Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

 

Cầm Mộ ở trường học cũng không phải rất nổi tiếng. Mặc dù cô ấy không có danh tiếng gì nhưng cô ấy cũng biết Diêm Thủy Chi, còn Diêm Thủy Chi ngược lại là lần đầu tiên gặp Cầm Mộ.

“Thì ra là em gái chị Cầm Tiện.” Diêm Thủy Chi mỉm cười, thảo nào nhìn mặt rất giống, đều xinh đẹp như nhau. Nhưng mặt Cầm Tiện rất trẻ, mới đầu cô ấy còn tưởng là chị em song sinh. Gặp nhau chính là có duyên, Diêm Thủy Chi chủ động chào hỏi: 

“Em đang đi đâu? Hay là đi chung đi?”

“Em đang định về lớp học, cũng không cùng đường.” 

Cầm Mộ hơi ngạc nhiên trước thái độ của Diêm Thủy Chi với mình. Diêm Thủy Chi thân thiện hơn trong tưởng tượng, còn tỏ ra khá thân thiết. Cầm Mộ chưa từng tiếp xúc với Diêm Thủy Chi, nhịn một hồi lâu cuối cùng vẫn hỏi một câu:

“Chị… biết em sao?”

“Không có.” Diêm Thủy Chi lắc đầu: “Chị chỉ mới gặp em lần đầu, nhưng mà hôm nay chị đã gặp chị của em.”

“Chị là bạn của chị em sao?” Cầm Mộ thấy hơi khó tin, sao từ trước tới giờ cô ấy chưa từng nghe nói chị và Diêm Thủy Chi có biết nhau?

“Không phải. Anh của chị và chị của em là bạn học cũ. Hôm nay anh chị mời chị Cầm Tiện về nhà ăn cơm, đúng lúc chị đang ở nhà nên mới gặp được chị ấy. Chị cũng là lần đầu tiên gặp được chị ấy, nhưng cảm giác mà chị ấy mang đến cho người ta thật là dễ chịu, thật ghen tị với em có được người chị dịu dàng thân thiện như vậy, ngược lại anh chị… thôi không nhắc tới cũng được!” Trong lúc vô tình Diêm Thủy Chi cứ như vậy tiết lộ hướng đi của Cầm Tiện cho Cầm Mộ.

Cầm Mộ hoàn toàn không biết những việc này. Chị nói là đi cùng chị Kha Thụ ra ngoài chơi, sao lại đến chỗ Diêm Ngọc? Trong lòng Cầm Mộ có chút phiền muộn không nói nên lời, bởi vì cô ấy cảm thấy hình như chị mình… đang giấu người nhà rất nhiều chuyện. 

Mỗi lần chị nói chị đang có chuyện bên ngoài là đang làm gì?

Hôm nay lại là được Diêm Ngọc mời về nhà ăn cơm… quan hệ bạn học bình thường có làm đến mức này không?

Lời của chị nói, có mấy phần là thật?

Diêm Thủy Chi cũng nhìn ra vẻ mặt Cầm Mộ có chút khó coi, còn tưởng mình đã nói lỡ lời: 

“Chị đã nói cái gì không nên nói rồi sao? Em sao thế? Sao trông có vẻ không vui vậy? Em cứ yên tâm, trên thế giới này, người không có khả năng ức hiếp chị của em nhất chính là anh chị.”

“Không, không phải.” Cầm Mộ gian nan lên tiếng: “Chỉ là em… không biết hôm nay chị ấy nói có việc bận, thì ra là đến nhà của chị và anh Diêm Ngọc.”

Cô ấy cũng không biết mối quan hệ giữa chị và Diêm Ngọc lại thân thiết đến thế.

“Là chuyện này sao, có thể chị của em không muốn làm em lo lắng. Nhưng mà anh chị chắn chắn sẽ không làm tổn thương chị em nên em cứ yên tâm đi.” Diêm Thủy Chi vỗ nhẹ lên bả vai Cầm Mộ: “Thêm bạn đi, bình thường cũng có thể tâm sự. Em thấy sao?”

Cầm Mộ không có từ chối, thêm bạn với Diêm Thủy Chi.

Sau khi thêm bạn xong, Cầm Mộ xem thời gian một chút. Cô ấy không thể nán lại nơi này nói chuyện với Diêm Thủy Chi thêm nữa, sau khi tạm biệt Diêm Thủy Chi xong liền vội vàng chạy tới phòng học.

Diêm Thủy Chi vẫn còn nhiều thời gian, sau khi thêm bạn với Cầm Mộ xong, cô ấy có chút tò mò về trang cá nhân của Cầm Mộ, vừa đi đường vừa xem trạng thái trên trang cá nhân của Cầm Mộ.

Cảnh Diêm Thủy Chi và Cầm Mộ không cẩn thận va vào nhau sau đó hàn huyên đôi câu đã bị vài người bắt gặp nhưng khoảng cách khá xa nên người khác cũng không biết bọn họ đã nói những gì, chỉ dựa vào vẻ mặt khó coi của Cầm Mộ đoán được đại khái, cho rằng những lời mà Diêm Thủy Chi nói với Cầm Mộ cũng không phải lời dễ nghe gì.

Điều này cũng đã chứng thực lời đồn mà bọn họ nghe được. Chắc chắn Diêm Thủy Chi em gái Diêm Ngọc đã biết chuyện, vậy nên sau khi cô ấy gặp được Cầm Mộ đã cảnh cáo Cầm Mộ, Cầm Mộ mới có thể có vẻ mặt khó coi như vậy.

Lúc này những đồn đãi kia vẫn đang lặng lẽ lan truyền. Bọn họ bàn tán sau lưng người ta, cho dù có thảo luận thì cũng sẽ cố hết sức tránh thảo luận trước mặt người trong cuộc. Điều này dẫn đến Cầm Mộ trở lại lớp học rồi mà vẫn chưa phát hiện ra có gì khác thường.

Điểm khác thường duy nhất cô ấy nhận ra chính là lúc cô ấy đi vào lớp học, có một số ít bạn học trong lớp tự học buổi tối đang có mặt trong phòng đều không hẹn mà cùng nhìn vào cô ấy.

Sau khi cô ấy đi vào lớp học rồi, tất cả bạn học đều đồng loạt thu dọn đồ đạc của mình sau đó mau mau rời khỏi lớp học giống như tránh mấy thứ bẩn thỉu gì đó.

Rất nhanh, trong phòng học chỉ còn lại một mình Cầm Mộ.

Hiện tượng này quả thật hơi lạ, lúc gia đình Cầm Mộ vừa phá sản cô ấy cũng đã từng nhận rất nhiều thái độ đối xử tương tự nhưng không có lần nào khiến cô ấy cảm thấy quái lạ như lần này.

Trước đây cô ấy cũng đã quen bị người ta dùng ánh mặt quái gở nhìn chằm chằm, bị người ta tránh né giống như tránh mấy thứ bẩn thỉu, nhưng hôm nay mấy người này tránh mặt cô ấy lại khiến cô ấy có một cảm giác rất lạ.

Giống như không chỉ là vì gia đình cô ấy phá sản, có vẻ như còn xen lẫn nguyên nhân khác.

Nếu như chỉ vì nhà cô ấy phá sản thì có lẽ bọn họ sẽ không dùng thái độ trực tiếp như vậy tránh mặt cô ấy.

Cầm Mộ tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, lấy vở bài tập ra nhưng tâm trạng cô ấy đang rất phiền não, có thế nào cũng không hạ bút viết được.

Cô ấy thật sự rất để ý, đêm nay sau khi quay lại trường học cô ấy đã cảm thấy rất lạ.

Trong lúc cô ấy không hay biết đã xảy ra chuyện gì có liên quan đến cô ấy? Nhưng không có ai nghị luận trước mặt cô ấy, cũng tuyệt đối không nói thẳng với cô ấy.

Cầm Mộ không thích cảm giác này, cô đeo tai nghe vào nghe nhạc, nghe một hồi lâu cuối cùng mới tỉnh táo hơn một chút.

Nhưng cô ấy vẫn không có tâm trạng để làm bài tập, lần này cô ấy đang rầu chuyện của chị.

Quan hệ của chị và Diêm Ngọc thân thiết hơn trong tưởng tượng của cô ấy rất nhiều.

Hơn nữa Cầm Mộ cũng không biết chị đã cho đối phương mượn tiền khi nào, thậm chí đối phương còn trả cả vốn lẫn lời, khoản tiền kia thật sự rất lớn.

Bây giờ Cầm Mộ đang nghi, cái người trả tiền mà chị nói… sẽ không phải là Diêm Ngọc đó chứ?

Chị và Diêm Ngọc trừ ngoài mặt nói là quan hệ bạn học cũ ra, trên thực tế còn có quan hệ gì nữa?

Cô ấy rất muốn hỏi thẳng nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy hỏi thẳng sẽ chỉ thêm xấu hổ chứ cũng không hỏi được gì.

Cầm Mộ cứ vậy một mình một người ở trong phòng học, đợi đến khi đèn tắt cô ấy mới về phòng đi ngủ.

Phòng ở ký túc xá đại học Quan Thiên là phòng bốn người ở, giường ở trên bàn ở dưới. Lúc Cầm Mộ trở về phòng ngủ trời đã khuya nên trong sân trường cũng không có bao nhiêu người.

Gió lạnh thổi tới giúp tinh thần Cầm Mộ tỉnh táo lại, có lẽ là vì ít người nên cô ấy tạm thời đã không còn cảm giác bị người nghị luận sau lưng mạnh như vậy nữa.

Nhưng khi cô ấy trở về phòng ngủ, loại cảm giác này lại xông tới.

Trong nháy mắt Cầm Mộ mở cửa phòng ngủ, cô ấy có thể cảm giác được ánh mắt của đám bạn cùng phòng đều đang tập trung lên trên người cô ấy. Ánh mắt của họ khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu.

“Sao vậy? Có chuyện gì? Sao lại nhìn tôi như vậy?” Cầm Mộ đi đến cạnh giường của mình, thả cặp sách của mình xuống.

Không có ai trả lời cô ấy, bọn họ dọn dẹp đồ của mình rất ngăn nắp, cho dù là người bình thường hay vứt đồ lung tung cũng thu đồ lại, thật giống như rất sợ cô ấy chạm vào đồ đạc của họ.

Cầm Mộ ý thức được hình như cô ấy đã bị cô lập.

Trước đó rõ ràng lúc gia đình cô ấy phá sản trở nên rất nghèo túng cô ấy cũng không có bị cô lập, vậy mà giờ lại bị cô lập rõ như thế.

Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó.

“Cho nên, đã xảy ra chuyện gì để các cậu tránh tôi giống như tránh rác vậy?” Cầm Tiện mở miệng đâm thẳng vào vấn đề.

Cô ấy rất ghét giấu giếm, nếu như có vấn đề gì thì cứ nói thẳng ra, giở trò sau lưng rất hèn hạ.

Cầm Tiện đặt câu hỏi nhưng bạn cùng phòng không ai trả lời cô ấy.

Trong phòng yên tĩnh đến nỗi giống như chỉ có một mình Cầm Mộ, trừ trong nháy mắt cô ấy đi vào ánh mắt bọn họ đều tập trung lên người cô ấy ra, những lúc còn lại giống như quyết định coi cô ấy là không khí.

Được rồi, Cầm Mộ cũng không trông cậy bọn họ sẽ nói thẳng ra với cô ấy.

Có lẽ là do học được tính lạc quan từ chỗ của mẹ, mặc dù Cầm Mộ cảm nhận rõ mình đang bị cô lập nhưng trong lòng cũng không quá buồn bã.

Thậm chí cô ấy còn nghĩ, chỉ là cô lập thôi, còn đỡ.

Người khác không thích giao lưu với cô ấy, không thèm đếm xỉa tới cô ấy cũng không sao. Người ta không muốn quan tâm cô ấy, đó cũng là quyền tự do của họ, cô ấy sẽ không can thiệp.

Chỉ là cô lập thôi chứ không làm ra hành vi gì tổn thương cô ấy, cô ấy cũng không để ý đến vậy.

Bây giờ Cầm Mộ có thể có cái nhìn cởi mở như vậy, có lẽ cũng có liên quan đến biến cố trong gia đình. Sau khi gia đình cô ấy phá sản, người vốn tưởng là bạn thân nhất, quay đầu lại liền trở mặt với cô ấy, nói rất nhiều câu kiểu như “nếu không phải thấy cô có tiền thì ai mà thèm chơi với cô”.

Bạn bè cái gì, cô ấy đã sớm coi nhẹ, không bị bắt nạt là được.

Bạn cùng phòng không thèm đếm xỉa tới Cầm Mộ, Cầm Mộ cũng lười quan tâm. Cầm Mộ cất kỹ đồ rồi đi rửa mặt, lúc cô ấy lấy khăn mặt từ trên giá xuống, cảm giác không đúng lắm.

Cô ấy để ý, cũng không có cầm khăn lên trực tiếp lau mặt hay vắt khăn mà trải khăn mặt ra, dùng tay cẩn thận sờ lên phía trên, rút một cây kim trong khăn mặt ra.

Tim Cầm Mộ nảy lên một cái, sợ đến không dám dùng cái khăn mặt này nữa.

Quả nhiên không chỉ cô lập… cả thủ đoạn bỉ ổi này cũng dùng tới.

Cầm Mộ không phải kiểu tính cách đã bị ấm ức còn phải giữ im lặng đó. Lúc này cô ấy cầm khăn mặt có giấu kim đi ra ngoài, trực tiếp đặt câu hỏi với ba người bạn cùng phòng đang giả chết kia: 

“Cho nên, có thể nói cho tôi biết được không, vì sao trong khăn lông của tôi lại có mấy thứ như kim châm này?”

Ba cô bạn cùng phòng vẫn cứ giả chết, người nào người nấy đều đeo tai nghe vờ như không nghe thấy, vẫn là loại thái độ coi Cầm Mộ như không khí kia.

Cầm Mộ nổi giận, cũng không khách sáo với bọn họ nữa, đi thẳng đến cạnh giường một bạn cùng phòng gần nhất, cầm điện thoại gõ gõ lên giường.

“Điền Cúc, tôi có một vấn đề muốn hỏi cô một chút.” 

Hiện tại giọng điệu Cầm Mộ còn khá lịch sự.

Nữ sinh được cô ấy gọi tên Điền Cúc vẫn đeo tai nghe ra vẻ không thèm để ý đến bên ngoài, rõ ràng là thấy Cầm Mộ đứng ngay bên giường mình nhưng vẫn nhắm chặt hai mắt tiếp tục nghe nhạc.

Cầm Mộ bực bội, trực tiếp gỡ tai nghe của đối phương ra, cưỡng chế kéo tai nghe xuống. Dây đeo tai nghe móc ở trên tóc Điền Cúc, Điền Cúc bị kéo đến da đầu bị đau, hít mạnh một hơi, cuối cùng không có cách nào ngó lơ Cầm Mộ được nữa, mới giận dữ mắng to: 

“Cầm Mộ! Có phải cô bị bệnh hay không? Người ta đang nghe nhạc, tự dưng cô đến gỡ tai nghe của người ta làm gì?”

“Tôi còn định hỏi cô xem có phải cô đeo tai nghe nghe đến điếc rồi không, người khác nói chuyện với cô, vậy mà cô giống như người mù vậy.” Cầm Mộ cũng không yếu thế, trực tiếp phản kích.

Điền Cúc cười lạnh: “Thế thì đây cũng không phải lý do cô đi lên gỡ tay nghe của người ta.”

“Thế tại sao trong khăn mặt của tôi lại có kim châm?” Cầm Mộ cũng lười tiếp tục đôi co với cô ta.

Dù sao cô ấy vốn cũng không phải rất trông cậy vào quan hệ bạn cùng phòng hòa hảo, càng không cảm thấy cái gọi là không xé rách mặt nhau hòa bình ngoài mặt này có ý nghĩa gì.

Dù gì nhà cô ấy cũng ở ngay trong thành phố này, cùng lắm thì đi về nhà ở, cũng không cần phải băn khoăn cái gì mà ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp.

Điền Cúc dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn cô ấy, cười lạnh nói: “Cô hỏi tôi, tôi làm sao biết?”

“Cuối tuần tôi về nhà, mãi đến vừa rồi mới quay lại phòng ngủ.” Cầm Mộ bắt đầu phân tích: “Chẳng phải các người luôn ở trong phòng ký túc xá sao? Các người rời khỏi phòng ký túc xá có nhớ khóa cửa không?”

“Cho nên cô đang nghi ngờ là tôi bỏ vào?” Điền Cúc nhân cơ hội hỏi ngược lại: “Cầm Mộ, cô nghi ngờ tôi cũng nên nói lý một chút được không? Cuối tuần cô đi về nhà, cuối tuần tôi cũng về nhà mà. Tôi cùng lắm chỉ là đến phòng ký túc xá sớm hơn cô thôi. Cô đúng là khó hiểu, cô nghi ngờ tôi, sao không nghi ngờ hai người kia đi, cô có bằng chứng không?”

“Không có bằng chứng, ai biết có phải là một màn kịch mà cô tự biên tự diễn hay không.” Trên mặt Điền Cúc không hề có chút hoảng hốt, nói năng hùng hồn.

Cầm Mộ quả thật cũng biết mình không có bằng chứng, nhưng cho dù không phải bọn họ làm, vậy chắc chắn là bọn họ cho người đi vào.

“Chẳng lẽ tôi lại tự biên tự diễn loại chuyện này?” Cầm Mộ đại khái đã biết mình có hỏi cũng không hỏi ra kết quả gì.

“Ai mà biết cô nghĩ cái gì. Không hiểu được.” Điền Cúc lại lần nữa đeo tai nghe lên, lúc cô ta quay lưng về phía Cầm Mộ, trong lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Bởi vì chuyện kim giấu trong khăn mặt, Cầm Mộ ở trong phòng ký túc xá bắt đầu trở nên cẩn thận, bất luận chạm vào thứ gì, cô ấy đều phải cẩn thận kiểm tra một phen.

Đồ trong tủ của cô ấy không có gì khác thường, nhưng đồ cô ấy đặt ở bên ngoài hoặc ít hoặc nhiều đều đã từng bị động qua.

Sữa rửa mặt mà cô ấy dùng đã bị trộn lẫn một số thứ, không biết đã trộn thứ gì vào. Cô ấy cũng không dùng tiếp nữa, ném thẳng vào sọt rác.

Cô ấy chắc chắn cũng không dùng lại bàn chải đánh răng, cả cái ly dùng để đánh răng cũng vứt vào sọt rác luôn. Cô ấy sẽ không đánh giá thấp mấy cái ác ý khó hiểu này. Khăn mặt còn có thể bị nhét kim vào, như vậy bàn chải đánh răng cũng có thể đã bị lấy đi chà giày, cả ly cũng có thể đã bị cầm đi đựng nước tiểu, giày đặt ở gầm giường cũng có khả năng ẩn chứa nguy hiểm.

Cầm Mộ hết sức cẩn thận tránh đi tất cả những thứ có thể làm tổn thương cô ấy, thậm chí cô ấy còn giũ chiếc chăn mỏng trên giường gần mười phút, cuối cùng cũng không có đắp. Cầm Mộ lấy gối đầu ra, chỉ dùng vài cuốn sách làm gối kê đầu. Thậm chí ban đêm cô ấy còn không dám nhắm mắt, cho nên mới thấy ba cô bạn cùng phòng kia đều đang cầm điện thoại nói chuyện phiếm.

Trong phòng ký túc xá đại học giống như cung đấu trong phim vậy, bốn người có thể có đến mấy phe. Vậy nên Cầm Mộ dám chắc ba người bọn họ đã tạo một nhóm chat nhỏ, chắc là đang thảo luận những chuyện liên quan đến cô ấy.

Cầm Mộ cầm điện thoại lên, cũng muốn tìm người nói chuyện một chút. Cô ấy muốn tìm chị gái tâm sự nhưng trong lòng vẫn còn một chút nghi ngờ về chị, cuối cùng vẫn đóng khung chat với chị lại, mở to mắt ngẩn người nhìn lên trần nhà.

Đúng như Cầm Mộ đoán, đám Điền Cúc thực sự đã tạo một nhóm chat nhỏ, đang thảo luận mấy chuyện không muốn cho Cầm Mộ biết:

Điền Cúc: [Mới vừa rồi hù chết tôi rồi!]

Sở Phi Tuyết: [Tôi cũng sợ chết khiếp! Cầm Mộ trở về đầu óc thật sự rất quái gở.]

Sở Phi Tuyết: [Không ngờ sau khi cô ta phát hiện ra điều khác thường liền trở mặt luôn. Trước đây tôi nghe kể hình như tính cách Cầm Mộ rất đanh đá, trước đây là do cô ta có tiền nên mới có thể đi ngang, cho dù cô ta có ngang ngược thì người khác cũng không làm gì được cô ta. Gần đây chắc là do gia đình phá sản, cô ta không có tiền cũng không có sức nên ngược lại đã thu liễm một chút. Xem ra cô ta thật sự rất tức, còn không nhịn được bộc lộ bản tính thật.]

Điền Cúc: [Cô ta dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi xém chút nữa đã bị cô ta thao túng rồi. Trong túi xách của tôi vẫn còn để cái hộp nhỏ đựng kim châm đó. Nếu cô ta hành xử thô lỗ hơn chút nữa, muốn đi lên lục đồ thì tôi chắc chắn sẽ bị lộ. Đây còn là lần đầu tiên tôi làm loại chuyện này đó, cảm thấy rất sợ.]

Hồ Tương Quân: [Có gì phải sợ, cậu nghĩ coi chị cô ta đáng ghê tởm cỡ nào, ngẫm lại bản thân cô ta cũng không phải hạng tốt lành gì. Lục học trưởng mà chúng ta ngưỡng mộ đã lâu cũng chỉ vây quanh cô ta, ngẫm lại Lục học trưởng chỉ là thấy cô ta đáng thương nên mới thương hại cô ta, vậy mà cô ta lại ngấm ngầm tính toán muốn lợi dụng Lục học trưởng. Các cậu không thấy cô ta bị chúng ta đối xử như vậy chính là đáng đời sao?]

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 15 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo