Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

 

Phan Mẫu Đơn chết rồi!

Nói như thế, lúc ở trấn Thanh Dương, ngay từ đầu tôi đã gặp quỷ!

Tôi vén áo lên.

Ánh nắng sớm chiếu lên trên người tôi, tôi không thấy quỷ khí màu đen đâu nữa.

Hơn nữa cái chấm đỏ kia cũng không thấy bóng dáng…

Tôi biết rồi, là Phan Mẫu Đơn đã cứu tôi!

Rắn yêu đánh bậy đánh bạ đã hút quỷ khí trong người tôi ra nhưng lại để lại yêu khí có thể còn lợi hại hơn!

Là Phan Mẫu Đơn đã giúp tôi hút yêu khí của rắn xích liên ra!

“Chị Mẫu Đơn, cảm ơn chị!”

Tôi quỳ xuống, ở trước mộ khấu đầu lạy ba cái.

Chờ đến khi tôi bò dậy, chỉ thấy hoa mẫu đơn nở đầy xung quanh ngôi mộ, dưới ánh mặt trời chiếu xuống đẹp đến chói mắt, giống như nụ cười có lúm đồng tiền của Phan Mẫu Đơn.

Tôi xốc lại tinh thần rồi trở về nhà mình.

Cha, mẹ và ông nội đều đang ở trong nhà chính.

Cha mẹ tôi là nông dân chất phác, ông nội là người đi nhặt ve chai.

Lúc này cả ba người đang ngồi trước bàn, vẻ mặt nghiêm trọng khác thường.

Trên bàn có đặt một chiếc ba lô màu xám, trong đó đựng một trăm tám mươi ngàn tiền mặt mà tôi nhét vào đêm qua!

“Viễn, sao con về rồi?”

Cả nhà rất là bất ngờ khi nhìn thấy tôi.

Lần này tôi về nhà vốn là có hai mục đích.

Một là đưa tiền.

Hai là vĩnh biệt.

Nhưng bây giờ tôi lại ma xui quỷ khiến giữ được tính mạng. Tôi nhớ lại những chuyện đã tao ngộ trong khoảng thời gian này, hốc mắt bất giác đỏ lên.

“Viễn, rốt cuộc là sao?”

Mẹ thấy tôi sắp khóc tới nơi, mới bước nhanh đi tới: “Có phải đã gặp chuyện gì ở trong thành phố không?”

“Không có!”

Tôi dụi dụi mắt nói: “Con rất ổn!”

Mẹ tôi hỏi: “Sao đột nhiên con lại trở về?”

Tôi giải thích: “Gần đây chẳng phải con đang chạy taxi thuê sao, đúng lúc hôm nay có một đơn hàng chạy ngang qua đây nên mới ghé về thăm nhà một chuyến!”

“Vậy sao!”

Lúc này mẹ tôi mới thở phào một hơi, nói: “Sớm như vậy đã ra chạy xe, chắc chắn vẫn chưa ăn cơm đúng không? Muốn ăn món gì? Mẹ đi nấu cho con!”

“Không cần đâu, con ăn rồi!” Tôi lắc đầu.

Lúc này cha tôi mới lên tiếng: “Viễn à, sáng sớm nay trong sân chúng ta đột nhiên xuất hiện một cái ba lô tiền nhiều như vậy, con là sinh viên đã tốt nghiệp đại học, con nói xem nên xử lý thế nào đây?”

Tôi nói: “Mình không trộm cũng không cướp, có tiền xài thì cứ xài thôi!”

Bấy giờ ông nội rít mạnh một hơi khói thuốc rồi từ tốn cất giọng: “Nhưng xài rồi lại không thấy yên tâm!”

Cha mẹ tôi nghe xong, vội hùa theo gật đầu.

Tôi không còn gì để nói.

Bây giờ nếu như cho những kẻ gọi là người có tiền ở trong xã hội hiện nay đặt tay lên ngực tự hỏi, tiền ở trong túi bọn họ có mấy cái là có lai lịch chính đáng đâu!

Người trung thực an phận thì chỉ có thể cả đời bị liên lụy chịu khổ!

Trái lại những ông chủ nhà đầu tư tâm địa xấu xa tham nhũng thối nát kia thì lại ngồi máy bay tư nhân, chơi nữ minh tinh, muốn bao nhiêu thoải mái có bấy nhiêu thoải mái!

Lúc anh thiếu nợ một triệu thì anh sợ ngân hàng, nhưng lúc anh thiếu nợ một trăm triệu thì ngân hàng phải sợ ngược lại anh!

Có điều, người trong nhà đều có tư tưởng truyền thống, không phải tôi nói dăm ba câu là có thể thay đổi.

Không đợi tôi lên tiếng, ông nội đã nhét ba lô vào trong ngực tôi, lời lẽ chính nghĩa nghiêm túc nói: “Viễn, tiền này con cầm đi giao cho nhà nước đi!”

Mẹ tôi mở miệng chen ngang: “Nếu con đang cần tiền gấp thì biển thủ ba ngàn đến năm ngàn cũng không sao, chắc là không có vấn đề gì lớn đâu!”

“Cha, mẹ, nói thật cho cha mẹ biết, đây là tiền con ném vào đó!” Cuối cùng tôi vẫn lựa chọn nói thật.

Bởi vì nếu không nói thật thì người trong nhà chắc chắn sẽ không dám xài tiền này.

“Con ném vào sao?”

Cả nhà đều rất bất ngờ.

Tôi giải thích: “Sáng nay lúc con đi ngang qua nhà trời còn chưa sáng, cổng cũng không mở, con nghĩ mang theo nhiều tiền trong mình như vậy sẽ không an toàn, cho nên mới ném vào trước!”

Ông nội hỏi: “Sao con kiếm được nhiều tiền như vậy?”

Tôi tìm đại một cái lý do: “Ông nội, con là sinh viên đại học đó! Con cũng đã mua xe rồi, chút tiền ấy có đáng là gì! Mọi người cứ yên tâm mà giữ số tiền này, trả hết nợ trong nhà đi, còn lại cứ giữ làm tiền dưỡng lão!”

Cả nhà nghe tôi giải thích như vậy, cuối cùng đã yên tâm.

Sau khi mọi người ăn cơm trưa xong, cha tôi mới lên tiếng thúc giục: “Viễn, nhân lúc bây giờ trời còn đang sáng, con nên tranh thủ về đi!”

Mẹ tôi liếc xéo ông nói: “Hiếm khi con nó đi về một chuyến, ông đuổi nó đi gấp như vậy làm gì?”

“Không phải tôi muốn đuổi nó!”

Cha tôi giải thích: “Chuyện xảy ra trong thôn dạo gần đây, bà cũng không phải không biết!”

Lúc này mẹ tôi mới kịp phản ứng, vội hối: “Viễn à, cha con nói đúng đó, hay là con mau đi về đi!”

Tôi hỏi: “Trong thôn đã xảy ra chuyện gì?”

Mẹ tôi kể: “Phan Mẫu Đơn ở tổ Tân Vương cuối thôn chết rồi!”

“Sao?”

Tôi vờ như rất giật mình hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Mẹ tôi nhớ lại, đáp: “Cũng mới có một tháng nay thôi!”

Tôi lại hỏi tiếp: “Chết như thế nào?

Mẹ tôi thuật lại: “Phan Mẫu Đơn đã kết hôn mấy năm nhưng vẫn không có thai, hai vợ chồng lên bệnh viện khám một chuyến mới biết vấn đề nằm ở Đồng Trụ! Đồng Trụ không cam tâm nhà mình không con nối dõi, định đi tìm em trai Thiết Trụ mượn giống, cuối cùng nói hết lời, Thiết Trụ rốt cuộc cũng đồng ý nhưng Phan Mẫu Đơn lại sống chết không chịu!”

Mẹ tôi còn kể: “Phan Mẫu Đơn không chịu, mỗi ngày Đồng Trụ đều đánh đập cô ấy, về sau Phan Mẫu Đơn thật sự không chịu nỗi tra tấn, đã uống thuốc trừ sâu tự tử!”

“Hả?”

Tôi thầm giật mình.

Mặc dù tôi biết chị Mẫu Đơn đã qua đời nhưng lại không ngờ trong chuyện này còn có sóng gió như vậy!

Lúc này mẹ tôi còn kể: “Nhưng mà uống thuốc trừ sâu tự tử là người nhà của Đồng Trụ kể, mẹ nghe người ta nói, sự thật là Phan Mẫu Đơn bị Đồng Trụ uống rượu say về,  sống sờ sờ đánh chết!”

Tôi nghe đến đây, giận đến đứng phắt người dậy, hai tay siết chặt thành quyền.

Mẹ tôi nhìn bộ dạng này của tôi, cười hỏi: “Con định làm gì?”

Tôi nhận ra chính mình vừa thất thố, vội vã ngồi xuống.

Mẹ tôi kể tiếp: “Cũng coi như ông trời có mắt, sau khi Phan Mẫu Đơn chết, không tới mấy ngày, Đồng Trụ và Thiết Trụ cũng đã chết.”

Tôi tò mò hỏi: “Hai người họ chết như thế nào?”

“Cái này mẹ cũng không rõ!”

Mẹ tôi lắc đầu: “Nhưng người trong thôn đều nói, hai anh em họ là bị quỷ hồn của Phan Mẫu Đơn đến đòi mạng!”

Cha tôi lên tiếng: “Không chỉ có quỷ hồn của Phan Mẫu Đơn đòi mạng, dạo gần đây trong thôn còn xuất hiện một con rắn yêu, nghe đồn có thể hóa thành hình người, hút dương khí của con người! Hai thanh niên của tổ Vương Tây đi ra sau núi bẫy chim, hôm sau khi họ được người ta tìm thấy xác, chim trên người mình đã không còn!”

“Đúng là nghiệt chướng mà!”

Ông nội tôi thở dài một tiếng nói: “Cũng không biết thôn Vương Gia chúng ta đã tạo nghiệt gì, lại liên tiếp xảy ra chuyện lạ bực này! Tiểu Viễn, cháu hãy nghe lời cha mẹ, mau trở về thành phố đi!”

Tôi nói: “Nếu trong thôn nguy hiểm như vậy, thế mọi người hãy cùng con đi đi!”

Ông nội bày ra bộ dạng dửng dưng cười nói: “Ông và cha mẹ cháu cũng đã chôn nửa người vào trong đất vàng rồi, không thể rời đi được! Nếu có chết, ông vẫn muốn chết ở trong cái thôn này! Người cao tuổi không sợ những thứ này, nhưng còn người trẻ tuổi các cháu lại khác, đi nhanh đi!”

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo