Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Cầm Tiện dậy thật sớm, nói với cha mẹ muốn đến trường học của em gái tham quan một lần, đồng thời mang một ít đồ ăn ngon đến cho em gái. Cha mẹ vốn định bảo cô nghỉ ngơi nhiều một chút nên tất nhiên sẽ không có dị nghị gì, còn bảo cô hiếm khi ghé thăm trường cũ, có thể dạo chơi nhiều một chút, ngắm nhìn sự thay đổi của trường học.
Thật ra Cầm Tiện không có ý tưởng này, với cô mà nói, hồi ức thời đi học của cô không được tốt lắm. Cô cũng chỉ học ở ngôi trường kia một năm rồi chạy ra nước ngoài thi đại học lại, cũng không có lòng cảm mến gì với ngôi trường này.
Cô chỉ nhớ đại khái sáng nay em gái không có tiết học, nhưng để tránh ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu của em gái, cô vẫn đi tương đối sớm. Buổi sáng cô lên chuyến xe buýt đầu tiên, cầm theo thức ăn và quà vặt muốn đưa cho em gái, trong bụng đang nghĩ xem sau khi gặp Cầm Mộ nên nói thế nào.
Đêm qua người lạ kia gọi điện thoại cho cô, cô đã ghi âm cuộc trò chuyện kia lại. Sau khi cô cúp điện thoại của Tô Manh Manh, đêm đó cô cũng không ngủ ngon, nhiều lần phát lại đoạn ghi âm kia, chú ý tới những câu mà người nọ nói.
Ví dụ như lời đồn đại nhảm nhí gì đó, còn có cái gì mà bị bạn học ức hiếp.
Thật ra Cầm Tiện cũng đã sớm nghĩ đến hoàn cảnh em gái ở trong trường học không thể nào bằng với trước kia.
Nhưng những gì người nọ nói đêm qua hẳn là đang nói tình cảnh khó khăn của Cầm Mộ ở trong trường không phải vì chuyện gia đình phá sản mà vì nguyên nhân khác.
Tin đồn cũng không phải đồn chuyện gia đình phá sản mà là đồn chuyện khác, hơn nữa chuyện này đặc biệt có liên quan đến cô cái người làm chị này.
Lúc Cầm Mộ xuống xe buýt, ngoài cổng trường đại học Quan Thiên đã có lác đác sinh viên. Mẹ đã cho cô địa chỉ khu chung cư, trước khi Cầm Tiện xuất phát vẫn gọi cho Cầm Mộ một cuộc điện thoại trước.
Mặc dù là bất ngờ gọi đến nhưng ít nhiều gì vẫn tốt hơn đến ngoài cửa rồi mới nói.
Cô đến tận đây mới gọi điện chỉ là để em gái không có lý do từ chối, không muốn đi ra gặp cô, bảo cô trở về.
Lúc Cầm Tiện gọi điện thoại tới, Cầm Mộ còn chưa rời giường. Hôm qua cô ấy vừa mới khuân đồ, mệt mỏi cả ngày, tối đến còn hàn huyên với Diêm Thủy Chi thật lâu, đến hơn nửa đêm mới ngủ.
Cầm Mộ tiếp điện thoại của chị gái, đầu tiên xác nhận đây là điện thoại chị gái gọi tới, sau đó lập tức mất luôn cảm giác buồn ngủ, tỉnh táo hẳn ra.
“A lô? Chị?”
Tiềng Cầm Mộ từ điện thoại truyền ra hơi khàn, nghe giống như cuống họng rất khô.
Cầm Tiện đi thẳng vào vấn đề, nói luôn: “Chị đến trường đưa chút đồ ăn cho em, bây giờ chị đang ở ngoài khu chung cư, em dậy chưa?”
“Hả… sao chị lại đột nhiên muốn đến đưa thức ăn cho em?” Trong giọng nói của Cầm Mộ có vẻ hơi bối rối.
Chị gái tới trường học, có phải là đã nghe được mấy lời đồn kia?
Cô ấy chính là không muốn để chị nghe được những lời khó nghe đó nên mới không muốn cho chị biết!
“Muốn tới thì tới, chị đến đưa chút đồ ăn ngon cho em gái còn cần lý do nữa sao?” Cầm Mộ nghe em gái hỏi vậy đã cảm thấy khác thường.
Thật ra thì đêm qua cô liên tục truy hỏi Cầm Mộ, cảm thấy có cái gì đó rất bất ổn.
“Đương nhiên không cần lý do! Nhưng bây giờ em mới thức thôi. Chị, chị ở chỗ bồn hoa trong khu chung cư đợi em một chút được không? Còn không nếu chị có thể tìm được số nhà thì cũng có thể đi thẳng lên đây…”
Bên này Cầm Mộ vừa xuống giường vừa tìm quần áo mặc, cố gắng rửa mặt thay đồ trang điểm trong thời gian ngắn nhất có thể.
Cầm Mộ có chút tâm tư riêng, không muốn chị gái biết bạn mướn nhà chung với cô ấy là Diêm Thủy Chi.
Thái độ của chị với Diêm Ngọc rất lạ, cô ấy cứ cảm thấy nếu để chị biết cô ấy và Diêm Thủy Chi đã thành bạn bè thì chị có thể sẽ rất lúng túng.
Cô ấy nghĩ thế nào cũng thấy đây là một chuyện rất phức tạp, nhưng nếu bảo cô ấy tuyệt giao với Diêm Thủy Chi, cô ấy lại không làm được.
Trước mắt cách tốt nhất Cầm Mộ có thể nghĩ đến chính là tạm thời bưng bít cho qua trước, đợi đến lúc thích hợp rồi mới nói cho chị biết.
Về phần khi nào mới là thời cơ thích hợp, thành thật mà nói, bây giờ Cầm Mộ còn chưa nghĩ ra.
Ít nhất cũng phải đến khi chị có thể thản nhiên nói cho bọn họ biết quan hệ giữa chị và Diêm Ngọc đúng không?
“Chị có chút hứng thú muốn vào trường đi dạo một chút, biết đâu chúng ta còn có thể cùng nhau ăn điểm tâm ở căn tin.” Lúc này Cầm Tiện mới lộ ra chút vẻ hoài niệm về ngôi trường mình từng theo học: “Mặc dù chị không thích ngôi trường này lắm nhưng đồ ăn ở căn tin vẫn rất ngon, chị cũng muốn ôn lại hương vị cũ một chút.”
Một mặt Cầm Tiện đang muốn thăm dò Cầm Mộ, mặt khác cô cũng thực sự muốn nếm lại hương vị đầy hoài niệm kia.
“Không, ăn không ngon đâu.” Cầm Mộ đâu dám để cho chị gái đi vào trong trường, bây giờ còn vắng người, chứ đợi lát nữa đến giờ ăn sáng sẽ có rất nhiều người.
Huống hồ tối qua cô ấy vừa mới tách khỏi nhóm tập kịch cũ. Cho dù đám của Từ Châu vốn không có mặt ở căn tin, nhưng nếu nghe tin chị cô ấy đến trường, sợ là bọn họ cũng sẽ chủ động tìm đến gây sự.
“Đã qua lâu như vậy, cái hương vị ở trong ký ức của chị đã sớm không còn.” Cầm Mộ cấp tốc động não, điên cuồng suy tính:
“A, hay là để em dẫn chị ra quán mì ở ngoài cổng trường ăn nhé? Đó là quán tủ em mới phát hiện, ăn rất ngon, lại còn rẻ nữa! Em cũng đang định dẫn chị đi ăn thử, lần này vừa vặn là một cơ hội!”
Cầm Mộ nói những lời này vốn là nửa thật nửa giả. Một mặt cô ấy đúng là rất thích quán mì kia, mặt khác cũng là để chị gái không tiếp tục khăng khăng đòi vào trường nữa, đồng thời cô ấy cũng không muốn ý đồ của mình lộ ra quá rõ.
Hai người âm thầm phân cao thấp, đều có ý muốn thuyết phục đối phương.
Cầm Tiện phát hiện em gái rất không muốn cho cô vào trường. Hiện tại Cầm Mộ đã không muốn cho cô đi vào trường học, thế thì cô cứ nghe theo Cầm Mộ đi.
“Cũng được.” Cầm Mộ tươi cười nói: “Còn tưởng có thể cùng em đi dạo trong sân trường, chỉ là nếu bên ngoài có đồ ăn ngon hơn, thế thì đương nhiên phải đi nếm thử rồi.”
“Trong sân trường có gì vui đâu mà dạo.” Cầm Mộ lập tức thở phào một hơi: “‘Vậy chị chờ một chút, em đi xuống ngay.”
Cầm Mộ cúp điện thoại xong liền dùng tốc độ cực nhanh đi rửa mặt, chải đầu, thậm chí còn không thèm trang điểm, mà vốn dĩ cô ấy cũng không mấy sốt sắng với chuyện trang điểm, phần lớn thời gian đều là để mặt mộc tự nhiên.
Cô ấy thay đồ xong, chọn một chiếc áo thun dài tay phối với quần jean lửng, cuối cùng đeo thêm túi xách, còn không quên mang cả sách giáo khoa theo.
Cô ấy định ăn sáng xong sẽ đi học luôn, còn định bảo chị bắt xe đi thẳng về nhà.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Cầm Mộ đi qua gõ cửa phòng Diêm Thủy Chi. Diêm Thủy Chi với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc đi ra mở cửa, vừa thấy Cầm Mộ đã nở nụ cười: “Em dậy sớm thế, sáng nay có tiết hả?”
“Chị em đột nhiên đến tìm, em sợ chị ấy vào trường sẽ nghe được mấy lời đồn kia. Chị ấy mà nghe được mấy lời đồn ấy chắc chắn sẽ buồn, cho nên bây giờ em phải xuống dưới đón chị ấy ngay, đồng thời dẫn chị ấy đi dạo loanh quanh ngoài trường, không thể để chị ấy vào trong trường học.” Cầm Mộ nói một hơi không nghỉ giải thích rõ tình hình.
dCầm Tiện sợ cô ấy nói liền một hơi gấp không kịp thở như vậy sẽ bị hụt hơi, vừa đảo mắt đã ngất xỉu, nhìn thôi cũng thấy đổ mồ hôi thay cô ấy.
Diêm Thủy Chi gật đầu tỏ ý mình đã nghe rõ.
“Em không muốn cho chị em biết em và chị là bạn. Em cảm thấy bây giờ thái độ của chị em với anh chị rất là lạ. Em cũng không biết quan hệ giữa họ có phải là quan hệ bí mật gì đó không, nếu để chị ấy biết có thể chị ấy sẽ lúng túng, nghiêm trọng hơn chị ấy mà bảo em tuyệt giao với chị thì sẽ rất phiền.”
Diêm Thủy Chi lần nữa gật đầu, ra hiệu mình đã hiểu.
“Hôm nay chị không có tiết học, cùng lắm chỉ là chiều nay đi tập luyện một chút. Em cũng phải đi đó, chúng ta cứ giữ quan hệ bạn bè bình thường thôi. Chị sẽ không cho chị em biết chị và em đã thành bạn thân, hơn nữa còn là bạn cùng phòng.” Diêm Thủy Chi tỏ ý mình chắc chắn sẽ phối hợp.
“Thật xin lỗi… thế này hình như đã để chị phải chịu nhiều ấm ức.” Cầm Mộ thấy rất áy náy.
“Không sao, cũng không phải chuyện gì to tát, chị sẽ không so đo chút chuyện nhỏ này. Mau đi đi, đừng để chị em đợi lâu.” Diêm Thủy Chi nháy mắt mấy cái: “Chị nói cho em biết, chị không muốn Tô Manh Manh và anh chị thành một đôi đâu. Nếu Tô Manh Manh mà thành chị dâu chị thật thì chị sẽ điên lên mất. Chị rất thích chị gái em, thế nên chị cũng phải âm thầm nỗ lực cố gắng giúp anh chị và chị em thuận lợi đến bên nhau!”
Về chuyện này, Diêm Thủy Chi tràn đầy ý chí chiến đấu.
“Được, được rồi.” Cầm Mộ hầu như chưa từng tiếp xúc với Tô Manh Manh, đa số chỉ là nghe được rất nhiều lời đồn liên quan đến Tô Manh Manh, mặc dù ấn tượng về Tô Manh Manh không được tốt nhưng cũng không đến nỗi muốn tránh còn không kịp như Diêm Thủy Chi.
Tuy nhiên, tối qua sau khi cô ấy nghe Diêm Thủy Chi than vãn xong, cũng đã thấu hiểu phần nào. Cho dù bản thân Tô Manh Manh không có rắc rối thì những kẻ vây quanh cô ấy cũng đủ khiến người ta cảm thấy ngộp thở.
Chờ đã… lẽ nào những lời đồn trong trường học có liên quan đến Tô Manh Manh?
Cầm Mộ đột nhiên nhớ tới một chi tiết mà cô ấy vẫn luôn coi nhẹ, trong những lời đồn thổi ấy, Tô Manh Manh luôn là người vô tội nhất, đáng thương nhất, và luôn đóng vai nạn nhân…
“Cầm Mộ? Đang nghĩ gì thế? Không phải em nên tranh thủ thời gian đi gặp chị em sao?” Diêm Thủy Chi thấy cô ấy đột nhiên ngẩn người bèn lên tiếng gọi, kéo cô ấy quay về thực tại.
Cầm Mộ lúng túng cười cười: “Đang nghĩ một vài chuyện, vậy em đi nha! Chiều nay gặp lại lúc diễn tập.”
“Chiều nay gặp lại.” Diêm Thủy Chi cũng không có hỏi Cầm Mộ đang nghĩ gì mà nhập thần như vậy, cô ấy chỉ cảm thấy lúc Cầm Mộ muốn nói nhất định sẽ nói cho cô ấy biết, tạm thời cũng không cần gấp.
Cầm Tiện đợi mười mấy phút, cuối cùng cũng thấy Cầm Mộ từ xa chạy tới.
“Chị, có để chị chờ quá lâu không?” Cầm Mộ đến tương đối gấp, chạy đến người đầy mồ hôi.
Hiện tại thời tiết đang nóng, chỉ vận động một chút liền đổ mồ hôi.
Cầm Tiện lắc đầu, kế đó lấy khăn tay ra cho Cầm Mộ lau mồ hôi, chợt phát hiện ra chỗ khác thường trên người Cầm Mộ.
Trời nóng như vậy mà Cầm Mộ lại mặc áo thun tay dài, cô ấy cũng không phải mẫu con gái chống nắng bằng mọi cách ấy.
Cầm Tiện còn có thể khá để ý coi mình có bị rám nắng hay không, nhưng Cầm Mộ cho dù có phơi nắng cũng không bị gì, màu da đẹp tự nhiên, ngày thường cũng không thấy cô ấy áp dụng biện pháp chống nắng gì.
“Lau mồ hôi đã, trời nóng như vậy, sao em còn mặc áo dài?” Cầm Tiện làm như vô tình thuận miệng nhắc, thăm dò ở mức này cũng rất hợp với hoàn cảnh hiện tại, càng không dễ khiến Cầm Mộ sinh nghi.
Quả nhiên Cầm Mộ không nghĩ quá sâu, cũng không phát hiện chị mình hỏi thế là đang thử thăm dò mình.
“Cũng là vì trời nóng nên mới mặc áo tay dài đó, phải chống nắng chứ.” Quả nhiên Cầm Mộ trả lời đúng theo dự đoán của Cầm Tiện, mượn cái cớ chống nắng này.
Cầm Tiện cũng không hỏi gì thêm, chỉ chọc cô ấy: “Xem ra em đã trưởng thành rồi, cuối cùng đã biết chống nắng.”
Cầm Mộ đỏ mặt cười cười, nhìn trong túi coi Cầm Mộ mang những món ngon gì tới, lấy cái này để chuyển chủ đề.
Cầm Tiện cũng mặc kệ, vừa nói chuyện phiếm vừa đi đến tiệm mì mà Cầm Mộ nói.
Trên đường đi Cầm Mộ liên tục trầm trồ cảm thán, bởi vì Cầm Tiện đã từng đi học nấu ăn chuyên nghiệp nên tay nghề rất khá, đồ ăn làm ra đều rất ngon.
Cầm Tiện làm rất nhiều món điểm tâm nhỏ cho Cầm Mộ, còn bảo Cầm Mộ xách về cho bạn cùng phòng một ít.
Hai người đi đến tiệm mì, buổi sáng ăn mì cũng không tốn bao nhiêu thười gian, chỉ là giữa chừng Cầm Tiện khẽ động tay động chân một chút, lúc uống nước cô giả bộ cầm không chắc sơ ý làm đổ nước lên cánh tay Cầm Mộ.
“Ối! Chị không cầm chắc, sao lại đổ lên tay em rồi, nước có nóng không?” Cầm Tiện tỏ vẻ sốt ruột hỏi han.
Cầm Mộ lắc đầu nói: “Không có, nước ấm.”
Vừa rồi Cầm Mộ đang vùi đầu ăn đồ ăn nên không chú ý đến động tác của Cầm Tiện, nghĩ rằng chị thật sự không cầm chắc nên nhất thời tuột tay.
“Ướt hết rồi, chị xắn lên cho em nhé, đợi lát nữa về rồi thay áo.” Cầm Tiện than thở, đưa tay muốn xắn ống tay áo Cầm Mộ lên.
Cầm Mộ hoàn toàn không kịp từ chối, tay chị gái thật sự rất nhanh, cô ấy nhất thời không kịp chuẩn bị, ống tay thoáng cái đã bị vén lên.
Thế là những vết xanh tím đan xen đầy trên cánh tay cô ấy lập tức lộ ra.
Cầm Mộ vừa thấy, gần như muốn nín thở: “Cái này là sao?”
Cô kiềm chế lửa giận hỏi.
Cầm Mộ co rụt lại, nhịp tim hơi tăng tốc, không ngờ tình hình lại phát triển theo hướng này, nhưng cô ấy phải giữ bình tĩnh.
“Chị, chị đừng có nóng.” Cầm Mộ ung dung cười cười: “Đừng làm vẻ mặt như em bị người ta ức hiếp vậy. Da của em vốn thuộc dạng rất dễ lưu lại dấu vết, chỉ là không cẩn thận đụng trúng nên mới thành ra như vậy, chị nhìn thì thấy như vậy, chứ thật ra không đau chút nào.”
Lời này của Cầm Mộ cũng không phải nói dối, bây giờ đúng là đã không còn đau nữa.
Thứ nhất là do đêm qua khi Từ Châu đánh tới cô ấy đã né đi, thứ hai đương nhiên là vì Diêm Thủy Chi đã thoa thuốc cho cô ấy, cho nên sáng sớm nay thức dậy cô ấy đã không còn cảm thấy gì nữa.
“Còn có thể đụng thành như vậy?” Cầm Tiện nhìn chằm chằm vết bầm trên tay em gái, như có điều suy nghĩ: “Vậy chỗ mà em đụng trúng chắc chắn là một cây gậy nằm ngang rồi.”
“Ha ha ha! Chị à, chị đoán hay thật đó.” Cầm Mộ bật cười.
“Không đau thật không?” Cầm Tiện đã có thể xác định em gái ở trong trường chắc chắn đã gặp phải chuyện gì.
Hơn nữa em gái chắc chắn là không muốn để cho người nhà lo nên vẫn không chịu nói.
Cô nên đến xem xét sớm hơn một chút! Bằng không cũng không đến mức bây giờ mới phát hiện em gái bị thương.
“Đương nhiên không đau, chị có thể dùng sức ấn vào, nếu em nhíu mày một chút xíu thôi thì coi như em thua!” Cầm Mộ thấy chị gái không tin, cũng cố gắng chứng minh một phen.
Cầm Tiện chụp lấy tay cô ấy: “Được rồi, đừng chộn rộn nữa, chị tin em.”
“Ăn mì nhanh đi, đợi lát nữa phải đi học rồi, đừng có đi học muộn đó.” Cầm Tiện hối thúc cô ấy.
Cầm Mộ nhìn vẻ mặt chị gái dường như thật sự tin lời giải thích của mình, không truy cứu đến cùng nữa, mới thở phào một hơi, như vậy là tốt.
“Vâng.” Cầm Mộ bắt đầu vùi đầu ăn mì.
Cầm Tiện ăn rất nhanh. Cô đã ăn xong, đang nhìn em gái ăn mì, trong đầu cấp tốc suy tính coi tiếp theo nên làm gì.
“Ăn xong rồi!” Cầm Mộ ngay cả nước canh cũng uống sạch.
“Lau miệng đi.” Cầm Tiện lấy khăn tay ra lau cho cô ấy: “Đi học đi. Chị đưa em đi.”
“Không cầu đâu!” Cầm Mộ sao có thể để chị cô ấy đưa đến trường học:
“Chẳng bằng nói để em đưa chị đến trạm xe đi, không thấy chị lên xe thì em không yên tâm. Tóm lại là em lo chị sẽ gặp chuyện giữa đường, nếu như có nam sinh trẻ tuổi không có mắt nào đấy muốn bắt chuyện với chị thì em cũng có thể đuổi kẻ đó đi giúp chị. Nhìn chị cũng không phải dạng người biết cách từ chối, nếu gặp phải mấy kẻ bám dai như đỉa ấy, chị chắc chắn sẽ không đối phó được.”
Cầm Tiện bật cười, Cầm Mộ đánh giá cô quá mong manh rồi.
Cô cũng không thuộc kiểu tính cách bánh bao mềm ấy.
Cầm Mộ muốn đưa cô đến trạm xe còn muốn nhìn cô lên xe, đơn giản là muốn xác nhận cô thật sự đã rời khỏi trường học.
Cầm Mộ đã muốn như vậy, thế thì cứ làm theo những gì Cầm Mộ muốn đi.
Nhưng mà…
Cầm Mộ được như ý nguyện đưa Cầm Tiện đến trạm xe, đồng thời dõi theo chị gái lên xe. Cô ấy nhìn xe đi xa rồi, cuối cùng mới yên tâm quay về trường học.
Nhưng sự thật là, Cầm Tiện vừa đến trạm số ba đã xuống xe, sau đó đi xe vòng ngược về.