Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

 

Cầm Tiện quay đầu sang tò mò nhìn anh, đang đợi câu trả lời của anh.

Rốt cuộc là cô đã đoán đúng hay đoán sai…

Điều mà cô nói có đúng không? Mục đích cuối cùng của anh hẳn là cái này.

Cô nói đúng không hả? Anh chỉ muốn thông qua câu chuyện mơ hồ đó thổ lộ tình cảm với cô, cô lại có thể bình thản yêu cầu xác nhận như thế, nói rõ cô hoàn toàn không hiểu.

Diêm Ngọc dùng thời gian cực ngắn tiến hành phân tích, cuối cùng anh cho rằng không thể phủ nhận.

Dù rằng thừa nhận rất xấu hổ nhưng anh nhất định phải đưa ra câu trả lời khẳng định, nếu không cô chắc chắn sẽ hiểu lầm. Nếu anh bắt cô tiếp tục suy đoán, ngược lại sẽ càng lúc càng cách xa ý định ban đầu của anh.

Diêm Ngọc hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Tiếc thật.”

Trong mắt Cầm Tiện lộ ra chút vẻ khó hiểu, thế này là đoán đúng chưa?

“Đã bị cô đoán trúng rồi.” Diêm Ngọc nói luôn nửa câu cuối, cố gắng để giọng nói có vẻ thoải mái: “Còn tưởng cô hoàn toàn không đoán ra được.”

Anh cố ý nói lấp lửng, tự nhận là hài hước, cho rằng như vậy sẽ có thể xoa dịu cảm giác căng thẳng trong lòng anh, đồng thời hóa giải bầu không khí lúng túng hiện tại. Nhưng anh lại không biết biểu hiện này của anh ở trong mắt Cầm Tiện đã cho cô có thêm bằng chứng để xác minh “Diêm Ngọc muốn làm cô yêu anh, sau đó anh sẽ vứt bỏ cô, nhờ vào đó đạt được mục đích tra tấn tinh thần, trả thù cô”.

Anh cố làm ra vẻ thoải mái thư thả, chính là để che giấu mục đích thực sự muốn trả thù cô của anh chứ gì.

Lối tư duy của nam chính tổng tài bá đạo quả nhiên rất quái đản, cũng có thể là do anh rất tự tin về sức hút của mình nên chỉ có trả thù người khác bằng việc hủy hoại tinh thần họ mới khiến anh cảm thấy có thành tựu.

Từ việc anh bày mưu tính kế để hai anh em song sinh kia khó chịu cũng có thể nhìn ra được, so với trả thù về mặt thể xác, anh giống như càng thích đánh bại một người ở phương diện tinh thần hơn.

Điều này cũng có thể lý giải được, vì sao anh không thèm để ý bỏ tiền vào. Dựa vào lối tư duy của nam chính tổng tài bá đạo xem ra, Diêm Ngọc chắc chắn cũng cho rằng hành vi này là đang dùng tiền để sỉ nhục cô.

Giống như năm đó cô giao dịch với anh, bất luận cô có cảm thấy cô dung túng cho Diêm Ngọc cỡ nào thì ở góc nhìn của anh cũng là đầy tăm tối nhục nhã và tuyệt vọng.

“Vẻ mặt đó của cô là sao?” Diêm Ngọc thấy cô im lặng một lúc lâu, nhìn lại thì phát hiện cô đang mang vẻ mặt u ám, hoàn toàn không có vẻ mừng rỡ sau khi đoán trúng đáp án.

Phát hiện này đã khiến tâm trạng Diêm Ngọc trong nháy mắt trở về điểm xuất phát, cô rất ghét bỏ sao?

“Tôi chỉ đang có vướng mắc, tôi muốn hỏi anh vì sao, vì sao lại muốn tôi thích anh?” Cầm Tiện đánh liều hỏi một câu, cô cũng chỉ là nói bậy nói bạ, chỉ muốn thăm dò thử một chút.

“Cô cho rằng là thế nào?” Diêm Ngọc vẫn cứ ném ngược vấn đề.

“Tôi không biết. Nhưng tôi cảm thấy, chắc chắn không phải là vì anh thích tôi.” Cầm Tiện cứ thế oanh oanh liệt liệt nói ra.

Diêm Ngọc bị cô chọc tức, có vẻ bí bách, không biết là do bị lời nói của cô chọc giận hay là bản thân anh không thể thốt nên lời phản bác.

Nếu như phản bác…. vậy chẳng phải là trực tiếp tỏ tình sao, anh làm không được!

“Hừ!” Cuối cùng anh chỉ dùng một tiếng hừ lạnh để kết thúc cuộc đối thoại này.

Anh muốn kết thúc đối thoại nhưng Cầm Tiện vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Cô hỏi tiếp một câu: 

“Cho nên anh muốn tôi thích anh, chuyện tôi nên làm chính là những hành vi tương tự như theo đuổi anh đúng không? Sau đó anh sẽ có thể cười?”

“Cô muốn hiểu như vậy cũng được.” Diêm Ngọc đã có chút cam chịu.

Nhưng trên thực tế suy nghĩ của Diêm Ngọc đang rất mâu thuẫn rất khó chịu, bản thân anh cũng phải đấu tranh tư tưởng mấy phút, hay là từ bỏ tiếp tục phân minh gì đó đi.

Anh không nói ra được những lời kiểu như là “tôi không hy vọng cô làm những hành động theo đuổi tôi một cách có mục đích, tôi muốn cô thật lòng thật dạ đối xử tốt với tôi”, nghe đúng là quá lập dị.

Cô làm anh cười, anh cho cô tiền. Cái đề mục này là anh đưa ra, là giao ước của bọn họ, anh đã tự đào cho mình một cái hố to.

Bây giờ anh đang hối hận vì đã đưa ra cái đề mục này, nhưng nếu bây giờ hủy bỏ thì chỉ làm cho tình hình trở nên tệ hơn, anh đành phải đi bước nào hay bước ấy.

Sau khi Cầm Tiện hỏi rõ xong, trong lòng đã có hướng đi, cô đã không còn mơ hồ nữa.

Cô lấy lại tinh thần, mắt lấp lánh hứa với Diêm Ngọc: “Được! Vậy tôi hiểu rồi! Tôi sẽ cố gắng!”

Diêm Ngọc nhìn bộ dạng tràn đầy động lực của cô, tâm trạng phức tạp không nói nên lời. Anh thấy cô đã lấy lại tinh thần cũng thấy vui theo, nhưng nhớ tới trong mắt cô không hề có vẻ thẹn thùng giống như đang đối diện với người yêu, tim anh như muốn chết lặng: Tôi mới phải là người cần phải cố gắng đây này.

Hai người trò chuyện như vậy một hồi, xe điện sạc ở tiệm sửa xe đã đầy điện đủ để Cầm Tiện lái xe về nhà.

Cầm Tiện còn định về tiếp tục phụ giúp cho cha nên chào từ biệt Diêm Ngọc.

Khác với trước đó là, bây giờ không cần Diêm Ngọc nhắc nhở, trước khi Cầm Tiện rời đi đã chủ động nói với Diêm Ngọc: “Tôi nhất định sẽ ghi nhớ ước định của chúng ta!”

Diêm Ngọc nghe cô nói, bắt đầu sinh ra những mong đợi mơ hồ về những hành động mà cô lựa chọn.

Trên đường về, Cầm Tiện luôn chú ý sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình. Bây giờ cô đã xác định được ý định trả thù của Diêm Ngọc, cũng đã yên tâm hơn một chút, rốt cuộc đã không còn thấy sợ giống như trước đó, lo lắng giống như là đang đối diện với nỗi sợ hãi không biết trước.

Cái anh chọn chính là ngược đãi tinh thần chứ không phải ngược đãi thể xác, cô có thể nói là đã hoàn toàn yên tâm.

Ý tưởng của cô là như vầy: Cô sẽ phối hợp với ý định của anh, giả vờ hơi thích thích anh, cuối cùng bị anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không cách nào kiểm soát chính mình. Lúc anh tỏ tình cô cũng sẽ đón nhận tình cảm của anh, sau đó sẽ lặng lẽ chờ anh hung hăng vứt bỏ nhục nhã cô theo kế hoạch.

Cô nhất định sẽ phối hợp thể hiện đầy đủ cảm xúc bi thương khi bị lừa gạt tình cảm, sau đó khi anh nói rõ nguyên nhân ngược đãi cô, cô sẽ thành thành khẩn khẩn nhận lỗi, tha thiết sám hối chính mình thuở thiếu thời không hiểu chuyện đã phạm phải sai lầm. Như vậy đợt trả thù này của anh chắc là có thể hạ màn được rồi.

Nếu như thuận lợi, sự thành tâm sám hối của cô làm cho Diêm Ngọc hài lòng, chắc là anh sẽ xóa bỏ mọi ân oán quá khứ với cô.

Nếu như thuận lợi, chắc là cô sẽ không phải bước lên vận mệnh giống như nguyên chủ ở trong cốt truyện.

Nếu như thuận lợi hơn chút nữa, có lẽ còn có thể đạt đến trình độ cao nhất thanh lý sạch nợ cho gia đình.

Điều này còn phải xem cô có thể nỗ lực được bao nhiêu.

Sau khi Cầm Tiện đi rồi, Bành Tĩnh Hàm vẫn luôn ở trong góc khuất quan sát mới từ trong tiệm trà sữa ở phía đối diện đi ra, trong tay đang cầm một ly trà sữa.

Cô ta không cần nghe rõ cuộc đối thoại giữa Cầm Tiện và Diêm Ngọc cũng đã đoán ra được đại khái, chắc chắn là Cầm Tiện mặt dày mày dạn uy hiếp Diêm Ngọc rồi.

Hai lần Phương Viêm và Cầm Tiện tình cờ gặp nhau, Bành Tĩnh Hàm cũng đã nhìn thấy. Ban đầu Bành Tĩnh Hàm thấy Phương Viêm không có ra tay giúp đỡ Cầm Tiện, cũng vui vẻ nhìn Cầm Tiện đẩy xe dưới ánh mặt trời gay gắt, cảm thấy cô đúng là đáng đời. Nhưng khi Cầm Tiện và Diêm Ngọc tình cờ gặp nhau, Diêm Ngọc buộc phải ra tay giúp Cầm Tiện, suy nghĩ của cô ta liền đổi thành oán trách Phương Viêm không biết cách làm việc, EQ quá thấp. Nếu như trước đó Phương Viêm giúp Cầm Tiện thì Cầm Tiện làm gì còn có hội tìm đến Diêm Ngọc?

Bành Tĩnh Hàm nhìn dáng vẻ ung dung thảnh thơi của Cầm Tiện hiện tại, rất nhanh đã không còn cười được nữa.

Cầm Tiện lại dám từ chối yêu cầu kết bạn của Tô Manh Manh, đây là do Cầm Tiện ép cô ta. Cô ta muốn Cầm Tiện phải khóc lóc chủ động xin thêm bạn với Tô Manh Manh, còn phải ăn nói khép nép xin lỗi nhận tội với Tô Manh Manh!

Bên này Cầm Tiện thoải mái dễ chịu, bên kia em gái cô lại gặp phải tai ương.

Bành Tĩnh Hàm đã điều tra một số thông tin về Cầm Mộ, nắm thông tin về Cầm Mộ rõ như lòng bàn tay, nếu cô ta nhớ không lầm thì đêm nay Cầm Mộ phải diễn tập nhỉ?

Cầm Tiện dành thời gian một buổi di dời đồ đạc, may mà không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Dưới nỗ lực sắp xếp của Cầm Mộ, Liễu Chi cũng không phát hiện có gì khác thường, nhưng Liễu Chi đã từng gặp Diêm Thủy Chi một lần.

Diêm Thủy Chi vì thỉnh cầu của Cầm Mộ vẫn luôn đứng ngoài quan sát, không có giúp cô ấy khuân đồ, đồng thời cũng duy trì khoảng cách nhất định với cô ấy ở trong trường học.

Nhưng Diêm Thủy Chi cũng rất nghiêm túc giao ước với Cầm Mộ, nếu cô ấy thấy Cầm Mộ bị ức hiếp thì cô ấy chắc chắn sẽ ra tay.

Bình thường Diêm Thủy Chi có thể vờ như không quen cô ấy nhưng nếu thấy cô ấy rơi vào cảnh nguy khốn, Diêm Thủy Chi sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Cầm Mộ rất cảm kích, đã hứa với Diêm Thủy Chi chuyện này.

Cầm Mộ tiễn mẹ lên xe buýt xong mới thở dài một hơi, cô ấy không muốn làm người nhà lo lắng nên cũng không muốn để mẹ phát hiện chuyện cô ấy gặp phải trong trường.

Diêm Thủy Chi đã ở trong nhà thuê rồi, tối nay cô ấy không có kế hoạch, vừa vặn cũng ở lại nhà thuê.

Tối nay Cầm Mộ còn phải đi diễn tập, tiệc tối càng lúc càng gần, cũng phải tranh thủ thời gian đi tập luyện mới được.

Cầm Mộ tiễn mẹ đi rồi lại đi vào trong sân trường, lại lần nữa có cảm giác bị người ta chỉ trỏ nghị luận sau lưng.

Mỗi khi cô ấy quay người lại tìm thì lại không có gì cả.

Chắc chắn không phải là ảo giác.

Cầm Mộ không muốn tiếp tục bị động thêm nữa, cô ấy muốn chủ động tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô ấy lặng lẽ quay lại, đứng ở ngoài cửa phòng ký túc xá mà cô ấy đã dọn đi, đám bạn cùng phòng cũ còn đang ở trong phòng ký túc xá, quả nhiên là đang tán gẫu. Có lẽ bọn họ không ngờ cô ấy sẽ quay lại nghe lén cho nên nói chuyện hề không cố kỵ gì.

Cầm Tiện lặng lẽ ấn bút ghi âm, hôm nay cô ấy đã tìm cơ hội đi mua cái này.

Cô ấy nghe được giọng của Điền Cúc: “Chậc chậc chậc, không phải nói gia đình cô ta phá sản sao? Sao còn có tiền mà ra ngoài thuê nhà ở vậy?”

“Tôi nghe nói khu chung cư mà cô ta dọn ra ngoài ở ấy, hình như là một khu chung cư có giá thuê rất cao. Các cậu nghĩ mà xem, gia đình cô ta phá sản, làm gì có tiền để cô ta vào chỗ đắt tiền như vậy ở? Nghe nói hình như căn hộ mà gia đình cô ta đang thuê rất là cũ nát.” Đây là giọng của Sở Phi Tuyết.

Hồ Tương Quân cũng tham gia tám chuyện: “Cho nên vấn đề tới rồi đây, rốt cuộc cô ta lấy tiền ở đâu ra? Các cậu có để ý không, hôm nay mẹ cô ta còn tới phụ cô ta khuân đồ nữa, điều này nói rõ người nhà cô ta đã đồng ý cho cô ta làm như vậy. Cho nên các cậu hiểu rồi chứ? Cả nhà cô ta đều đã ngầm đồng ý cho loại hành vi dơ bẩn đó.”

“Tôi thấy chị của Cầm Mộ đúng là hèn hạ vô sỉ, sau khi ôm bắp đùi học trưởng Diêm Ngọc xong liền giở công phu sư tử ngoạm, ỷ mình nắm trong tay nhược điểm của học trưởng Diêm Ngọc rồi tùy ý làm càn. Hơn nữa Cầm Mộ và cha mẹ cô ta chắc chắn cũng biết loại hành vi dơ bẩn này của chị cô ta, đồng thời còn ngầm chấp thuận hay thậm chí là ủng hộ. Người một nhà bọn họ toàn là sâu hút máu cả! Cứ bám lấy học trưởng Diêm Ngọc không buông!” Cuối cùng Điền Cúc đã nhắc đến nội dung mà Cầm Mộ muốn biết nhất.

Bên ngoài cánh cửa đang khép hờ, Cầm Mộ không thể tin vào tai mình.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 15 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo