Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 6: Niềm vui bất ngờ

Cầm Tiễn khó hiểu nhìn chằm chằm vào lời Diêm Ngọc nói trong tin nhắn, là ảo giác sao? Sao trong lời của anh lại có một chút vị ghen tuông nhỉ.

Nhưng hình như cũng không có chuyện gì đáng để ghen tuông mà.

Là lúc ở bệnh viện đã xảy ra chuyện gì sao? Thế nên anh mới không thể giảng hòa với Tô Manh Manh?

Có lẽ cô nên hỏi thăm xem anh đã gặp phải chuyện gì?

Cầm Tiễn hơi do dự. Cô không biết mình đang do dự cái gì, cô còn chưa tiêu hóa xong những chuyện xảy ra hôm nay đâu.

Về thái độ của Diêm Ngọc, cô vẫn còn mờ mịt không rõ, đến cùng anh định làm gì? Cô nên làm sao mới có thể tùy tiện đi đến kết cục đây.

Chớp mắt đã mười phút đồng hồ trôi qua, Cầm Tiễn vẫn không yên tâm, cô cắn răng gửi một tin nhắn sang.

Dê Gầy: [Có phải đã xảy ra chuyện gì không?]

Tin nhắn vừa gửi đi, Cầm Mộ ở giường trên bỗng ló đầu ra, nheo nheo mắt: “Chị, chị chưa ngủ sao?”

Hiện tại ngôi nhà bọn cô đang ở chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách, một cái toilet và một gian bếp. Cha mẹ ở chung một phòng, Cầm Tiễn phải ngủ chung một phòng với em gái. Cô ngủ ở giường dưới, không chiếm không gian.

“Ngủ ngay đây, chị đang tám với bạn học ấy mà.” Cầm Tiễn chỉnh độ sáng màn hình di động giảm xuống: “Làm ảnh hưởng đến em sao?”

“Không có… em vốn có chút không ngủ được.” Cầm Mộ nhỏ giọng nói: “Có phải là bạn học mà chị gặp hôm nay không?”

“Ừm.” Cầm Tiễn không muốn đi sâu vào chủ đề này, mới khuyên em gái ngủ sớm một chút: “Em mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải đến trường nữa, sau này vẫn phải học lên mà đúng không?”’

Cầm Mộ học đại học ở ngay trong thành phố, cuối tuần có thể về nhà ở, thậm chí bình thường không có môn học thì cũng có thể về nhà.

“Không biết nên ngủ thế nào. Chị, chị nói xem, sau này nhà chúng ta sẽ ra sao? Chúng ta thật sự có thể trả hết số tiền kia sao?” Giọng Cầm Mộ nhỏ xuống: “Cha rất tự trách, hình như cha còn nghĩ tới cái chết nữa. Có phải sau khi cha chết, số nợ kia sẽ rơi vào trên người chị và em không, em thật sự rất sợ.”

“Chúng ta phải làm sao mới có đủ tiền trả lại đây? Em không muốn đi học. Nhưng không đi học thì em phải đi làm gì?” Cầm Mộ còn đang nghiêm túc tưởng tượng tiếp tới: “Bày hàng bán đồ vỉa hè có được không?”

“Đừng có đoán mò, em cứ học cho giỏi vào, bây giờ chuyện trả tiền cứ để chị và cha mẹ nghĩ cách là được. Em mò mẫm dây vào làm cái gì.” Cầm Tiễn mắng: “Cho dù có bày hàng bán vỉa hè thì cũng là chị đi bán. Em da mặt mỏng như vậy, em có can đảm đi bán hàng vỉa hè sao? Vừa bị người quen bắt gặp là em đã muốn tìm chỗ trốn rồi.” 

“Nếu chị ra bày bán thì em đến phụ một tay cũng được.” Cầm Tiễn cũng không phải không nghĩ đến chuyện bày hàng bán vỉa hè, nhưng cô chỉ có thể ghi lại cách này, dù sao cô cũng chưa nghĩ ra phải làm cái gì.

Bây giờ Cầm Tiễn còn đang lo cô phải dùng lý do gì để cha mẹ nhận một triệu rưỡi mà cô lấy được ở chỗ Diêm Ngọc hôm nay.

Diêm Ngọc dùng từ “trả” cho cô, vậy chẳng phải cô có thể nói, số tiền này là trước đây cô cho bạn mượn, bây giờ bạn cô trả lại cô có được không?

“Bây giờ cha mẹ làm công việc gì?” Cầm Tiễn vẫn chưa hỏi thăm.

“Cha đến công trường làm bốc vác. Mẹ thì làm việc ở siêu thị.” Cầm Mộ thở dài, hết sức ảo não: “Có lẽ cha đang muốn tích lũy tiền, không cam tâm, định sau khi có tiền vốn sẽ tiếp tục làm ăn. Em rất lo cha sẽ nghĩ quẩn rồi đi đánh bạc gì đó.  Lúc em đến siêu thị đón mẹ tan ca, thấy có một số người buông lời ong tiếng ve sau lưng mẹ.”

“Em vẫn còn nhỏ tuổi, sao lại lo nhiều như vậy. Cha mẹ chúng ta là ai, em phải tin vào nhân phẩm của cha mẹ chứ. Mặc kệ biến thành cái dạng gì, chúng ta đều sẽ cố gắng sống tốt qua ngày. Em ở trường học chắc chắn cũng sẽ phát hiện có người buông lời ong tiếng ve ở sau lưng em, thậm chí còn có người ở ngay trước mặt em cười trên nỗi đau của người khác. Nhưng em vẫn phải kiên trì chịu đựng, phải trở nên kiên cường hơn. Em phải tin tưởng cha mẹ và em đều như nhau.”

Người một nhà đều khó chịu giống nhau, nhưng Cầm Tiễn hy vọng lúc này em gái có thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút. 

“Chị, em muốn ngủ cùng chị, có được không?” Cầm Mộ nhỏ giọng hỏi.

“Em không chê chật chội thì cứ xuống đây.” Cầm Tiễn cầm điện thoại di động lên: “Chị đi toilet một chút. Sẽ về ngủ ngay.”

Cô đặc biệt rời đi một lát, chỉ là không muốn cho em gái thấy cô đang tám chuyện với Diêm Ngọc.

Sau khi cô phản hồi tin nhắn Diêm Ngọc, Diêm Ngọc đã nhắn lại cô: [Người nhà của em ấy cho rằng tôi làm em ấy phát bệnh, tất cả mọi người đều đang chỉ trích tôi.]

Cầm Tiễn không ngờ sự việc sẽ tiến triển như vậy, cô nghĩ mãi vẫn không rõ vì sao người nhà Tô Manh Manh lại vì chuyện này chỉ trích Diêm Ngọc.

Đúng là Diêm Ngọc đã từ chối Tô Manh Manh, nhưng thái độ của Diêm Ngọc rất hợp lý.

Diêm Ngọc cũng đã thuyết phục Tô Manh Manh đừng kích động, bảo cô ấy chú ý sức khỏe của mình.

Lẽ nào bọn họ cho rằng Diêm Ngọc ngay cả quyền từ chối cũng không có?

Đây chính là logic của thế giới trong sách hả? Cầm Tiễn có chút mông lung.

Dê Gầy: [Xin lỗi, tôi không rõ lắm. Trong chuyện này còn có tình tiết nào khác nữa không?]

Ngọc: [Người nhà Tô Manh Manh cho rằng Tô Manh Manh chuẩn bị mừng sinh nhật bất ngờ cho tôi, tôi lại dám cả gan từ chối ý tốt của Tô Manh Manh, khiến Tô Manh Manh đau lòng quá độ, dẫn tới bệnh tim tái phát. Cho nên tôi chính là đầu sỏ gây nên.]

Ngọc: [Tôi đã nói rõ với Tô Manh Manh rằng tôi không có thời gian. Trong tình huống tôi rõ ràng đã nói với Tô Manh Manh tôi không có thời gian dành cho cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn như cũ muốn chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho tôi. Lại còn ở ngay trong ngày sinh nhật của tôi, trong tình huống tôi đã có sắp xếp, liên tục liên lạc tôi, muốn ép tôi nhận món quà sinh nhật bất ngờ mà cô ấy tặng tôi. Ngay cả như vậy, người nhà của Tô Manh Manh vẫn như cũ cho rằng, tôi không nên không biết điều từ chối ý tốt của Tô Manh Manh.]

Ngọc: [Cô có cho rằng, tôi chính là kẻ đầu sỏ không? Tôi nên bị bọn họ trách mắng sao?]

Cầm Tiễn đúng là không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy. Mặc dù cô cũng cảm thấy thái độ liên tục từ chối Tô Manh Manh của Diêm Ngọc rất kiên quyết, kiên quyết đến lạnh lùng hà khắc. Nhưng nếu như đứng ở góc độ của Diêm Ngọc nhìn vào, có phải trong lòng Diêm Ngọc đang rất khó chịu hay không?

Nếu như gạt bỏ điểm Diêm Ngọc muốn trả thù cô ra, phân tích khách quan một chút. Sinh nhật là của Diêm Ngọc, anh muốn trải qua thế nào thì trải qua thế ấy. Tô Manh Manh biết rõ hôm nay anh đã có sắp xếp, lại còn tôi muốn tôi làm chuẩn bị mừng sinh nhật bất ngờ cho Diêm Ngọc, liên tục quấy rầy anh để anh đón nhận niềm vui bất ngờ của cô ấy… Sao cứ giống như cái kiểu cha mẹ cực phẩm lấy danh nghĩa “vì muốn tốt cho con” để thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình rồi làm tổn thương đứa nhỏ vậy?

Kết quả cuối cùng, mừng sinh nhật bất ngờ gì cũng không có, chỉ còn lại chuyện phiền lòng.

Cầm Tiễn cẩn thận phân tích một phen, cô cho rằng có thể bây giờ Diêm Ngọc đang rất ảo não lẫn tự trách, bản thân đang rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.

Cô cũng hơi nghi ngờ chính mình, có phải cô không nên khuyên Diêm Ngọc đi qua đó không, bởi vì Diêm Ngọc đi qua đó nên anh mới gặp phải những chuyện này…

Dê Gầy: [Tôi không cảm thấy anh là kẻ đầu sỏ. Anh có cuộc sống của riêng  anh, có tự do của riêng anh. Sinh nhật của anh, anh muốn mừng thế nào thì mừng thế ấy, em ấy không nên áp đặt muốn tạo niềm vui bất ngờ cho anh. Người nhà của em ấy cũng không nên chỉ trích anh.]

Dê Gầy: [Anh cũng đã nói rõ với Tô Manh Manh rằng anh không có thời gian, vậy mà em ấy vẫn cố chấp khăng khăng giữ ý của mình, là em ấy không đúng. Rất xin lỗi, lúc đó tôi thấy sức khỏe của em ấy không tốt nên luôn không phản bác giúp anh. Anh không cần phải nghi ngờ bản thân, anh không có vấn đề gì cả, ngược lại, anh mới là người bị hại.]

Dê Gầy: [Cuối cùng tôi muốn nói một tiếng xin lỗi, tôi không nên khuyên anh đi theo tới, để cho anh bị người nhà của em ấy giận cá chém thớt, thật xin lỗi.]

Thật ra Cầm Tiễn rất câu nệ, cô chỉ sợ mình nói sai, lại sợ trông có vẻ quá chân chó, như là đang nịnh bợ anh.

Ngọc: [Đừng quên ước định giữa chúng ta. Ngủ ngon.]

Anh đột nhiên chuyển chủ đề.

Cầm Tiễn không hỏi tiếp nữa, cô cũng phản hồi: [Ngủ ngon.]

Cô vẫn ở nguyên trong toilet không có đi ra, lướt điện thoại di động một lát, nhìn bức họa chân dung Diêm Ngọc mà cô đã vẽ khi nhàm chán.

Từ đầu đến cuối cô vẫn không sao quên được nụ cười của Diêm Ngọc, khi ở nước ngoài cô còn thường xuyên lôi bức ảnh mà cô từng chụp ra lật qua lật lại xem. Cô còn cài hình anh làm ảnh màn hình khóa và vân vân, các bạn học đều cho rằng cô thầm mến nam sinh này.

Sinh nhật Diêm Ngọc, hình như anh vẫn chưa được nhận quà nhỉ. Có lẽ cô cũng nên biểu hiện một chút thành ý.

Dê Gầy: [(Hình ảnh) sinh nhật vui vẻ, đây là tôi vẽ, muốn làm quà sinh nhật tặng anh, có được không?]

Diêm Ngọc đang chuẩn bị xuống xe thì nhận được tin nhắn nằm ngoài dự liệu này.

Cô chủ động tặng quà sinh nhật cho anh, lại còn là bức họa chân dung của anh. Bức họa theo phong cách tranh bình đồ Nhật Bản, dưới góc phải có ghi ngày tháng nho nhỏ, cũng không phải vẽ vào hôm nay mà là vào ngày này năm ngoái.

Ngọc: [Vẽ vào năm ngoái?]

Phát hiện này bỗng khiến Diêm Ngọc cảm thấy vui vẻ từ trong ra ngoài, cơn bực bội hôm nay thoáng cái đã bị quét sạch sành sanh.

Đây là niềm vui bất ngờ hôm nay anh thu được.

Cầm Tiễn phát hiện ngày tháng mà cô viết, lập tức mang vẻ mặt 囧. Cô quá lúng túng, muốn thu hồi thì lại phát hiện đã quá thời gian hai phút.

[Đúng, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý gạt anh, nếu anh không thích thì có thể xóa bỏ. Coi như chưa xảy ra chuyện gì đi… tôi chỉ là đang nghĩ, muốn tặng anh một món quà sinh nhật, không biết có thể làm anh vui lên chút không, có thể chọc cho anh cười không.]

Cầm Tiễn hoàn toàn cuống tay cuống chân: [Nhưng bức họa đúng là tôi vẽ, bởi vì tôi luôn không cách nào quên được nụ cười của anh, cho nên mới muốn vẽ ra. Tôi còn lấy hình anh làm màn hình khóa đại loại vậy, muốn xoa dịu cảm giác lo âu trong lòng. Thật xin lỗi, thế này đúng là quá mạo phạm rồi, tôi sẽ xóa mấy cái này ngay. Thật xin lỗi!”

Diêm Ngọc hít sâu một hơi, anh đã nhận được niềm vui bất ngờ thứ ba.

Anh thành công rồi, cô còn mê đắm nụ cười của anh.

Ngọc: [Không cần xóa, cô vẫn có thể tiếp tục chụp gương mặt tươi cười của tôi, chỉ cần cô có thể chọc cho tôi cười.]

Ninh Tây Hoa thấy Diêm Ngọc đang phản hồi tin nhắn, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi. Anh ấy càng nhìn càng thấy tò mò, từ trước tới giờ anh ấy chưa từng bắt gặp trạng thái vui vẻ tản ra quanh người Diêm Ngọc như thế này.

Cho dù trên mặt anh không có nở nụ cười nhưng cũng biết được tâm trạng anh đang rất tốt.

Ninh Tây Hoa nhìn cảm xúc Diêm Ngọc thay đổi dọc theo đường đi, mặc dù rất không thích hợp, nhưng không hiểu sao Ninh Tây Hoa vẫn cảm thấy Diêm Ngọc giống như một thiếu niên choai choai vừa mới sa vào lưới tình, tâm trạng cứ liên tục thay đổi theo phản ứng của cô gái.

“Có chuyện gì thế, vui như vậy sao?” Ninh Tây Hoa thấy anh cuối cùng đã có phản ứng, mới hỏi ghẹo.

Tâm trạng Diêm Ngọc đang rất tốt, anh vui vẻ đáp: “Nhận được quà, là một niềm vui lớn bất ngờ.”

“Có phải là của cô Cầm đó tặng không?” Ninh Tây Hoa oa lên một tiếng.

“Cô ấy tên Cầm Tiễn.” Diêm Ngọc cầm điện thoại di động bước xuống xe: “Phiền anh giúp tôi lái xe tới bãi đỗ, hôm nay vất vả cho anh rồi. Tan ca đi.”

Có thể là ảo giác của Ninh Tây Hoa, Ninh Tây Hoa nhìn theo bóng lưng Diêm Ngọc, cảm thấy Diêm Ngọc ngọc có vẻ đắc chí hơn bình thường một chút.

Diêm Ngọc phát hiện trong nhà có ánh sáng, cửa cũng không khóa. Anh vừa mở cửa đã thấy có một cái túi xách con gái và một số quần áo phụ nữ bày bừa trên ghế sô pha.

Cô gái vừa lau tóc vừa đi từ trong phòng ra, thấy Diêm Ngọc mắt lập tức sáng lên: “Anh! Cứ tưởng anh không về!”

“Sao em lại về? Không phải đi học sao?” Diêm Ngọc lẩm bẩm: “Là một cô gái, có thể đừng ném đồ đạc của mình lung lung được không.”

Cô gái có vóc dáng cao gầy, người hơi mảnh mai này chính là em gái Diêm Ngọc, Diêm Thủy Chi. Sau khi cha mẹ Diêm Ngọc qua đời, hai anh em cứ thế sống nương tựa lẫn nhau.

Diêm Thủy Chi nhỏ hơn Diêm Ngọc sáu tuổi, bây giờ cô đang ở tuổi mười chín, lớn hơn Tô Manh Manh một tuổi. Cô ấy và Tô Manh Manh học cùng một trường đại học, trước mắt cô ấy đang học đại học năm hai, còn Tô Manh Manh học đại học năm nhất.

“Hôm nay vốn không phải đi học, cuối tuần mà.” Diêm Thủy Chi chậm chạp thu dọn một số quần áo vứt loạn của mình: “Vốn định ban ngày đi tìm anh, nhưng anh đã báo trước hôm nay không rảnh, vì anh đã có sắp xếp của mình nên em không muốn đến làm phiền anh.”

Cô ấy nhặt túi xách lên, lục lọi bên trong túi một chút, tìm được một xâu chuỗi Phật: “Mặc dù đã qua mười hai giờ, nhưng vẫn muốn chúc anh một tiếng, anh, sinh nhật vui vẻ! Mấy năm nay anh vất vả rồi!”

“Sao em biết sinh nhật anh?” Diêm Ngọc hơi bất ngờ, anh có chút vui vẻ, cũng có chút thắc mắc. Từ trước đến giờ em gái đều không biết sinh nhật anh, sao năm nay lại đột nhiên nhớ tới muốn tặng quà?

“À… Tô Manh Manh tìm em hỏi anh ở đâu, sau đó em ấy có kể một chút. Anh không đi cùng Tô Manh Manh sao? Nghe nói hình như em ấy đặc biệt chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho anh. Tô Manh Manh rất quan tâm anh đấy, em còn không có ấn tượng gì về sinh nhật anh, vậy mà em ấy lại đặc biệt có lòng nhớ kỹ.” Diêm Thủy Chi cũng không cảm thấy có gì xấu hổ khi mình không biết sinh nhật anh ruột, cứ thoải mái nói thẳng ra như vậy.

“Anh nhận được niềm vui bất ngờ của Tô Manh Manh chưa? Là cái gì thế?” Diêm Thủy Chi có chút hóng hớt tiến triển của anh trai cô ấy và Tô Manh Manh.

Muộn như vậy mới về, chắc là rất kích thích nhỉ.

“Đúng là nhận được niềm vui bất ngờ, nhưng không phải tới từ Tô Manh Manh.” Diêm Ngọc trầm tư một lát: “Sau khi Tô Manh Manh tới tìm anh thì bị tái phát bệnh tim, em ấy chỉ mang đến nỗi kinh hoàng và bối rối cho anh.”

Diêm Thủy Chi giật mình: “Thế em ấy không bị sao chứ! Sao lại phát bệnh?”

“Em ấy đương nhiên không sao. Ngày mai lúc em thay anh đi thăm em ấy, ắt sẽ biết chuyện gì xảy ra.” Diêm Ngọc không muốn nhớ lại thêm lần nữa: “Công việc của anh chồng chất quá nhiều, không có thời gian đi thăm, em đã không có tiết học, vậy thì có thể thay anh đi thăm.”

Diêm Thủy Chi chẳng hiểu gì, nhưng anh trai cô ấy đã nói như vậy, cô ấy cũng chỉ có thể làm theo.

Hôm sau, sau khi Diêm Thùy Chi học xong tiết học buổi sáng thì xách theo một ít hoa quả đi thăm Tô Manh Manh, trong phòng bệnh ngoài Tô Manh Manh ra còn có Bành Tĩnh Hàm người hâm mộ số một của Tô Manh Manh.

Diêm Thủy Chi cũng biết Bành Tĩnh Hàm. Tô Manh Manh rất nổi tiếng trong trường học, là nữ thần hoa khôi của trường, cho nên mọi người đều biết bên cạnh Tô Manh Manh có một fan cứng nhỏ, tên là Bành Tĩnh Hàm.

“Sao lại là chị tới? Anh chị đâu rồi?” Diêm Thủy Chi vừa bước vào cửa, Bành Tĩnh Hàm đã không khách sáo chất vấn.

“Anh chị bề bộn nhiều việc, thật sự không dành thời gian ra được.” Diêm Thủy Chi tốt tính giải thích.

“Ôi ôi, bề bộn công việc? Là đang cùng cái cô Cầm gì đó tình chàng ý thiếp đúng không?” Bành Tĩnh Hàm dùng giọng điệu quái gở nói. 

Diêm Thủy Chi nhíu mày, đương nhiên không hài lòng trước cái kiểu trào phúng này của Bành Tĩnh Hàm.

“Thủy Chi, thật xin lỗi, Tĩnh Hàm nói quá đáng rồi. Cậu ấy chỉ là tức giận quá mức mà thôi. Em cũng đã bảo cậu ấy không nên trách học trưởng.” Tô Manh Manh mắt thấy sắp có cãi nhau, lập tức nhẹ nhàng khuyên giải.

“Tĩnh Hàm, cậu cũng không nên nói lung tung nữa. Là do mình không tốt.” Tô Manh Manh vô cùng tự trách cúi đầu: “Là mình không nên sau khi học trưởng đã nói không có thời gian mà còn làm phiền anh ấy.”

“Nhưng có một vấn đề em thật sự rất để ý, không biết chị Thủy Chi có thể nói cho em biết được không?” Tô Manh Manh ngẩng đầu, dùng đôi mắt long lanh như phủ sương nhìn Diêm Thủy Chi.

“Vấn đề gì?”

“Chị có biết… cô Cầm là người như thế nào không?”



Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo