Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

 

Diêm Thủy Chi nghe được tiếng động, tưởng là anh trai cô ấy về lập tức đi ra mở cửa đón anh mình. Ai ngờ người đứng ngoài cửa lại là một chị gái trông hết sức dịu dàng xinh đẹp.

Diêm Thủy Chi liếc mắt nhìn xuống, thấy chị gái này cầm chìa khóa trong tay, tay còn lại đang xách một túi thức ăn.

“Chào chị, có phải chị đi nhầm nhà rồi không?” Diêm Thủy Chi nghĩ có lẽ đối phương đã đi nhầm nhà.

Nhưng sao cô ấy lại không phát hiện từ lúc nào trong chung cư lại có một chị gái trẻ đáng yêu như vậy chuyển đến?

“Chỗ này… không phải là nhà Diêm Ngọc sao?” Cầm Tiện thắc mắc hỏi.

“A, đúng thế, đúng đúng.” Diêm Thủy Chi thấy đối phương nhắc tới tên anh cô ấy, lại càng tò mò hơn. Cùng lúc đó Diêm Thủy Chi lục lọi ở trong trí nhớ, đột nhiên nhớ ra… Cầm, cô Cầm?

“Chị có phải là chị Cầm không?” Sau khi Diêm Thủy Chi lấy lại tinh thần, vừa ngạc nhiên vừa có vẻ mừng rỡ phấn khích hỏi.

Cầm Tiện hơi xấu hổ đính chính: “Chị tên Cầm Tiện, chào em, chị đi cùng Diêm Ngọc, anh ấy lái xe đến bãi đỗ xe rồi. Chị và Diêm Ngọc là bạn học cũ.”

Diêm Thủy Chi như bừng tỉnh hiểu ra, Cầm Tiện, thì ra tên là Cầm Tiện.

“Thì ra chị chính là cô Cầm mà bọn họ nói.” Diêm Thủy Chi nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Em tên Diêm Thủy Chi, có lẽ chị nghe tên em cũng có thể đoán ra được rồi, em là em gái Diêm Ngọc. Chị đừng đứng ngây ra đó nữa, mau vào nhà đi thôi.”

Diêm Thủy Chi thấy Cầm Tiện xách đồ trong tay, tức thì vội vàng giật lấy cái túi trong tay cô: “Anh em cũng thật là! Sao có thể để một cô gái như chị xách đồ, mau đưa những thứ này cho em. Cầm Tiện, chị có muốn uống chút gì không?”

Diêm Thủy Chi lập tức dùng thái độ chiêu đãi khách quý đón tiếp Cầm Tiện khiến Cầm Tiện được sủng ái mà sinh ra lo sợ:

“Không, không cần đâu.” 

Cầm Tiện đi theo sau lưng Diêm Thủy Chi, thấy Diêm Thủy Chi cũng không có đeo đồ trang sức gì, cả bông tai đang đeo cũng không phải đồ sạp hàng nhà cô bán lúc trước. Hình như Diêm Ngọc nói em gái anh rất thích đồ trang sức nhà cô làm.

“Chị tới đây để nấu cơm tối, xin hỏi phòng bếp ở đâu? Giờ chị có thể đi nấu luôn.” Cầm Tiện nghĩ nên nấu cơm tối sớm một chút, ăn xong cũng có thể về sớm.

Diêm Thủy Chi nghe Cầm Tiện nói xong câu này rất lấy làm lạ, tới đây chỉ để nấu cơm tối thôi sao?

Anh cô ấy cũng không có nhàm chán đến mức đặc biệt mời một cô bạn học cũ về nhà chỉ để nấu cơm cho mình.

Phải biết có một khoảng thời gian cũng không biết Tô Manh Manh uống nhầm thuốc gì, lại tự đề cử bản thân tới đây nấu cơm một ngày ba bữa cho anh cô ấy, ngoài miệng nói là thấy anh cô ấy không biết tự chăm sóc bản thân, lo Diêm Ngọc ăn uống qua loa như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe của anh.

Thỉnh cầu này của Tô Manh Manh đương nhiên là bị anh cô ấy từ chối, nhưng anh cô ấy từ chối cũng không quá thẳng thừng. Anh nói Tô Manh Manh ngay cả bản thân mình cũng không chăm sóc tốt, lại còn có tâm trạng đi quan tâm đến người khác? Cô ấy vẫn nên chăm sóc sức khỏe bản thân mình tốt đi rồi hẵng nói.

Cách nói này lại khiến Tô Manh Manh nghe vào cảm thấy anh cô ấy là đang nghĩ cho sức khỏe của cô ấy.

Diêm Thủy Chi cảm thấy anh cô ấy chỉ đơn giản là không muốn nhận loại “ý tốt” này của Tô Manh Manh.

Nhưng bây giờ Cầm Tiện lại nói ông anh mình bảo cô ấy tới đây là để… anh cô ấy cũng quá chủ động với Cầm Tiện rồi.

“Anh em bảo chị tới sao? Anh ấy có bệnh hay không vậy, sao có thể vô duyên vô cớ bắt một cô gái tới nhà nấu cơm cho anh ấy ăn, thật quá đáng.” Diêm Thủy Chi tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Lẽ nào chị và anh của em... là bạn trai bạn gái?”

Trên mặt Diêm Thủy Chi xuất hiện vẻ hóng hớt, sau khi cô ấy nói xong còn đi đến bên cạnh Cầm Tiện tỉ mỉ quan sát.

Cầm Tiện không có đỏ mặt cũng không có xấu hổ, chỉ bất đắc dĩ giải thích: “Không phải, không phải bạn trai bạn gái. Cũng không tính là vô duyên vô cớ, chị coi như là được anh trai em chi tiền mời đến nấu cơm.”

“Ra là vậy .” Diêm Thủy Chi lập tức sáng tỏ, đại khái là chàng có lòng thiếp vô ý.

“Đúng thế. Về cơ bản là như vậy.”  Cầm Tiện đi vào phòng bếp, phát hiện phòng bếp không có dấu vết nào cho thấy đã từng nấu ăn, dụng cụ làm bếp có vẻ như đều rất mới. Cô nhìn thoáng qua nồi niêu xoong chảo, cơ bản là chưa từng dùng qua, mới tinh. Cả nhãn hiệu dưới đáy nồi còn chưa xé nữa là. Cô không khỏi cảm thán một câu: “Em và anh em chưa từng nấu cơm ở nhà sao, đồ làm bếp đều còn mới hết.”

Thật ra cô cảm thấy hơi lạ, lẽ ra Diêm Thủy Chi phải nấu cơm ở nhà chứ?

Diêm Ngọc không có nói trước với Diêm Thủy Chi, Diêm Thủy Chi chỉ về nhà một thời gian ngắn tầm khoảng hai tuần, cũng không biết chuyện anh cô mò mẫm nấu hộp cơm trưa ở nhà. Dù Diêm Thủy Chi không hiểu sao cô lại để ý tới vấn đề này nhưng vẫn ăn ngay nói thật:

“Đúng vậy, em không thích nấu cơm. Mặc dù em biết nấu cơm nhưng rất ghét việc sau khi nấu ăn còn phải dọn dẹp cái này cái kia. Thế nên bình thường em đều đi ăn ở ngoài.” Diêm Thủy Chi tỏ vẻ ghét bỏ: “Với lại bây giờ em đang đi học, thỉnh thoảng cuối tuần mới về, càng không vào bếp được.”

“Ra là vậy, thế thì chàng trai được em thích đó thật sự rất may mắn. Em không thích xuống bếp như vậy, lại có thể vì anh chàng đó mà cố gắng nấu cơm hộp.” Cầm Tiện xúc động cảm thán.

Diêm Thủy Chi nghe xong đầu đầy dấu chấm hỏi, cô ấy đặt túi đựng rau củ lên trên bếp: “Em làm gì cơ…”

“Diêm Thủy Chi.” Giọng Diêm Ngọc đột ngột từ bên ngoài truyền đến, cắt ngang lời Diêm Thủy Chi: “Sao em lại ở nhà? Không phải ở trường sao?”

Diêm Thủy Chi cho rằng tối chủ nhật em gái anh sẽ ở lại trường học không có ở nhà nên mới kêu Cầm Tiện về nhà, may mà anh tới kịp, bằng không cái gì cũng lộ hết.

Hai tuần trước Diêm Thủy Chi chỉ ở nhà một lát rồi đi, anh cũng cho rằng tạm thời Diêm Thủy Chi và Cầm Tiện sẽ không có khả năng tiếp xúc nên cũng không gấp kể một số chuyện cho em gái. Anh đang nghĩ lúc nào đó gặp em gái rồi nói sau cũng không muộn.

“Em đi ra đây một chút.” Diêm Ngọc không thể để em gái và Cầm Tiện tiếp tục ở chung trong bếp.

Diêm Thủy Chi khẽ nhún vai: “Anh em gọi em, em đi ra ngoài trước cái nha.”

Lời vốn đang định nói bị cắt ngang, hơn nữa anh cô ấy còn đòi nói chuyện với cô ấy khác thường như thế, Diêm Thủy Chi nhạy cảm phát hiện có chút sai sai.

Cầm Tiện cũng không có nghi ngờ mấy chữ Diêm Thủy Chi vừa nói, cũng không để ý lắm đến việc bọn họ đang nói chuyện thì bị cắt ngang: “Ừ, là anh em kể với chị, chị không phải cố ý tò mò chuyện riêng của em đâu.”

“Không sao đâu, em không ngại.” Diêm Thủy Chi cười cười. Cô ấy có thể để ý cái gì, cô ấy hoàn toàn không có chàng trai yêu thích gì đó, càng không có chuyện vì người con trai mình thích mà nấu cơm vân vân.

Diêm Thủy Chi mới từ trong phòng bếp đi ra đã bị Diêm Ngọc kéo cổ áo lôi ra phòng sách cách xa phòng bếp, đóng cửa phòng sách lại, cho dù có karaoke ở trong này thì bên ngoài cũng không nghe được.

Diêm Thủy Chi dùng một ánh mắt rất ư là cạn lời nhìn anh trai cô ấy. Trước đây cô ấy luôn cảm thấy anh cô ấy là một người rất thần bí, cao cao tại thượng. Mỗi một cử động của anh đều có mưu tính ý tứ sâu xa. Mỗi lần cô ấy thấy anh làm việc gì đó đều không cách nào hiểu được. Cô ấy luôn cho rằng anh cô ấy làm như vậy chắc chắn là có lý lẽ của anh, chỉ là não cô ấy quá ngốc nên không cách nào hiểu được thấu đáo.

Nhưng vừa rồi sau thời gian ngắn ngủi tiếp xúc với Cầm Tiện, kết hợp với một số chuyện nghe được từ chỗ Tô Manh Manh, cô ấy bắt đầu cảm thấy anh cô ấy giống như là tiên nhân rơi xuống thế gian trở thành phàm nhân. Một tù binh rơi vào lưới tình, sau đó bị tình yêu kiểm soát lý trí, bắt đầu phạm phải sai lầm ngớ ngẩn.

Cả anh trai cô ấy người mà cô ấy từng cho là vô cùng cao thâm lại làm ra một số chuyện khiến cô ấy cảm thấy “điều này cũng quá ngu ngốc”.

Còn một điều nữa, ở trong nhận thức của Diêm Thủy Chi, anh cô ấy là một người trước giờ luôn coi thường kẻ nói dối. Vậy mà vì tiếp cận Cầm Tiện, hình như anh cô ấy đã nói dối rất nhiều lần…

“Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn anh.” Diêm Ngọc phát hiện ánh mắt em gái đang nhìn anh khiến anh cảm thấy rất mất tự nhiên.

Diêm Thủy Chi thu lại ánh mắt đang dò xét anh mình của cô ấy, khẽ nhún vai, dùng một loại tư thái rất là ung dung ngồi lên trên ghế sô pha mềm mại, nhanh chóng rơi vào trạng thái thả lỏng toàn thân:

“Được thôi.” 

Cô ấy giống như là đang nói “không chấp nhặt với anh”. Sau đó Diêm Thủy Chi làm như không có việc gì nói: 

“Em chỉ là thấy tò mò, sao em lại không biết từ khi nào em đã có chàng trai mình thích, lại còn nhẫn nhục chịu đựng làm công việc nấu cơm mà mình chán ghét chuẩn bị cơm hộp cho chàng trai nào đó ăn. Anh chàng em thích đang ở đâu? Độc thân nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chàng trai mà em thích đã bị lạc đường?”

Mỗi lần Diêm Thủy Chi thốt ra một câu, sắc mặt Diêm Ngọc lại khó coi hơn một chút. Anh quen giữ hình tượng trưởng bối ở trước mặt em gái, đâu ngờ có một ngày lại bị em gái chế nhạo trêu chọc.

Diêm Ngọc là một người rất mạnh miệng, với người anh quan tâm mà nói, rất khó để anh thể hiện tình cảm bằng lời, hành vi của anh càng thể hiện rõ suy nghĩ trong lòng anh hơn.

Dù người mà anh đang đối diện không phải là Cầm Tiện, chỉ là em gái chế giễu thôi. Cho dù em gái chắc chắn đã nhìn ra tâm tư khác thường của anh với Cầm Tiện thì anh cũng không thể nào thẳng thắn thừa nhận.

“Đúng là anh đã lấy em ra làm lý do để làm một số chuyện. Nhưng những chuyện đó đều không ảnh hưởng đến toàn cục.” Diêm Ngọc chỉ có thể thú nhận đến mức này: “Anh hy vọng em có thể giúp anh giữ bí mật, đừng để Cầm Tiện biết những chuyện này. Bây giờ vẫn chưa phải lúc cho cô ấy biết chuyện này.” 

“Em nhớ kỹ, anh đã mua đồ trang sức cho em, em rất thích. Bởi vì em yêu thầm một chàng trai, muốn làm cơm hộp cho chàng trai đó nhưng lại lo mình nấu không ngon, mới bắt anh ra làm thí nghiệm cho em. Vì chàng trai em thích thích ăn rau cần, các loại rau xanh như là ớt xanh nhưng anh không thích, cho nên anh mới nói với em rằng anh sẽ mang đến cho Cầm Tiện nếm thử.” 

Diêm Thủy Chi: “...”

Anh trai cô ấy soạn kịch bản và lên kế hoạch cho cô ấy nhiều như vậy cơ đấy, lại còn công khai xếp đặt cho cô ấy.

“Về sau nếu như có thêm điều gì mới anh cũng sẽ kịp thời nói cho em biết. Em đừng có nói lỡ miệng trước mặt Cầm Tiện.”

Kỳ thật Diêm Thủy Chi không thích loại giọng điệu này của anh cô ấy lắm, nhưng mấy năm anh trai cô ấy thật sự vất vả. Nếu không có anh cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không có cuộc sống giống như bây giờ. Thế nên mặc dù anh cô ấy nói chuyện với cô ấy bằng loại giọng điệu mà cô ấy không muốn nghe cùng với không thèm thương lượng với cô ấy, dù cho cô ấy có không thích thì cũng không đến nỗi tức giận.

Trước giờ cô ấy chưa từng giúp được việc gì cho anh, lúc anh cô ấy đau khổ nhất còn làm liên lụy đến anh, bây giờ cô ấy có thể giúp đỡ anh một chút việc nhỏ, cô ấy chắc chắn không có lý do gì từ chối.

“Chuyện này không thành vấn đề.” Chỉ là phối hợp với mấy lời nói dối của anh cô ấy thôi, cô ấy đương nhiên không ý kiến gì. Hơn nữa quan trọng nhất là, cô ấy và Cầm Tiện có thể cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt như vậy.

Hôm nay đại khái là anh cô ấy không ngờ cô ấy lại đột nhiên không đến trường mà ở nhà, mới bắt gặp anh đưa Cầm Tiện về.

“Nhưng anh cũng nên nói trước với em chứ. Anh à, mấy năm nay anh thật sự đã rất vất vả, lúc anh vất vả nhất em cũng không giúp đỡ được gì, ngược lại còn liên tục làm liên lụy anh. Nếu bây giờ em có thể giúp anh một tay, em đương nhiên rất sẵn lòng. Chỉ là em không thích loại thái độ tiền trảm hậu tấu này của anh.” Diêm Thủy Chi càng nghĩ càng cho rằng phải nói ra.

Anh cô ấy thuộc tuýp người không thích giao tiếp, nếu cô ấy còn không thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình, thế thì sớm muộn gì cũng sẽ gây ra mâu thuẫn lớn.

“Hiện tại anh làm em cảm thấy anh thật không tôn trọng em, thật sự không coi em ra gì, giống như em chỉ là một món đồ chơi, chỉ có thể mặc cho anh xử trí, không thể phản kháng cũng không thể phản đối. Em đương nhiên biết anh vốn không có ý này, em chỉ là muốn nói ra những gì mình nghĩ.”

Diêm Ngọc mà làm sai thì anh sẽ nhận lỗi, đây chính là ưu điểm của anh.

Nếu đã làm sai, anh cũng sẽ không mặt dày mày dạn không chịu thừa nhận:

“Điểm này là anh cân nhắc không chu toàn, thật xin lỗi. Xin lỗi vì đã không bàn bạc trước với em, để em cảm thấy khó chịu.” Diêm Ngọc rất chân thành biểu đạt sự áy náy.

“Được rồi được rồi, em chỉ nói vậy thôi, anh nghiêm túc nhận lỗi như vậy em cũng thấy hơi ngại.” Diêm Thủy Chi xua tay.

“Đó là lời anh nên nói.” Diêm Ngọc nói xong liền muốn đuổi người: “Sao em vẫn chưa đến trường? Ngày mai không cần lên lớp sao?”

Anh thật vất vả mới đưa Cầm Tiện về nhà được, cũng không hy vọng có một cái bóng đèn sáng như thế.

Diêm Thủy Chi bị hành động qua sông đoạn cầu của anh trai làm ngơ ngác.

Một giây trước còn đang áy náy, rất là biết lỗi, một giây sau lại ngang nhiên đuổi người như vậy.

Anh thế này là muốn ở riêng hai người với Cầm Tiện chứ gì?

Diêm Thủy Chi chợt nổi lên ý định muốn trêu ghẹo anh cô ấy: “Làm gì? Sáng mai không có tiết học, cho nên chiều mai em đến trường cũng không sao. Anh à, anh quan tâm em có đến trường hay không làm gì? Có phải anh đang nghĩ em đến trường học rồi, sau đó anh sẽ có thể ở riêng hai người với chị Cầm Tiện không?”

Diêm Ngọc bị nói trúng tim đen, lúng túng dời mắt nhìn đi chỗ khác, cũng không trực tiếp thừa nhận: “Anh chỉ lo em muộn giờ học thôi. Mặc dù chiều mai em mới có tiết nhưng em cũng nên đến trường chuẩn bị bài vở một chút chứ.”

“Anh không cảm thấy em là kỳ đà cản mũi là được. Chỉ cần em có lòng muốn học, bất luận em ở nơi nào cũng có thể chuẩn bị bài. Nếu như em không muốn học thì cho dù có đến trường cũng sẽ không chuẩn bị bài, thế nên em ở nhà chuẩn bị bài cũng như nhau thôi.”

“...”

“Anh ra lệnh cho em, đến trường học.” Diêm Ngọc cũng lười tìm cớ thoái thác.

“Vậy nên anh chính là muốn có không gian riêng tư với chị Cầm Tiện chứ gì?”

Diêm Ngọc rũ mắt nhìn xuống, cô ấy cứ nhất quyết phải truy hỏi tới cùng như vậy, anh cũng nhìn ra ý đồ của em gái:

“Biết là được rồi, cứ nhất định phải nói trắng ra là sao?” Âm lượng của anh đã nhỏ đi rất nhiều, nghe ra được đã không còn khí thế nói năng hùng hồn.

“Anh không nói sao mà em biết.” Diêm Thủy Chi đã được tiện nghi còn khoe mẽ, thả tay ra: “Anh phải nói thẳng ra người ta mới hiểu được chứ. Thế cho nên anh chưa có thổ lộ với chị Cầm Tiện đúng không?”

Diêm Ngọc hít sâu một hơi, im lặng không nói.

“Chị ấy trông có vẻ hoàn toàn không biết tình cảm anh dành cho chị ấy.” Diêm Thủy Chi đưa ra một cái đề nghị rất đúng trọng tâm: “Thỉnh thoảng anh nên thẳng thắn chút đi. Mẫu người như em đây còn không thể hiểu được suy nghĩ của anh, nếu như là em, em chắc chắn thích nói thẳng ra, cũng sẽ không làm nhiều chuyện quanh co lòng vòng như vậy.”

“Em không hiểu đâu.” Diêm Ngọc cảm thấy đề nghị mà em gái đưa ra không có tính ứng dụng thực tiễn. Thứ nhất em gái còn chưa có kinh nghiệm yêu thích ai, thứ hai tính cách của hai người khác nhau.

Diêm Thủy Chi cũng không cho rằng mình nói một câu đôi lời là có thể khiến anh trai mình đổi tính: “Dù sao em chỉ biết là, bây giờ anh đang mập mờ theo đuổi chị Cầm Tiện. Anh không thích Tô Manh Manh, anh một lòng một dạ với chị Cầm Tiện, có phải như vậy không?”

Mỗi lần Diêm Thủy Chi nói ra một câu, lỗ tai Diêm Ngọc lại không nhịn được đỏ lên một chút. Cuối cùng chính anh cũng không chịu nổi quay người đi ra khỏi phòng sách: “Chờ lát nữa em cứ nói bạn học của em tìm em, em phải đến trường học!”

Diêm Thủy Chi trợn mắt há hốc mồm, trước đây sao không phát hiện anh cô ấy lại là một người có da mặt mỏng như vậy, dũng cảm thừa nhận mình thích người ta khó đến vậy sao?

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 15 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo