Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Sau khi cô và Cầm Mộ tách nhau ra được nửa tiếng, cô một lần nữa quay lại ngoài cổng trường đại học Quan Thiên. Hiện tại chắc Cầm Mộ đã vào tiết học, những học sinh đang đi lại trong sân trường đều là những học sinh không có tiết.
Trường đại học cũng không hạn chế người ngoài ra vào, Cầm Tiện rất dễ dàng đi vào sân trường. Cô trông rất trẻ nên những người khác đều cho rằng cô vốn là học sinh của trường.
Sau khi cô đi vào sân trường, cũng không có học sinh nào có thể chuẩn xác nhận ra Cầm Tiện, cho nên những kẻ tung tin vịt cũng không có đặc biệt tránh cô.
Cầm Tiện tìm một quán nước trong trường ngồi nghỉ một lát. Ngay khi cô cảm thấy không tìm được manh mối gì ở đây, đang định rời đi thì chợt nghe thấy mấy nữ sinh bên cạnh đang châu đầu lại xì xào bàn tán chuyện gì.
Cô dừng lại một chút, lại ngồi về chỗ.
“Này, các cậu có nghe nói không?”
“Có phải Cầm Mộ đã biết rồi không? Cô ta đã trở mặt với tất cả thành viên trong đội tập kịch rồi.”
“Ôi, biểu hiện của Cầm Mộ còn không phải là bị người khác nói trúng tim đen sau đó thẹn quá hóa giận à?”
“Bây giờ cô ta đã bị đá ra khỏi nhóm rồi, may mắn thật, tôi mới không muốn xem cô ta biểu diễn trong tiệc tối.”
“Cho nên rốt cuộc tin nào mới là thật? Có người nói Diêm Ngọc là vì đang ghen, giận Tô Manh Manh tiếp xúc với những nam sinh khác không có giữ khoảng cách nên mới tự mình đi tìm một người đến diễn kịch để kích thích Tô Manh Manh. Lại có người nói chị của Cầm Mộ nắm được điểm yếu của Diêm Ngọc nên đã bí mật uy hiếp Diêm Ngọc, bắt Diêm Ngọc làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm. Mà Diêm Ngọc làm những chuyện trái với lương tâm này lại làm tổn thương Tô Manh Manh.”
“Ôi trời, sao tin tức của cậu lạc hậu thế? Cập nhật thông tin đi. Tôi cho các cậu biết, kỳ thật cả hai cái đều là thật, chỉ cần sắp xếp lại thứ tự trước sau một chút là được. Đầu tiên là do Tô Manh Manh không biết giữ khoảng cách với mấy nam sinh khác đã khiến Diêm Ngọc nổi cơn ghen. Thế là Diêm Ngọc liền tìm một cô gái khác đến diễn kịch với mình để Tô Manh Manh cũng nếm trải cảm giác ghen tuông kia. Và người mà Diêm Ngọc tìm chính là chị gái của Cầm Mộ.”
Những nữ sinh kia nghe xong tin mới này lập tức tán thành, gật đầu lia lịa.
Cầm Tiện bên này cũng nghe rất nghiêm túc.
Đây chính là lời đồn mà người lạ trong điện thoại hôm qua nhắc đến.
“Nghe nói ngày mà Diêm Ngọc tìm cô gái kia tới diễn kịch chính là vào hôm sinh nhật Diêm Ngọc, Diêm Ngọc vì giận Tô Manh Manh nên cả ngày hôm đó đều không thèm để ý Tô Manh Manh. Thật ra Tô Manh Manh đang chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho Diêm Ngọc. Sau đó đến gần mười hai giờ, Tô Manh Manh và Diêm Ngọc tình cờ gặp nhau, phát hiện Diêm Ngọc và chị của Cầm Mộ đang đi chung với nhau. Tiếp theo Tô Manh Manh phát bệnh, lúc này Diêm Ngọc lập tức bỏ chị của Cầm Mộ lại, đi theo Tô Manh Manh đến bệnh viện.”
“Nhưng chính là vì như vậy, chị của Cầm Mộ mới phát hiện điểm yếu của Diêm Ngọc chính là Tô Manh Manh. Chị của Cầm Mộ lập tức mặt dày mày dạn mượn việc này để uy hiếp Diêm Ngọc, ép Diêm Ngọc phải nghe theo cô ta, làm ra một số chuyện khiến Tô Manh Manh đau lòng, Diêm Ngọc chính là có khổ khó nói. Nhìn bề ngoài thì Diêm Ngọc giống như là đang cô phụ Tô Manh Manh, nhưng Diêm Ngọc chịu nhục cũng là vì sự an nguy của Tô Manh Manh mà thôi.”
“Thế mới nói, kẻ ác duy nhất không phải là chị của Cầm Mộ sao?”
“Chắc ăn là vậy rồi! Các cậu có chú ý cách hành xử của Cầm Mộ dạo gần đây không, còn không phải là đang chứng thực cho tin đồn này sao? Nghe đâu Cầm Mộ còn định đi ra ngoài thuê nhà trọ ở nữa, trong khi gia đình cô ta vừa phá sản, thiếu nợ cả đống! Cô ta làm gì có tiền mà ra ngoài thuê nhà ở, nghe nói hiện tại cả nhà bọn họ còn đang chen chúc trong một căn hộ chung cư cũ nát, nhà đã cũ lại còn là nhà thuê. Chắc chắn là chị cô ta bắt Diêm Ngọc chi tiền rồi!”
Cầm Tiện đứng lên đi tới, mấy nữ sinh kia phát hiện có người đi tới lập tức nhìn qua, phát hiện không phải người quen. Tất cả bọn họ đều không nhận ra Cầm Tiện chính là người trong câu chuyện bọn họ đang kể.
“Cô là ai? Đi lại đây làm gì?” Có một nữ sinh trong số họ khó chịu hỏi.
Cầm Tiện còn tưởng bọn họ sẽ nhận ra cô, muốn dọa bọn họ một phen. Thường thì những kẻ này chỉ dám nói ở sau lưng, lúc ở ngay trước mặt người trong cuộc đều sợ đến tắt đài.
“Nghe các cậu kể chuyện rất thú vị, tôi cũng muốn tham gia thảo luận, có được không?” Cầm Tiện bày ra vẻ mặt ngây thơ hỏi.
Cô nhờ vào gương mặt trẻ trung hơn tuổi, cứ thế khiến đám nữ sinh này lầm tưởng mình là một em gái khóa dưới không rành thế sự. Bọn họ thấy cô hứng thú như vậy, cũng không ngại cho cô tham gia thảo luận.
Một nữ sinh trong đó bất đắc dĩ đáp: “Được chứ, chỗ này còn chỗ trống, cậu ngồi xuống đây đi.”
Cầm Tiện nở nụ cười ngọt ngào nói: “Ok! Cảm ơn cậu nha, các cậu đúng là người tốt!”
“Cái cậu này, miệng ngọt thật đó.”
Lời của Cầm Tiện làm tâm trạng của mấy nữ sinh này tươi tắn hẳn lên: “Chưa từng gặp nha, cậu tên gì?”
Trong đầu Cầm Tiện chợt lóe lên câu chuyện Diêm Ngọc từng viết, cô cười tủm tỉm nói: “Tôi tên Viên Ngọc, nói tiếp chủ đề vừa rồi được không? Tôi rất hứng thú nha! Vừa rồi kể tới đâu rồi ấy nhỉ?”
“À, kể đến chị của Cầm Mộ mặt dày trơ tráo ỷ mình bắt được điểm yếu của Diêm Ngọc đã uy hiếp Diêm Ngọc, làm tổn thương Tô Manh Manh.”
Cầm Tiện làm như rất lo cho Tô Manh Manh: “Thế Tô Manh Manh… có phải cô ấy vẫn đang đau lòng không? Bây giờ cô ấy đã biết được chân tướng sự việc chưa? Cô ấy có biết sự thật Diêm Ngọc là bị Cầm Tiện uy hiếp không?”
Cô diễn rất thật, bộ dạng lo lắng giống y như thật.
“Cái này… hình như cô ấy vẫn chưa biết. Nhưng mà Bành Tĩnh Hàm chắc chắn biết thì phải? Liệu Bành Tĩnh Hàm có nói cho Tô Manh Manh biết không?” Một nữ sinh trong nhóm ngập ngừng hỏi.
“Tôi thật là lo cho cô ấy quá.” Cầm Tiện cúi đầu: “Thật hy vọng hiểu lầm giữa họ có thể mau chóng hóa giải. Cầm Tiện cái người này sao lại vô sỉ như vậy, tôi ghét nhất là hạng người lấy điểm yếu của người ta ra uy hiếp người ta đó!”
“Đây còn không phải là do gia đình cô ta phá sản sao, hơn nữa cô ta chắc chắn là có ý với Diêm Ngọc, tưởng là làm như vậy có thể thu hút sự chú ý của Diêm Ngọc chứ gì. Cũng không biết cô ta đã đào được bao nhiêu tiền trên người Diêm Ngọc rồi.” Lúc nữ sinh kia nói chuyện thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi.
“Cô ta nhất định sẽ bám lấy Diêm Ngọc không buông. Bằng không chúng ta đi báo cho Tô Manh Manh đi được không?” Cầm Tiện đề nghị: “Ít nhất cũng phải để Tô Manh Manh biết được Diêm Ngọc có nỗi khổ tâm chứ, không thể để cho hai người họ tiếp tục hiểu lầm nhau được. Diêm Ngọc đã không thể nói ra miệng, thế nên chúng ta cần phải hỗ trợ!”
Mấy nữ sinh kia bắt đầu dao động, nghiêm túc suy nghĩ: “Hình như… như vậy cũng đúng?”
“Hiện tại nhắc mới nói, tôi vẫn luôn nghĩ tới điểm này. Nói không chừng Bành Tĩnh Hàm vẫn chưa biết những chuyện này, thế nên bấy lâu nay Tô Manh Manh vẫn luôn không hay biết gì, dù sao cũng chỉ là chuyện chúng ta lén lút bàn luận mà thôi.”
“Cũng hơi có lý, chúng ta làm vậy cũng coi như giúp cho Tô Manh Manh. Tôi quả thật không đành lòng nhìn cô ấy với dáng vẻ mảnh mai yếu ớt như vậy lại phải vì những chuyện này mà phiền lòng. Cô ấy bị bệnh tim sao có thể chịu đựng được quá nhiều bi thương?”
Những nữ sinh này đều là thật lòng thấy lo cho Tô Manh Manh.
“Hôm nay Tô Manh Manh có tiết học không? Cũng không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu.”
“Để tôi lên nhóm hỏi thử xem.” Một nữ sinh trong nhóm lấy điện thoại ra, soạn tin nhắn hỏi thăm.
“Hôm nay cô ấy có tiết đó! Đợi lát nữa tan học tụi mình đi tìm cô ấy nói cho cô ấy biết đi!” Nữ sinh kia hào hứng nói.
“Được.” Thật ra các nữ sinh còn lại đều không có ý kiến gì.
Sau khi các nữ sinh quyết định xong, nói đi là đi, lập tức tính tiền rời khỏi quán nước. Cầm Tiện đi tụt lại sau lưng bọn họ một bước, từng chút một kéo giãn khoảng cách với họ, cuối cùng hoàn toàn tách khỏi đội ngũ nhỏ của bọn họ, quay người rời khỏi sân trường.
Những nữ sinh này đi thẳng vào căn phòng trống ở đối diện lớp Tô Manh Manh chờ cô ấy tan học. Họ vừa ngồi chờ được vài phút thì bên kia cũng hết tiết.
Tô Manh Manh vừa ra khỏi phòng học, một nữ sinh liền đi lên trước nắm lấy cánh tay Tô Manh Manh kéo lại, nói với Tô Manh Manh: “Manh Manh, tụi mình có một số việc muốn nói với cậu, có thể làm phiền cậu ít phút được không?”
Tô Manh Manh cười dịu dàng đáp: “Sao lại là làm phiền? Các cậu muốn nói gì?”
“Qua bên này ngồi, chúng ta từ từ nói.” Bọn họ dẫn Tô Manh Manh đi vào phòng học.
“Chuyện mà tụi mình muốn nói với cậu có liên quan đến Diêm Ngọc. Gần đây chắc chắn là cậu đang khó chịu lắm đúng không? Tụi mình chính là không muốn cậu phải khó chịu nên mới định kể cho cậu biết chân tướng.”’
Tô Manh Manh hơi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu: “Thật sao? Mình, mình biểu hiện rõ như vậy sao? Các cậu đã nhìn ra rồi hả.”
Cô ấy chán nản cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười tự giễu khiến cho người ta càng nhìn càng xót xa.
Các nữ sinh nhìn thấy làm sao chịu nổi, lập tức vây quanh an ủi:
“Chắc chắn là cậu đang buồn vì dạo gần đây học trưởng Diêm Ngọc vì một người phụ nữ tên là Cầm Tiện mà chẳng thèm đoái hoài gì đến cậu đúng không?”
“Nhìn mặt cậu là biết rồi, chắc chắn là như vậy. Nhưng cậu phải nghĩ thoáng ra một chút, mọi chuyện không giống như cậu nghĩ đâu. Không phải học trưởng Diêm Ngọc thay lòng đổi dạ, mà là học trưởng Diêm Ngọc anh ấy có nỗi khổ tâm.”
“Đúng vậy. Cậu có nghe nói không?”
Tô Manh Manh chậm chạp hiểu ra điều mà những nữ sinh này đang nói là cái gì, thật ra cô ấy đã sớm nghe nói, chỉ là vẫn luôn vờ như mình không biết gì cả.
Cô ấy cũng không biết những tin đồn này rốt cuộc là thật hay giả.
Cô ấy hy vọng những tin đồn đó là thật.
“Nghe nói cái gì? Các cậu đang nói cái gì vậy?” Tô Manh Manh cười khổ hỏi.
“Chính là học trưởng Diêm Ngọc đang bị Cầm Tiện khống chế nên mới phải tỏ ra lạnh nhạt với cậu đó! Nếu anh ấy không nghe theo lời cô ta thì cô ta sẽ tìm đủ mọi cách làm cậu đau khổ, làm bệnh của cậu tái phát. Học trưởng Diêm Ngọc sao có thể trơ mắt ra nhìn cậu phát bệnh được, vậy nên anh ấy đành phải nhịn nhục, chấp nhận bị Cầm Tiện khống chế, chỉ là vì an nguy của cậu thôi.”
“Tụi mình không muốn cậu hiểu lầm anh ấy, cũng không muốn cậu phải tiếp tục khổ sở cho nên mới đến nói rõ với cậu.”
Tô Manh Manh cười ôn hòa: “Sao lại đột nhiên muốn nói với mình những chuyện này?”
“Là được một đàn em khóa dưới chỉ đó, tụi mình đột nhiên cảm thấy làm như vậy sẽ tốt hơn.” Một nữ sinh quay người lại tìm bóng dáng “Viên Ngọc”:
“Viên Ngọc?”
“Viên Ngọc?” Tô Manh Manh nhắc lại cái tên này.
“Chính là em gái khóa dưới đã đề nghị tụi mình đến đây nói rõ với cậu, để cậu hóa giải hiểu lầm với học trưởng Diêm Ngọc.” Nữ sinh kia tỏ vẻ nghi hoặc: “Có thể là mới chuyển trường tới, chứ nếu trường chúng ta có em gái khóa dưới xinh đẹp như vậy thì chắc chắn đã sớm nổi danh.”
“Vừa rồi còn ở đây mà, sao lại đột nhiên mất bóng rồi?”
“Chắc là có việc nên đi trước. Em gái kia không quan trọng! Mục đích chính của tụi mình là giúp Manh Manh xóa bỏ hiểu lầm với học trưởng Diêm Ngọc. Manh Manh à, mình cảm thấy cậu nên thấu hiểu cho học trưởng Diêm Ngọc nhiều hơn, phải hợp tác với học trưởng Diêm Ngọc cùng nhau đối phó ả đàn bà xấu xa kia! Đây mới là cách tốt nhất để giải cứu học trưởng Diêm Ngọc!”
Đầu óc Tô Manh Manh đang trong trạng thái rối bời, cô ấy cũng không nhịn được bắt đầu tin, có thể… sự thật chính là như vậy.
Nếu vậy cô ấy chắc chắn sẽ có chuyện để làm, cô ấy nhất định có thể giúp được học trưởng Diêm Ngọc.
Cầm Tiện đang ngồi trên xe buýt đi về nhà, bây giờ hẳn là Tô Manh Manh cũng đã gặp mấy nữ sinh kia nói xong hết rồi.
Cô bắt đầu tò mò.
Tô Manh Manh sẽ làm gì đây?