Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Trong lòng Diêm Ngọc sinh ra vô số mong đợi, mặc dù trong lòng anh đang dậy sóng dữ dội nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ sóng êm gió lặng, cực kỳ bảo thủ ném ngược vấn đề, nhíu mày hỏi cô:
“Cô nghĩ sao?”
Cô đã xem qua cái kịch bản đầy ý ám chỉ ấy của anh, cũng nhận ra nhà anh và chỗ cô ở không hề tiện đường, cô chắc chắn là đã nhận ra…
Có phải cô đã phát hiện ra bí mật anh giấu ở trong kịch bản rồi không?
Cầm Tiện suy nghĩ thoáng qua, hai mắt thoắt cái tỏa sáng: “Tôi nghĩ chắc là anh ngoài căn hộ này ra vẫn còn một căn hộ khác.”
Cô rất thẳng thắn, không hề nhận ra Diêm Ngọc đang trong trạng thái mong đợi bỗng chốc giống như quả bóng xì hơi xẹp xuống, còn rất nghiêm túc phân tích:
“Bây giờ anh đã có thành tựu về sự nghiệp, có tiền như vậy thì chắc chắn không chỉ có một căn hộ rồi đúng không? Hình như trước đây tôi cũng không chỉ có một căn hộ. Có phải là do anh vẫn còn một căn hộ ở nơi khác, căn hộ kia cùng hướng với nhà tôi không?”
“Tôi phát hiện dụng cụ làm bếp trong nhà anh còn rất mới, giống như chưa từng dùng qua, vả lại vừa rồi căn hộ kia hình như cũng không có hơi thở của sự sống, không giống một ngôi nhà lắm.”
Cầm Tiện nhận ra mình nói năng có chút thất lễ liền xin lỗi: “Ấy, tôi không có đâm thọc gì đâu, tôi chỉ muốn nói ra ấn tượng ban đầu của mình thôi. Cũng không phải có ý kiến gì về nơi ở của anh.”
Diêm Ngọc hoàn toàn không nghe được lời giải thích tiếp theo của cô.
Câu trả lời của cô đưa ra không phải câu trả lời mà anh muốn, có giải thích tiếp cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Anh nên biết, nếu như cô có thể dễ dàng mở mang đầu óc như vậy thì sao có thể cho đến bây giờ vẫn còn chưa biết phải làm sao để anh cười?
Sức lực cả người Diêm Ngọc gần như sắp bị rút cạn, anh như chết lặng lái xe.
Cầm Tiện vẫn chưa nhận ra tâm trạng hụt hẫng đang mong đợi lại bị thất vọng của anh, còn rất hăng hái muốn chứng thực:
“Tôi nói đúng rồi chứ gì? Có phải là như vậy không?”
Diêm Ngọc nhín thời gian ra quay đầu nhìn cô một chút, mắt cô sáng lấp lánh như một đứa bé đang cố gắng nỗ lực rất nhiều bỏ công bỏ sức ra giải quyết một vấn đề khó, đang đầy mong đợi muốn biết có phải mình đã đoán ra đáp án rồi không.
Ánh mắt cô quá đơn thuần, chỉ cần nhìn vào trong mắt cô sẽ phát hiện, con người cô trước sau như một, suy nghĩ trong lòng vừa đơn thuần lại trong sáng.
Anh không nỡ phủ nhận, đành thu hồi ánh nhìn chuyên tâm lái xe, giọng mất tự nhiên đáp lại một câu: “Cô thấy đúng là được.”
Cầm Tiện nở nụ cười hài lòng: “Tôi cũng biết là như vậy!”
Giọng điệu đắc ý của cô khiến anh trong nháy mắt cảm thấy phức tạp không nói nên lời.
Cô vẫn như cũ không rõ tâm ý của anh, anh mong đợi rồi lại thất vọng, thật sự rất khó chịu.
Nhưng anh nhìn đến gương mặt tươi cười vui vẻ của cô, lại cảm thấy… được rồi được rồi, cùng lắm thì anh thật sự đi mua một căn hộ tiện đường với cô.
Diêm Ngọc đưa người đến gần khu chung cư, rất không yên tâm nhắc nhở lần nữa:
“Tôi nhắc nhở cô nên nghiêm túc nghĩ lại một chút. Trước khi cô tìm một công việc cũng nên tính toán thử xem rốt cuộc nên làm thế nào để có giá trị nhiều hơn.”
Cầm Tiện xuống xe, lắng nghe lời khuyên chân thành của anh, mặc dù ngoài mặt cô có vẻ thành thực nhưng trong lòng ngược lại vẫn có chút sợ.
Chờ cô về đến nhà đã hơn mười một giờ.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô về đến nhà thì cha mẹ đều đã đi ngủ. Cô cũng rón rén đi về phòng rửa mặt sơ qua rồi đi thẳng tới giường nằm, cuối cùng cũng có thể trút bỏ cảm giác mệt mỏi cả ngày nay.
Cô vừa ngả đầu lên gối đã ngủ mất, thậm chí còn không hề phân tâm lo lắng vớ vẩn nghĩ đến những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Lúc cô thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Cô đang mê ngủ, sau khi chống tay ngồi dậy liền vô thức mò tìm điện thoại xem có thông báo mới nào không.
Tối qua Cầm Tiện ngủ không ngon giấc, cô vừa mơ thấy một cơn ác mộng khiến cô cảm thấy bất an.
Cầm Tiện nhìn điện thoại, mới biết đã mười giờ sáng, cũng đúng như cô dự liệu, có rất nhiều thông báo mới chưa đọc.
Nhưng cái khiến Cầm Tiện chú ý nhiều nhất chính là mấy cái tin nhắn ngắn, là thông báo ngân hàng gửi tới số điện thoại liên kết tài khoản ngân hàng của cô.
Cô nhớ lại lời Diêm Ngọc đã nói hôm qua, nín thở, có chút căng thẳng mở thông báo kiểm tra nội dung tin nhắn… nhận được năm triệu.
Cô bỗng chốc tỉnh táo hẳn lên, ngón tay lướt qua dãy số không phía trên, đếm từng số một.
Thật sự là năm triệu.
Diêm Ngọc không có lừa cô, anh thật sự gửi vào thẻ của cô năm triệu.
Tiền công làm anh cười và tiền đi chơi với anh được tách riêng ra, khoản thứ hai là kết toán tiền thù lao cô đi chơi với anh hôm qua.
Cầm Tiện bỏ điện thoại di động xuống, dùng sức véo vào đùi một cái, đau đến hít mạnh một hơi. Cô giật mình nhận ra, mình cũng không phải đang nằm mơ.
Điều Diêm Ngọc nói là thật, mặc dù cô không biết anh làm vậy phải chẳng là vì trả thù hay là vì cái gì khác, có phải là cạm bẫy gì không, nhưng tiền thật sự đã đến tay cô.
Tiền công cô đi chơi với anh trước đây anh cũng đã gửi đúng hạn, nhưng Cầm Tiện cầm số tiền này bỗng cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Cô không có thật sự làm anh cười, vậy mà lại lấy tiền anh hứa đưa. Cô cứ luôn thấy không yên tâm.
Diêm Ngọc chuyển tiền cho cô nhưng không có nhắn tin cho cô.
Cầm Tiện nhớ lại anh đã dặn cô nhớ phải kiểm tra xác nhận, cô nhận thấy nên nói với anh một tiếng cô đã nhận được rồi.
Dê Gầy: [Tôi đã nhận được tiền rồi. Cảm ơn anh! Thật sự rất cảm ơn!]
Bên kia Diêm Ngọc đang làm việc, sau khi tin nhắn gửi đi cũng không nhận được hồi âm.
Cầm Tiện cũng không nghĩ có thể nhận được tin nhắn hồi âm ngay, cô đi trả lời tin nhắn của những người khác trước.
Phương Viêm lại gửi tin nhắn cho cô.
Anh ta khuyên cô nên nhận mấy công việc anh ta giới thiệu, bảo cô tốt xấu gì cũng nên có chút cảm giác áp lực.
Phương Viêm: [Nhà cậu đang thiếu nợ nhiều như vậy, chẳng lẽ cậu không cảm thấy khủng hoảng chút nào sao? Hay là nói cậu không muốn dựa vào công việc mà muốn thông qua một số con đường tắt ngồi mát ăn bát vàng đó… Cầm Tiện, cậu hẳn là sẽ không đi làm mấy chuyện không thể phơi bày ra ngoài ánh sáng đó chứ?]
Phương Viêm: [Cậu đang làm gì thế? Sao lại không phản hồi tin nhắn?]
Phương Viêm: [Tôi tin cậu không phải cái loại vì cần tiền mà trở nên nịnh bợ hám của đó, cậu sẽ không đâu đúng không? Công việc mà tôi giới thiệu cho cậu trả lương hậu hĩnh như vậy, cậu cũng biết mà, nếu như bỏ lỡ thì cậu sẽ rất khó có cơ hội lần nữa.]
Phương Viêm đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, nói đi nói lại điều là ý kia, muốn cô bất luận thế nào, cho dù cô có không hài lòng lắm về công việc anh ta giới thiệu thì ít ra cũng phải chọn lấy một công việc tạm chấp nhận được mà làm.
Nói thật, có lẽ Phương Viêm thật sự có ý tốt nhưng cô rõ ràng đã từ chối anh ta rồi. Vậy mà anh ta vẫn kiên trì, thậm chí có đôi khi còn nói chuyện hơi khó nghe khiến người ta cảm thấy rất khó chịu. Cầm Tiện bắt đầu hơi bực.
Lẽ nào là do thiết kế nhân vật trong sách?
Nhưng trong ấn tượng của cô, cốt truyện gốc hình như không có phát triển tình tiết này.
Sự thay đổi về chi tiết của kịch bản có thể dẫn tới chuỗi phản ứng dây chuyền nối tiếp nhau, có lẽ chính là hiệu ứng cánh bướm này đã tạo ra một số diễn biến khác với kịch bản gốc.
Hiện tại Cầm Tiện vừa mới xác nhận Diêm Ngọc bên kia sẽ không đùa giỡn cô, anh thật sự sẽ cho cô tiền. Cô cũng có chút tin lời Diêm Ngọc nói, đang định chuyên tâm nghĩ xem phải làm sao mới có thể làm anh cười, hình như còn kiếm được nhiều tiền hơn mấy công việc kia.
Cô vẫn như cũ từ chối lời đề nghị của Phương Viêm.
Dê Gầy: [Xin lỗi, hôm qua tôi liên tục không có thời gian, không thấy tin nhắn cậu gửi tới.]
Dê Gầy: [Tôi thật sự rất cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi cũng đã nói với cậu rồi, tôi muốn tự mình tìm việc, không làm phiền cậu giới thiệu.]
Dê Gầy: [Cậu cứ khăng khăng bảo tôi phải nhận công việc cậu giới thiệu khiến tôi cảm thấy rất lạ. Cậu thật giống như đang ép tôi phải nhận sự giúp đỡ của cậu, nhưng tôi đã nói là tôi không cần, vậy mà cậu còn cố nhồi nhét cho tôi, còn ám chỉ đại loại như nếu tôi không nhận chính là tôi không biết điều, thật sự khiến tôi rất khó chịu.]
Dê Gầy: [Thật xin lỗi, tôi chính là có cảm nhận như vậy, hy vọng cậu có thể hiểu, tôi thật sự rất cảm kích cậu đã giúp đỡ nhưng tôi cũng không muốn làm phiền cậu nữa, không muốn nhận thêm sự giúp đỡ. Nếu cậu vẫn cứ tiếp tục khư khư giữ thái độ này tôi sẽ nổi giận đấy. Tôi có thể sẽ hủy kết bạn với cậu, hơn nữa cũng không qua lại với cậu nữa.]
Cầm Tiện thuộc dạng nghĩ trong lòng thế nào sẽ làm thế ấy, mọi thứ đều nói thẳng thắn rõ ràng.
Phương Viêm bên kia chắc là cũng đang bận nên chưa phản hồi tin nhắn.
Cô để ý thấy tin nhắn cuối cùng Phương Viêm gửi tới là hai giờ sáng.
Sau khi Cầm Tiện phản hồi tin nhắn của Phương Viêm xong, cuối cùng mới đọc tới tin nhắn của Kha Thụ.
Cái này cũng không phải nói Kha Thụ không quan trọng với cô, mà là vì cô cảm thấy cô sẽ trò chuyện với Kha Thụ rất lâu nên mới xem tin nhắn của cô ấy sau cùng.
Sau khi Kha Thụ thức dậy liền gửi tin nhắn cho cô, hỏi thăm cô và Diêm Ngọc hôm qua thế nào, có tìm được cách làm Diêm Ngọc cười chưa?
Cầm Tiện cầm điện thoại di động vừa đọc tin nhắn vừa ra khỏi phòng, đi xuống bếp làm một chút đồ ăn.
Dê Gầy: [Từ từ mình sẽ kể cho cậu.]
Cha mẹ có chừa điểm tâm trong tủ lạnh cho cô đồng thời còn dán giấy ghi nhắc cô ở trên tủ lạnh. Trong quá trình hâm nóng thức ăn, Cầm Tiện chọn chế độ nhập chữ bằng giọng nói kể lại một lượt chuyện cô ở cùng Diêm Ngọc hôm qua cho Kha Thụ nghe, cuối cùng còn chụp nội dung kịch bản mà Diêm Ngọc viết gửi qua cho Kha Thụ xem.
Dê Gầy: [Mình thực sự không thể lý giải được anh ta muốn thông qua cái kịch bản này nói gì với mình. Chẳng phải anh ta chỉ kể một câu chuyện rất bình thường sao? Rốt cuộc là có ý tứ sâu xa gì?]
Dê Gầy: [Mình thấy Diêm Ngọc thật sự rất kỳ quặc, tại sao anh ta không nói thẳng ra luôn. Cứ luôn bắt người khác phải đoán tới đoán lui, đáng ghét thật.]
Cầm Tiện càng lúc càng nghi ngờ thủ đoạn Diêm Ngọc trả thù mình chính là bắt cô phải vì anh mà đoán tới đoán lui, vì từng chữ từng ký hiệu mà anh ra dấu làm hao hết tinh thần.
Chẳng phải trước đây anh rất thẳng thắn sao? Từ lúc nào tính cách anh đã thay đổi… trở nên khó chịu như thế, không lẽ là do bị ảnh hưởng bởi bóng ma tâm lý cô để lại?
Kha Thụ muốn chat video với cô, Cầm Tiện liền bật video lên cho cô ấy thấy mình ở bên này đang ăn gì.
Cửa sổ hiện lên, Kha Thụ ở bên kia đang rảnh rỗi bật máy tính lên nhìn vào màn hình.
“Mình đã nghiêm túc đọc câu chuyện mà cậu nói là của Diêm Ngọc viết, hay là kịch bản gì đó, dù sao cậu cũng biết cái mình đang nói chính là thứ cậu cho mình xem ấy. Mình sẽ không nói mấy cái phân tích ở giữa mà nói thẳng ra kết luận của mình luôn.”
Kha Thụ nói rất dứt khoát:
“Mình nghĩ anh ta muốn thông qua câu chuyện này ám chỉ với cậu, anh ta muốn cậu thích anh ta. Hy vọng cậu sẽ giống như Viên Ngọc thích Tần Huyền ở trong câu chuyện, thích anh ta.”
Cái kết luận này của Kha Thụ khiến thức ăn trong miệng Cầm Tiện trong nháy mắt không còn ngon nữa.
Bởi vì cô đột nhiên nghĩ tới một cái khả năng một lời khó diễn tả hết, theo như logic của thế giới trong sách thì cái suy đoán này rất có thể là sự thật.
Diêm Ngọc muốn cô thích anh, đương nhiên không thể nào là vì anh thích cô.
Mà là anh muốn sử dụng chiến thuật các sếp tổng bá đạo hay dùng để trả thù trong sách, làm cho người bị trả thù yêu anh rồi bất ngờ rời khỏi người ta trong lúc đối phương đang đắm chìm trong dòng sông tình yêu không cách nào tự chủ được, từ đó khiến cho đối phương bị đả kích lớn về mặt tinh thần, đồng thời cũng nói cho đối phương biết: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng thích cô, tất cả cũng chỉ là để trả thù cô mà thôi. Đừng có nằm mơ nữa, người bình thường sao có thể thích người đã từng sỉ nhục mình đến tận bốn năm kia chứ.”
Thảo nào trước giờ Diêm Ngọc luôn hành động quái gở như vậy, cứ lấy lòng cô một cách khó hiểu. Thì ra đây mới chính là ý tưởng trả thù của Diêm Ngọc, cuối cùng cô đã hiểu.