Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

 

“Anh bị sao thế?” Cầm Tiện không đợi được hỏi. Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy lúc này anh đang dùng giấy photo che mặt, không nhìn rõ biểu cảm: “Sao lại che mặt?”

Mặt Diêm Ngọc ở sau tờ giấy photo đã đỏ đến sắp bốc khói luôn rồi, trong mắt anh vừa có vẻ mừng rõ lại có chút ngại ngùng ngây ngô.

Mặc dù mọi thứ là giả, mặc dù là anh đã lên kế hoạch để cô nói ra câu kia. Thế nhưng chỉ vẻn vẹn vậy thôi anh đã không chịu nổi, nhịp tim anh nhanh đến mức trái tim giống như sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh không biết mình đã kiềm chế bản thân nhiều đến chừng nào mới không đáp lại lời thổ lộ trong kịch bản này.

Trong lòng anh đã đồng ý vô số lần.

“Tôi đang cười.” Anh điều chỉnh hơi thở ổn định trở lại, trả lời.

“Tôi có thể xem được không?” Cầm Tiện cảm giác trong lòng ngứa ngáy hỏi.

“Tôi phát hiện bây giờ anh cười đẹp hơn trước kia rất nhiều! Nếu anh không ngại, tôi thật sự muốn thấy nụ cười của anh lần nữa.” Mặc dù phát hiện này rất tệ hại nhưng Cầm Tiện vẫn thản nhiên nói ra cảm xúc của mình.

Bây giờ anh cười trông như thế nào?

Chỉ là diễn một câu chuyện theo kịch bản thôi, như vậy buồn cười lắm sao?

Cầm Tiện nghĩ mãi chẳng hiểu.

Diêm Ngọc còn chưa kịp tìm cách nói khéo thử thăm dò cái nhìn của cô về nụ cười hiện tại của anh thì cô đã tìm cớ thay anh rồi.

Vậy có phải cô đã biết tâm ý của anh rồi không?

Diêm Ngọc chậm rãi bỏ tờ giấy xuống. Anh đang mỉm cười, mặt anh đỏ đến tận mang tai, nụ cười này chính là nụ cười ngại ngùng.

Đây cũng là lần đầu tiên Cầm Tiện thấy anh nở nụ cười ngại ngùng. Anh thật giống như một thiếu niên ngây thơ đang trong vườn trường, ngây ngô, ngại ngùng, mang theo hương vị của nắng, áo sơ mi trắng, cảm giác thanh xuân… Đây là những từ tự động nổi lên trong đầu Cầm Tiện lúc cô thấy nụ cười này.

Lần này cô nhắm đúng cơ hội chụp một tấm hình.

Để chụp được khoảnh khắc Diêm Ngọc mỉm cười đẹp nhất, cô đã từng đặc biệt đi học nhiếp ảnh. Trước đây nhà cô có tiền, muốn có công cụ chụp hình gì đó đều không khó. Trong hoàn cảnh không thiếu tiền, cô đã tự do phát triển rất nhiều sở thích.

Bây giờ cô dùng điện thoại di động phối hợp filter chụp một bức ảnh, không cần photoshop cũng đã rất hoàn mỹ.

Cầm Tiện ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bức ảnh ở trong điện thoại, cảm thấy cô và Diêm Ngọc thật giống như quay về rất nhiều năm trước. Mỗi lần cô đi ra ngoài đều sẽ mang theo máy ảnh đeo ở trên cổ, chỉ cần Diêm Ngọc cười là cô sẽ chụp lại ngay. Bức ảnh mới sẽ được thay cho ảnh chụp trước đó, được dán ở nơi mà cô chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy.

Trước đây nụ cười của Diêm Ngọc rất hời hợt, nhưng lần này hai nụ cười của Diêm Ngọc có vẻ như rất thoải mái, xem ra anh thật sự vui vẻ.

“Ngắm đủ chưa?” Diêm Ngọc đột nhiên lên tiếng, bản thân anh đang ở đây cô không ngắm, lẽ nào ảnh chụp có thể đẹp hơn người thật?

Cầm Tiện như ở trong mộng mới tỉnh, nhanh chóng cất điện thoại vào: “Thật xin lỗi! Nãy giờ không có chú ý, nhìn quá nhập tâm. Cái kịch bản này của anh có phải vẫn chưa hoàn thành không? Nữ chính đã thổ lộ rồi, sao nam chính không có đáp lại? Đến đây là hết rồi sao?”

Câu hỏi của Cầm Tiện khiến Diêm Ngọc đang ở trên mây bỗng chốc ngã xuống đất, giống như lúc đang đắc ý thì bị một chậu nước lạnh giội vào đầu vậy.

Có hai khả năng khiến cô hỏi ra câu này.

Khả năng thứ nhất là cô vẫn như cũ chưa hiểu anh muốn nói gì với cô thông qua câu chuyện này, cô quá trì độn, xem mà không hiểu suy nghĩ anh muốn biểu đạt.

Khả năng còn lại chính là cô đã hiểu nhưng không thể đáp lại anh nên mới giả vờ không hiểu. Diêm Ngọc cũng không hy vọng là loại khả năng này.

Cầm Tiện đã hỏi như vậy, anh cũng thuận theo câu hỏi này thử thăm dò một phen.

“Ừ. Hơi bí ý tưởng.” Anh thu lại nụ cười, tự mình ngồi xuống ghế sô pha ở đối diện: “Cô nghĩ xem nam chính có chấp nhận không? Anh ấy sẽ có hành động gì? Và tại sao?”

Anh muốn biết suy nghĩ của cô.

Cầm Tiện cho rằng Diêm Ngọc đang muốn thảo luận ý tưởng sáng tác với cô. Cô hoàn toàn không nghĩ đến Diêm Ngọc viết câu chuyện kia là muốn ám chỉ cô và Diêm Ngọc. Sau khi cô thử đặt mình vào vị trí của nữ chính mới phát hiện cô và nữ chính hoàn toàn khác nhau, cũng bỏ qua ý định tiếp thăm dò coi câu chuyện này có liên quan đến mình không.

Nữ chính thầm mến nam chính trong kịch bản, cô lại không có thầm mến Diêm Ngọc. Tính cách của nữ chính khá là kỳ cục, tính cách của cô có thể nói là hoàn toàn trái ngược với nữ chính. Cô và nữ chính đó không có một chút xíu điểm tương đồng.

Sau khi Cầm Tiện nhận ra cô đang suy nghĩ lệch hướng, cô lập tức dừng ở đây.

Thiết nghĩ cô cũng nghĩ nhiều quá rồi, sao Diêm Ngọc lại đặc biệt đi viết một câu chuyện ẩn dụ về người như vậy chứ, anh mới không vô vị như vậy.

Cô nghĩ, không lẽ anh đang giúp Tô Manh Manh viết kịch bản? 

Cũng có thể lắm, Tô Manh Manh và em gái cô học cùng một trường đại học. Vậy nên bên A Mộ định diễn kịch sân khấu, chắc là Tô Manh Manh cũng có sắp xếp tương tự.

Tô Manh Manh là nữ chính của thế giới trong sách, loại sự kiện có thể thể hiện sức quyến rũ của nữ chính này, nữ chính chắc chắn sẽ muốn lên đài biểu diễn.

Cô thật sự không rành khâu kịch bản này, điều duy nhất cô biết chính là, nam chính chắc chắn sẽ đi xem nữ chính biểu diễn.

Về phần tiết mục mà nữ chính muốn biểu diễn rốt cuộc là ca hát, là khiêu vũ hay là cái gì khác thì cô không rõ lắm. Cô chỉ có thể dựa vào những hành động khác thường không phù hợp với hiểu biết của cô về anh mà tiến hành suy đoán.

Cầm Tiện chỉ có thể đoán được có lẽ Diêm Ngọc đang chuẩn bị kịch bản cho Tô Manh Manh.

“Nếu như là tôi, tôi nhất định sẽ hy vọng nam chính đón nhận lời tỏ tình của nữ chính, cũng hy vọng nam chính luôn biết thật ra nữ chính rất tốt với mình, chỉ là vì nữ chính không có nói thẳng, lo được lo mất, lo rằng đây chỉ là cô ấy tự mình đa tình mà thôi.” Thỉnh thoảng Cầm Tiện cũng sẽ đọc tiểu thuyết. Khẩu vị xem tiểu thuyết của cô về cơ bản mà nói tương đối thích cốt truyện vui tươi, xem mà tâm trạng nhẹ nhàng thoải mái. Thẳng thắn mà nói, cô là một kẻ yêu thích thể loại điềm văn.

Cô không thích xem nữ chính đau khổ ngược tâm thầm mến nam chính. Cô hy vọng thấy trong lúc nữ chính đang thấp thỏm thầm mến nam chính, bên nam chính cũng lo lắng không biết nữ chính có thích mình hay không, đôi bên thầm mến lẫn nhau mới là tốt nhất.

“Cho nên tôi chỉ mong thật ra nam chính cũng đã thích nữ chính từ lâu, nhưng có lẽ là vì nam chính ngầm cảm thấy tự ti, cho rằng mình không xứng với nữ chính nên vẫn luôn không dám bày tỏ tâm ý.” Cầm Tiện tưởng tượng một chút, cảm thấy như vậy mới là hoàn hảo.

“Nhưng mấy cái này chỉ là tôi hy vọng kịch bản sẽ phát triển theo hướng đó mà thôi. Về phần cụ thể nên viết thế nào, vẫn phải xem anh nghĩ sao.” Cầm Tiện không muốn ý tưởng của mình ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ ban đầu của Diêm Ngọc.

Cô lén lút nhìn Diêm Ngọc, phát hiện Diêm Ngọc hình như hơi thất vọng.

Là do anh cảm thấy tình tiết bên cô đưa ra quá đỗi bình thường sao? Lẽ nào anh muốn chấn động lòng người hơn nữa? Hay là nói anh muốn phần tiếp theo thực tế và đau lòng hơn?

Chẳng qua là câu trả lời của Cầm Tiện cũng đã chứng thực suy đoán của anh.

Quả nhiên cô hoàn toàn không hiểu.

“Đây là một ý tưởng khá lý tưởng hóa.” Diêm Ngọc đan hai tay vào nhau chống cằm: “Nhưng sao cô lại cho rằng nam chính có thể hiểu được trên thực tế nữ chính đối xứ với anh ấy rất tốt, mỗi lần nữ chính nói chuyện lại không phải lời lẽ tốt đẹp gì.”

“Có đôi khi lời nói của một người và việc làm của người đó là hoàn toàn khác nhau. Bình thường tôi mà nhìn người ấy, thứ nhất tôi sẽ không nhìn xem anh ta nói cái gì mà sẽ xem coi anh ta đã làm gì. Còn có một loại hình tượng nhân vật gọi là ngoài lạnh trong nóng, kiểu người này chính là cái dạng miệng mồm chua ngoa nhưng tâm như đậu hũ. Miệng thì nói không nhưng thân thể lại rất thành thực, ngoài miệng mắng càng hung ác thì trong lòng càng thấy lo lắng.” Mặc dù bản thân Cầm Tiện không phải loại tính cách này nhưng cô cảm thấy loại tính cách này cũng rất đáng yêu.

Lúc Diêm Ngọc nghe cô nói tới đoạn này, cứ có cảm giác giống như đầu gối bị trúng đạn.

Anh oán thầm trong bụng, cô đã biết có dạng tính cách này tồn tại, vậy mà lại không phát hiện anh chính là loại người này sao?

“Thế nên cô cho rằng Tần Huyền có thể hiểu được Viên Ngọc chính là loại người miệng mồm chua ngoa nhưng tâm như đậu hũ?”

Cầm Tiện rất nghiêm túc gật đầu: “Nhất định sẽ hiểu! Bởi vì anh đã viết anh ấy là một người rất dịu dàng, rất biết nghĩ cho người khác. Anh ấy chu đáo như vậy, chắc chắn sẽ hiểu được. Nếu như anh ấy không hiểu, đó thể là do tôi đã hiểu sai tính cách của nhân vật này khác với những gì anh muốn thể hiện.”

“Ừm. Anh ấy đúng là khó hiểu.” Diêm Ngọc đứng dậy đi rót nước: “Cô có muốn uống nước không?”

“À ừ! Tôi hơi khát nước.” Lời thoại của nữ chính Viên Ngọc trong kịch bản này khá nhiều, cô nói đến mức miệng cảm giác hơi khô.

Diêm Ngọc tìm ly nước chưa sử dụng đi rót hai ly nước bưng tới: “Cô cũng không có hiểu sai quá nhiều về tính cách của anh ấy, chỉ bỏ qua một điểm rất quan trọng.”

“Anh ấy rất chậm lụt. Thế nên cho dù anh ấy biết đối phương đang giúp đỡ mình thì anh ấy cũng chưa từng nghĩ rằng đối phương giúp mình chính là vì thích mình.”

Ám chỉ của anh gần như muốn hiện rõ ra trên mặt luôn rồi, nhưng đúng như anh nói, cô thật sự quá chậm lụt.

Cô chỉ nghĩ tới một tầng, trong khi ý của anh có đến mấy tầng.

“Anh ấy cùng lắm chỉ cảm thấy đối phương thật sự là một người tốt.” Mặc dù cô chưa từng phát thẻ người tốt cho anh, nhưng mỗi lần lúc cô nói lời cảm ơn anh, ánh mắt cô chính là nói như vậy.

Cầm Tiện nghiêng đầu suy nghĩ, nhận lấy ly nước Diêm Ngọc đưa qua, nhỏ giọng nói một tiếng “cảm ơn”.

“Nếu như là chậm lụt, thế cũng có thể phát triển kịch bản theo hướng thật ra anh ấy cũng không phải không thích nữ chính, chỉ là do anh ấy quá trì độn nên vẫn chưa nhận ra được tình cảm của mình. Bây giờ anh ấy đối diện với lời tỏ tình của nữ chính, mặc dù anh ấy đã lựa chọn từ chối nhưng sau khi từ chối, nữ chính không còn liên lạc với anh ấy nữa, anh ấy cũng rơi vào trong một loại tâm trạng kỳ lạ.” Cầm Tiện vỗ tay một cái: “Đây chính là cái gọi là theo đuổi một người thừa sống thiếu chết trong truyền thuyết.”

“Phải không?” Diêm Ngọc vẫn là lần đầu tiên nghe đến câu này, cái gì mà theo đuổi một người thừa sống thiếu chết: “Tôi cũng cảm thấy anh ấy quá trì độn.”

“Vậy bây giờ anh đã có ý tưởng gì chưa? Đã nghĩ ra muốn đặt bút viết theo hướng nào chưa?” Cầm Tiện hy vọng cô ít nhiều gì cũng có thể giúp được một tay.

“Ừ. Đã biết.” Diêm Ngọc nhấp một ngụm nước ấm, hỏi ngược lại cô: “Vậy còn cô? Cô đã nghĩ ra cách gì có thể làm tôi bật cười chưa?”

Cầm Tiện trong giây lát lúng túng gãi mặt: “Cái này… chắc là tôi, có lẽ, đại khái, chắc là vẫn chưa biết. Có phải anh muốn tôi thường xuyên đến đây luyện viết kịch bản với anh không?”

“Cách có thể làm tôi cười ở ngay trong cái kịch bản mà tôi viết này.” Nếu như bảo anh phải nói tiếp, anh cũng không cách nào nói ra miệng được: “Cô có thể cầm về nghiên cứu một chút rồi sau đó nói cho tôi biết cô đã nghiên cứu ra kết quả gì. Tôi sẽ nói cho cô biết nó có đúng hay không.”

Người này đúng là không thẳng thắn chút nào, có thể nào anh đang đùa giỡn cô không? Cho nên anh mới bắt cô phải đoán tới đoán lui như vậy?

Cầm Tiện có chút oán thầm trong bụng, nhưng mức độ dày vò này cô vẫn có thể chịu được.

“Nhưng nếu chỉ có một mình tôi nghiên cứu mà nói, tôi là một người rất trì độn, khó mà nghiên cứu ra kết quả gì, tôi có thể thảo luận cùng bạn được không?” Cầm Tiện đếm đầu ngón tay tính toán: “Cũng chỉ nói với bạn thân của tôi về một số chuyện liên quan đến anh, tôi chỉ nói với bạn thân tôi thôi, sẽ không nói với ai khác. Bạn thân tôi là người rất đáng tin, có được không?”

Cầm Tiện nói xong mới nhận ra nếu cô kể cho Kha Thụ biết một số chuyện giữa cô và Diêm Ngọc thì chính là đang phá hủy ước định với Diêm Ngọc.

Diêm Ngọc cũng không thèm để ý. Bạn thân cô có vẻ là một người tâm tư tinh tế, có lẽ bạn thân cô có thể khai sáng cho cô.

“Được.” Anh đồng ý.

Cô xem thời gian một chút, chắc là đến giờ Diêm Ngọc phải đi làm việc rồi. Cầm Tiện thấy Diêm Ngọc đi tới bàn làm việc, rất là tự giác thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Anh chợt quay người lại gọi cô: “Đi đâu?”

“Tôi thấy hình như anh sắp làm việc, tôi cũng không thể ở đây làm phiền anh được đúng không? Tôi đang nghĩ xem có nên đi về hay không.” Cầm Tiện thành thực trả lời.

“Cô có chuyện quan trọng gì sao?” Anh hỏi.

“Vừa rồi tôi đã nhắn honey về nhà trước, thế nên chắc là tôi cũng về nhà luôn.”

“Vậy thì đừng đi.” 

Anh không thể nào nói thẳng ra là “tôi muốn cô ở lại đây đi theo giúp tôi”, nhưng anh có thể nói:

“Hay là cô ở lại đây chơi với tôi, ăn cơm tối xong tôi sẽ đưa cô về nhà.”

“Vậy tôi ở lại trong phòng làm việc của anh, phải làm gì đây?” Cô cảm thấy rất khó hiểu. Anh đang làm việc, cô cũng không thể kêu anh chơi với cô, cô lại không hiểu công việc anh làm cho lắm.

“Cô muốn làm gì thì làm, ở chỗ của tôi có sách, còn có một cái máy tính dự bị, cô muốn làm cái gì cứ việc làm cái ấy.” Anh không quan trọng, anh chỉ cần ở cùng cô trong một không gian là được.

“Được rồi. Để tôi báo với người nhà một tiếng.” Cầm Tiện không thể hiểu nổi, nhưng kiếm tiền là trên hết, cô sẽ không từ chối cách có thể giúp cô hái ra tiền.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 15 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo