Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 5: Tôi có chuyện

Sau khi anh trai Tô Manh Manh là Tô Cảnh Châu đuổi tới, vừa nhìn thấy Diêm Ngọc đã lập tức cho rằng Diêm Ngọc làm em gái mình phát bệnh, định trút toàn bộ lửa giận lên người Diêm Ngọc. Tô Cảnh Châu xông thẳng tới, túm lấy cổ áo Diêm Ngọc chất vấn anh:

“Chết tiệt chuyện gì xảy ra thế! Trước đó em gái tôi đi ra ngoài tìm cậu chẳng phải rất khỏe mạnh đó sao! Cậu đã làm gì con bé hả!”

Mặt Diêm Ngọc không cảm xúc, anh đối diện với lời chất vấn của Tô Cảnh Châu, trong mắt lại không hề có chút dao động nào, nếu như nhìn kỹ còn có thể thấy được một chút vẻ giễu cợt trong ánh mắt anh.

“Ánh mắt đó của cậu là sao!” Phản ứng của Diêm Ngọc càng làm cho ngọn lửa giận của Tô Cảnh Châu bừng lên.

“Diêm Ngọc, Manh Manh vẫn luôn muốn tìm anh, vì sao anh lại không muốn gặp cậu ấy?” Diêm Ngọc không trả lời, một cô gái trẻ đi theo sau lưng Tô Cảnh Châu lại lên tiếng.

Cô gái này cũng không tính là người nhà của Tô Manh Manh, nghiêm túc mà nói, cô gái tên là Bành Tĩnh Hàm này chỉ là bạn chơi cùng Tô Manh Manh, là con gái của quản gia nhà Tô Manh Manh. Cô ta và Tô Manh Manh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, là bạn rất thân của Tô Manh Manh.

Bành Tĩnh Hàm là người hâm mộ nhí số một của Tô Manh Manh, bất luận Tô Manh Manh làm gì, Bành Tĩnh hàm đều ủng hộ mà không dùng đến não. Hơn nữa cô ta còn cho rằng tất cả những người khác đều phải vì Tô Manh Manh mắc bệnh tim mà nhường cho Tô Manh Manh. Nếu người khác không nhượng bộ Tô Manh Manh, để Tô Manh Manh bị kích động lên tái phát bệnh tim thì chính là do đối phương sai. Mặc kệ đối phương có biết chuyện Tô Manh Manh bị bệnh hay không, cũng mặc kệ có phải trước đó Tô Manh Manh đã làm sai chuyện gì hay không.

Tô Manh Manh muốn chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Diêm Ngọc, niềm vui bất ngờ hay quà sinh nhật gì đó vân vân, từ đầu đến cuối Bạch Tĩnh Hàm đều biết, cô ta còn đưa ra rất nhiều ý kiến tham khảo chuẩn bị quà lễ cho Tô Manh Manh.

Bành Tĩnh Hàm cũng không thích việc Tô Manh Manh hao tâm tổn trí chuẩn bị mừng sinh nhật bất ngờ cho Diêm Ngọc. Cô ta cho rằng thiên sứ giống như Tô Manh Manh đây có thể nhớ đến sinh nhật của Diêm Ngọc, Diêm Ngọc hẳn là nên cảm kích đến rơi nước mắt mới đúng.

Manh Manh còn có lòng chuẩn bị mừng sinh nhật bất ngờ cho anh như vậy, Diêm Ngọc anh phải nên quỳ xuống dập đầu cảm tạ ban ơn của Manh Manh.

Vậy mà hôm nay Diêm Ngọc lại liên tục tránh né không chịu gặp Tô Manh Manh, Manh Manh vì tìm anh mà vất vả đến như vậy, anh lại hoàn toàn không biết đến sự tốt đẹp của Manh Manh, không biết tốt xấu.

Diêm Ngọc cũng đã từng tiếp xúc với Bành Tĩnh Hàm, ấn tượng của anh về cô fan nhí số một của Tô Manh Manh này lại không được tốt. Anh cũng không thèm để ý, chỉ nói rõ một việc: “Tôi không biết vì sao em ấy lại tái phát bệnh. Nhưng hy vọng mọi người biết rõ, là tôi gọi điện thoại cho cấp cứu đến.”

“Tô Cảnh Châu, có thể mời anh bỏ tay ra được chưa.” Trong số người nhà họ Tô, cha Tô là Tô Ngọc Hoa có ân với Diêm Ngọc, cho nên Diêm Ngọc luôn rất khách sáo với người nhà họ Tô.

Khách sáo là một chuyện, nhưng anh cũng không cho phép bọn họ coi anh là nô lệ của nhà họ Tô họ.

Về mặt này Tô Ngọc Hoa tương đối hiểu lý lẽ, nhưng bây giờ Tô Ngọc Hoa không có ở đây, ông ấy đi công tác vẫn chưa về, người đến chính là Tô Cảnh Châu và mẹ Tô Diệp Tĩnh Nhàn không hiểu chuyện.

Mẹ Tô Diệp Tĩnh Nhàn cũng không ngăn cản hành vi của con mình, cũng chính là chấp nhận con trai nổi giận với Diêm Ngọc.

“Không phải cậu đã làm con bé đau lòng đến mức phát bệnh sao, cậu gọi điện thoại cho cấp cứu cái gì?” Tô Cảnh Châu hừ lạnh.

Diêm Ngọc thật sự không thể nào hiểu được cái logic này, cũng không muốn nói nữa.

“Anh nói đi rốt cuộc anh đã làm gì! Rõ ràng Manh Manh đã hỏi anh, hỏi anh hôm nay có thời gian không. Cậu ấy đã hỏi anh đến nước này, cho dù anh có đối mặt với tận thế thì cũng nên dành thời gian đi theo cậu ấy chứ! Nếu không phải anh không ở bên cậu ấy thì sao cậu ấy lại khó chịu như vậy!” Bành Tĩnh Hàm hừ lạnh một tiếng, nói với Tô Cảnh Châu: “Anh Tô, em đã biết được đại khái xảy ra chuyện gì.”

“Đã xảy ra chuyện gì? Em vừa nói Manh Manh liên tục tìm cậu ra, hôm nay là ngày gì?”

Bành Tĩnh Hàm tỏ ra rất bất mãn nhìn Diêm Ngọc nói: “Hôm nay là sinh nhật Diêm Ngọc. Mấy ngày trước Manh Manh đã sớm gọi điện thoại hỏi anh ta, hỏi xem anh ta có thời gian không. Manh Manh đã bí mật chuẩn bị quà sinh nhật cho anh ta, chính là muốn hôm nay tặng cho anh ta một niềm vui bất ngờ. Kết quả thế nào? Anh ta nói hôm nay anh ta không rảnh, Manh Manh đã xuống nước năn nỉ anh ta, chỉ mấy phút thôi cũng được, vậy mà anh ta vẫn từ chối.”

“Em thật sự rất tò mò, rốt cuộc anh ta đã làm gì, vì sao sau khi Manh Manh đến tìm anh ta xong thì lại phát bệnh? Lại không có chuyện gì có thể quan trọng bằng chuyện gặp Manh Manh. Anh như vậy liệu có xứng đáng với những gì Manh Manh dành cho anh không? Anh có biết cậu ấy có tâm cỡ nào? Cậu ấy vì muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho anh mà liên tục không nghỉ ngơi ổn thỏa! Anh lại dám phụ lòng cậu ấy như vậy!”

Diêm Ngọc không lên tiếng, Bành Tĩnh Hàm càng mắng càng quá đáng hơn.

Cho đến khi Diêm Ngọc nhận thấy giọng của Bành Tĩnh Hàm quá lớn, làm ầm ĩ cả lên, anh mới lạnh giọng nói: “Xin cô hãy giữ yên lặng, nơi này là bệnh viện, không cho phép làm ồn.”

Bành Tĩnh Hàm còn muốn nói thêm gì đó nhưng y tá đi ngang qua cũng đã nhắc nhở không được làm ồn, cô ta mới tạm thời yên tĩnh lại một chút.

Sau khi Tô Cảnh Châu thả tay ra, Diêm Ngọc định rời đi ngay, anh không cần thiết phải ở lại đây.

“Anh định đi đâu?” Bành Tĩnh Hàm vẫn đang dòm chừng, xem bên phía Diêm Ngọc có “gió thổi cỏ lay” gì không: “Anh đã làm Manh Manh phát bệnh, còn định cứ thế bỏ đi sao?”

Lửa giận của Diêm Ngọc đang từng tí một gom lại, anh không muốn có bất kỳ xung đột nào với người nhà họ Tô ở đây.

Tô Ngọc Hoa có ơn với anh, anh tuyệt đối không thể nổi lên xung đột với người nhà của Tô Ngọc Hoa.

Vì Bành Tĩnh Hàm, Tô Cảnh Châu một lần nữa đi lên chặn anh lại, dù sao chính là không có ý cho anh rời đi lúc này.

Diêm Ngọc vò rối cả tóc, ngồi trên chiếc ghế dài đối diện người nhà họ Tô, không nói tiếng nào.

Tô Manh Manh đang tiếp nhận trị liệu, bọn họ thuộc về người nhà nên chờ ở bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ có bác sĩ đi ra thông báo tình huống.

Bởi vì Diêm Ngọc không nói tiếng nào, trong bệnh viện cũng không cho phép làm ồn quá mức nên hai phe tạm thời đang ở trong thế giằng co, bầu không khí cũng hết sức gượng gạo.

Sau khi Ninh Tây Hoa đưa Cầm Tiễn về nhà xong thì lập tức chạy đến bệnh viện. Sau khi anh ấy tìm được Diêm Ngọc, liền báo cáo tình huống anh ấy đã hoàn thành nhiệm vụ: “Sếp Diêm, tôi đã đưa cô Cầm về nhà an toàn. Bây giờ ngài đang…”

Bành Tĩnh Hàm vừa nghe đến xưng hô “cô Cầm” đã lập tức nổi xung lên, chỉ vào Diêm Ngọc hỏi: “Cô Cầm là ai? Diêm Ngọc, anh bỏ rơi Manh Manh là vì muốn ở bên người phụ nữ khác sao?”

“Lúc Manh Manh đi tìm anh, có phải đã bắt quả tang anh hay không? Thảo nào, thảo nào Manh Manh lại đột nhiên phát bệnh. Cậu ấy ở bên này tỉ mỉ chuẩn bị mừng sinh nhật bất ngờ cho anh, vậy mà anh lại đi gặp một người phụ nữ khác, cả mười mấy phút cũng không muốn nhín ra. Cái ả đàn bà không biết liêm sỉ đó rốt cuộc là ai!” Bành Tĩnh Hàm hận không thể ngay lập tức bắt lấy cái cô Cầm đó xé ra.

Diêm Ngọc vốn không muốn so đo với Bành Tĩnh Hàm. Tư tưởng cá nhân của Bành Tĩnh Hàm rất quái gở, càng để ý tới cô ta thì cô ta càng quá đáng hơn, để ý tới hạng người này chính là đang lãng phí thời gian.

Nhưng mà…

“Bành Tĩnh Hàm.” Diêm Ngọc gọi cả họ lẫn tên đối phương, trong giọng nói mang theo một luồng khí lạnh khiến cho người ta rùng mình: “Tính tình của tôi không được tốt, cô có thể nói tiếp. Một ngày nào đó nếu như cô gặp phải tôi trên đường thì phải hết sức cẩn thận, bởi vì xe có thể mất lái, vô tình cán đứt hay liệt chân gì đấy, tôi không phải không bồi thường nổi chút tiền chữa bệnh ấy cho cô!”

Uy hiếp một cách trắng trợn.

Bành Tĩnh Hàm cảm giác sống lưng lạnh toát, trong chớp mắt này, cô ta thậm chí không thốt ra được tiếng nào.

Ánh mắt lạnh lẽo của Diêm Ngọc tạo cho người ta cảm giác lời anh nói là thật.

Bành Tĩnh Hàm không dám nói nữa, nhưng Tô Cảnh Châu và Diệp Tĩnh Nhàn lại không sợ. Cho dù Diêm Ngọc dám hành hung Bành Tĩnh Hàm thì cũng không dám làm gì bọn họ.

Bành Tĩnh Hàm đã im lặng, nhưng Tô Cảnh Châu lại không cho phép Diêm Ngọc rời đi.

Bây giờ cả ba người kia đều đang dùng ánh mắt nhìn gã đàn ông xấu xa nhìn Diêm Ngọc lom lom, có ý trách cứ Diêm Ngọc.

Ninh Tây Hoa ngẫm nghĩ một chút, vẫn ngồi lại bên cạnh ông chủ. Ninh Tây Hoa không cách nào hiểu nổi lời chỉ trích Bành Tĩnh Hàm dành cho ông chủ mới vừa rồi.

Cô Tô có lòng như vậy đúng là rất tốt, nhưng vì sao lại không cho phép Diêm Ngọc từ chối phần ý tốt này?

Hôm nay là sinh nhật Diêm Ngọc, lẽ nào chỉ vì cô Tô muốn tạo bất ngờ cho Diêm Ngọc nên bất kể Diêm Ngọc có suy nghĩ riêng gì, bất kể bản thân anh có vui hay không, đều phải luôn xem xét đến tâm trạng của cô Tô, phải phối hợp cùng cô Tô sao?

Hôm nay rốt cuộc là sinh nhật Diêm Ngọc hay là sinh nhật của cô Tô đây?

Hơn nữa… Vừa rồi cô gái kia mắng cô Cầm là ả đàn bà không biết liêm sỉ, Ninh Tây Hoa cũng không nhịn được hơi tức giận, chẳng trách Diêm Ngọc nỗi bão.

Nếu không phải cô Cầm thuyết phục thì Diêm Ngọc sẽ không đi theo tới đây.

Ninh Tây Hoa nghĩ tới nghĩ lui, thậm chí còn cảm thấy Diêm Ngọc hơi thảm, sinh nhật vui vẻ lại bị quậy thành như vậy.

Rõ ràng hôm nay là sinh nhật anh, anh nên là người cần được để ý đến cảm nhận nhất. Bây giờ anh lại vì từ chối ý tốt của Tô Manh Manh mà trở thành tội đồ.

Dựa theo cách làm việc của Diêm Ngọc, Ninh Tây Hoa đoán có lẽ hôm nay Diêm Ngọc muốn ở bên cô Cầm đến 12 giờ, với anh mà nói, như vậy đã là sinh nhật viên mãn rồi.

Tô Manh Manh phát bệnh không tính là nghiêm trọng. Một giờ trước, trời vừa rạng sáng cô ấy đã được chuyển tới phòng bệnh bình thường, nhưng người vẫn chưa tỉnh lại.

Lúc người nhà Tô Manh Manh và Bành Tĩnh Hàm vội vàng đi vào xem Tô Manh Manh, Diêm Ngọc đã dứt khoát bỏ đi.

Chờ đến khi đám Bành Tĩnh Hàm nhớ ra đi tìm Diêm Ngọc đã không thấy bóng dáng Diêm Ngọc đâu nữa.

Ninh Tây Hoa cũng liên tục chờ đến tận bây giờ, anh ấy phụ trách lái xe đưa Diêm Ngọc về nhà.

Diêm Ngọc vốn nên ngồi trên xe tranh thủ giành giật từng phút từng giây xử lý công việc chồng chất, nhưng anh lại cứ ngẩn người ra nhìn điện thoại, giống như đang chờ tin nhắn gì đó.

Tính Ninh Tây Hoa ưa nói chuyện, trên xe chỉ có anh ấy và Diêm Ngọc, những lúc riêng tư như vầy anh ấy cũng không cần phải câu nệ: “Diêm Ngọc, những lời nữ sinh kia nói trong bệnh viện ban nãy, anh đúng là nhịn giỏi thật đấy?”

“Bành Tĩnh Hàm, hạng người này, càng quan tâm thì cô ta càng làm lố hơn.” Diêm Ngọc khẽ nhắm mắt lại.

“Anh không cảm thấy bực mình sao? Anh và Tô Manh Manh cũng không phải dạng quan hệ đó.” Ninh Tây Hoa cảm thấy rất vi diệu. Sao bọn họ có thể ép Diêm Ngọc tiếp nhận ý tốt của Tô Manh Manh, còn không cho phép Diêm Ngọc đi cùng những cô gái khác, thế này chẳng phải là quản quá rộng sao?

“Cha Tô Manh Manh có ơn với tôi.” Diêm Ngọc chỉ nói một điểm này.

“Có phải anh rất muốn liên lạc với cô Cầm không? Này nha, trong lòng không thoải mái thì cứ nói rõ với cô ấy. Nếu như cô ấy vẫn chưa ngủ thì hai người còn có thể hàn huyên trò chuyện.” Ninh Tây Hoa chỉ là cảm thấy nếu Diêm Ngọc và cô Cầm trò chuyện đôi câu thì tâm trạng của anh sẽ khá hơn.

Mặc dù anh ấy không thể nói rõ lý do, chỉ là có cảm giác đại loại như vậy.

Diêm Ngọc không lên tiếng, chỉ thất thần nhìn điện thoại, môi mím chặt.

Ting ting.

Màn hình di động hiển thị có tin nhắn gửi đến.

Ninh Tây Hoa nghe được âm thanh này, vô thức nhìn qua, vừa vặn bắt gặp một chút ánh sáng lóe lên trong đôi mắt đang thất thần của Diêm Ngọc. Nhưng ánh sáng này chỉ thoáng lóe lên rồi lại khôi phục bình thường, thậm chí trong đôi mắt kia còn lộ rõ vẻ thất vọng.

“Là tin nhắn của cô Cầm sao?” Ninh Tây thử hỏi thăm.

Diêm Ngọc “ừ” một tiếng: “Cô ấy hỏi thăm tình trạng Tô Manh Manh.”

Ninh Tinh Hoa bừng tỉnh hiểu ra, thốt lên: “Có phải anh cho rằng cô ấy phải nên quan tâm đến anh đúng không?”

Diêm Ngọc lạnh lùng liếc xéo Ninh Tây Hoa: “Lo lái xe đi, nói thêm câu nữa, trừ lương!”

Ninh Tây Hoa lúng túng im lặng, xem ra đã bị anh ấy nói trúng rồi.

***

Chung cư Giang Biên, chỗ ở hiện tại của Cầm Tiễn.

Sau khi Cầm Tiễn cùng người nhà ăn cơm xong, cô tiếp tục đi rửa mặt dọn dẹp đồ đạc các thứ, mãi cho đến hơn một giờ cô cuối cùng mới có thời gian. Cô do dự thật lâu, vẫn hơi lo cho tình huống bên Tô Manh Manh, bèn lấy hết can đảm chủ động hỏi thăm Diêm Ngọc.

Dê Gầy: [Em ấy sao rồi? Đã qua cơn nguy kịch chưa? Không sao đó chứ?”]

Ngọc: [Em ấy không sao, tôi có chuyện.]

Dê Gầy: [?]

Ngọc: [Em ấy có người quan tâm, còn tôi không có.]



Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo