tiền, tương lai sẽ làm những gì.
Cầm Tiễn còn đang sầu muộn, cô đã viết những mấy trang ý tưởng cho kế hoạch tiếp theo có liên quan vào trong quyển sổ, nhưng luôn cảm thấy không ổn.
Điện thoại di động đột nhiên nhận được một tin nhắn, là của một bạn học nam hiếm có không có vì gia đình cô phá sản mà xóa bạn.
Phương Viêm: [Có một công việc làm gia sư dạy kèm đàn dương cầm cho con một gia đình giàu có, tiền lương rất hậu hĩnh. Có điều đứa nhỏ khó dạy, hơi đầu gấu. Nhưng tôi nghĩ cậu chắc chắn có thể đảm nhiệm, rất đề xuất cậu nhận công việc này.]