Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

 

Diêm Ngọc cảm thấy tràn đầy nguy cơ, anh gửi cho Cầm Tiện một tin nhắn như vầy:

[Cô hãy bớt tiếp xúc với em ấy đi. Em ấy mắc bệnh tim phiền lắm. Tôi cũng không phải đang lo cô làm em ấy tái phát bệnh tim mà bị người nhà em ấy trách cứ. Tôi chỉ là cảm thấy cô thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, cô cũng không bồi thường nổi đâu. Cô nghĩ xem tôi phải làm sao?]

Cầm Tiện không hiểu, cô không chịu trách nhiệm nổi thì cũng đâu có liên quan gì tới Diêm Ngọc đâu? Cũng đâu có ai yêu cầu anh phải làm gì.

Cô hơi suy tư, cố gắng đọc hiểu ý nghĩa trong lời nói của Diêm Ngọc. Chắc là anh đang muốn nói nếu như lúc cô ở chung với Tô Manh Manh xảy ra chuyện gì thì anh sẽ đứng về phía Tô Manh Manh đúng không.

Với vai trò là một nữ phụ độc ác đã tỉnh ngộ, Cầm Tiện tỏ vẻ rất hiểu mấy cái này, cô chắc chắn sẽ không có tâm lý khó chịu gì.

Cô trả lời rất là dứt khoát: [Vâng! Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi biết rồi.]

Diêm Ngọc không hài lòng với phản hồi của cô nhưng lại không nói thẳng ra, nhưng mà giấu ở trong lòng thật sự rất buồn bực.

Cuối cùng anh vẫn ngứa tay gửi tiếp một tin nhắn: [Cô không có câu hỏi nào khác sao?]

Dê Gầy: [Không có.]

Diêm Ngọc: [Thôi quên đi, ngủ ngon.]

Dê Gầy: [Ngủ ngon]

Diêm Ngọc trông cứ như muốn nói lại thôi, bộ anh còn điều gì muốn nói sao?

Cầm Tiện soạn bài đến hơn chín giờ, cha mẹ và Cầm Mộ mới về tới, hình như buôn bán cũng khá đắt, không có đồ bán còn dư lại.

Cha mẹ đi tính sổ sách, A Mộ thì đi vào phòng tắm rửa trước, tắm ra mới kể cho Cầm Tiện nghe tình hình buôn bán ở quầy hôm nay:

“Em đã gặp anh trai nhỏ mà cha nói rồi.” 

Cầm Mộ nhạy cảm nhận ra chàng trai kia đến là vì chị gái cô ấy: 

“Người đó… là Diêm Ngọc thì phải? Em ở trong trường thường hay nghe được những chuyện có liên quan đến anh ấy, người trong trường học đều nói anh ấy và một nữ sinh tên là Tô Manh Manh chính là một đôi.”

“Tô Manh Manh là nữ thần trong trường tụi em, ở trong trường có rất nhiều người ái mộ cô ấy. Cô ấy bị mắc bệnh tim nên mọi người trong trường đều hết lòng nhường nhịn cô ấy, luôn thuận theo cô ấy.” Cầm Mộ và Tô Manh Manh cùng Diêm Thủy Chi đều học cùng một trường.

“Nhưng em cảm thấy hình như anh trai nhỏ kia hơi có ý với chị…” Cầm Mộ cũng không chắc lắm: 

“Hình như có chút khác thường… Vì sao anh ấy luôn ghé gian hàng của chúng ta? Hơn nữa anh ấy luôn mua rất nhiều thứ, giống như là đang giúp cho chúng ta vậy.”

Cầm Tiện mỉm cười lắc đầu: 

“A Mộ, em đúng là nghĩ quá nhiều rồi. Diêm Ngọc đối xử với chị đúng là có chút khác biệt, nhưng anh ấy tuyệt đối không phải đang giúp chúng ta. Chị và anh ấy có một chút căn nguyên, có thể coi như là ân oán. Dù sao trước đây chị cũng đã từng đắc tội anh ấy, bây giờ anh ấy chỉ đang trả thù chị mà thôi. Con người anh ấy có chút kỳ lạ, thế nên thủ đoạn trả thù người khác cũng khó hiểu. Em tuyệt đối không nên nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp gì đó.”

“Con người Tô Manh Manh cũng rất tốt, đám nhóc ở gia đình mà chị đang làm cũng biết Tô Manh Manh, hôm nay nhờ có Tô Manh Manh đến chơi với bọn trẻ nên chương trình dạy học của chị hôm nay cũng suôn sẻ hơn rất nhiều.” Cầm Tiện cũng rất cảm kích Tô Manh Manh.

A Mộ xem thường: “Phải không? Có đôi khi em cảm thấy Tô Manh Manh rất lạ. Nhưng chắc là em đa nghi thôi, cô ấy có bệnh tim đã rất đáng thương rồi. Ngoại hình lại khiến cho người ta muốn thương yêu như vậy, rất nhiều người muốn che chở cho cô ấy cũng rất bình thường.”

Thật ra Cầm Mộ không cảm thấy Diêm Ngọc thật sự đang trả thù chị cô ấy, chị cô ấy giống như là có chút phản ứng chậm lụt.

Chủ nhật Cầm Tiện vẫn như cũ đúng giờ đi tới nhà họ Đồng, bất ngờ phát hiện hôm nay Tô Manh Manh cũng tới.

Đồng  Học và Đồng Nhạc đều rất mừng, Tô Manh Manh nhìn vẻ ngạc nhiên trên mặt Cầm Tiện, vừa dịu dàng vừa lúng túng cười cười: “Cũng vì tụi nhỏ rất nhớ tôi nên tôi định tạo bất ngờ cho tụi nhỏ, hôm nay cũng ghé qua chơi với tụi nhỏ. Dù sao cuối tuần tôi cũng không có việc gì, còn có thể đến đây học ké giờ học của chị Cầm Tiện nữa. Cầm Tiện, chị sẽ không chê em phiền đó chứ?”

Hôm nay Tô Manh Manh thêm vào một chữ “chị” để gọi Cầm Tiện.

Cầm Tiện cũng không quá quan tâm, dù sao cô thật sự cũng lớn hơn Tô Manh Manh mấy tuổi.

“Sao lại chê em phiền được.” Cầm Tiện thản nhiên nói: “Vậy chúng ta bắt đầu học luôn nhé.”

Về phương diện lớp học hài hòa này, Cầm Tiện thật sự rất cảm kích vì Tô Manh Manh đã ghé qua.

Thời gian buổi trưa lại đến, Tô Manh Manh nhìn lướt qua thời gian trên điện thoại di động, nói với Đồng Học và Đồng Nhạc: “Học trưởng sắp đến rồi, hôm nay học trưởng có mấy lời muốn nói chuyện riêng với chị, các em có thể ở đây đợi chị không? Chị sẽ quay về nhanh thôi.”

Cầm Tiện đương nhiên không có ý kiến gì. Nhưng mà sau khi Tô Manh Manh đi rồi, Đồng Học và Đồng Nhạc lập tức lộ ra bản tính vốn có, từ thiên sứ nhỏ biến thành tiểu ác ma, chế giễu Cầm Tiện: “Hơi hơi hơi, trợn tròn mắt làm gì?”

“Anh Diêm Ngọc muốn nói chuyện riêng với chị Manh Manh đó!”

“Bà chắc là rất không cam tâm chứ gì?”

Cầm Tiện không muốn để ý tới tụi nó, tụi nó thì lại cho rằng cô đang khó chịu trong bụng nên mới phớt lờ tụi nó, còn nói rõ ràng cô đã bị tụi nó nói trúng tim đen.

Kệ bọn nhỏ muốn nói thế nào thì nói, Cầm Tiện biết rõ cô mà nói nhiều với hai đứa nhóc này thì càng dễ bị bọn nó bắt bẻ ý trong lời nói.

Diêm Ngọc ở ngoài cổng biệt thự đang định gửi tin nhắn cho Cầm Tiện. Dựa theo đánh giá và đề nghị hôm qua của cô, hôm nay anh đã nấu có cải thiện. Trên ngón tay anh lại có thêm mấy vết thương, vết phồng rộp ở mu bàn tay đã lan tới trên cánh tay nhưng bị ống tay áo của anh che đi.

“Học trưởng!” Tô Manh Manh ngạc nhiên gọi lớn: “Không ngờ anh tới đây thật!”

“Sao cô lại đi ra đây? Cầm Tiện đâu?” Diêm Ngọc nhìn ra sau lưng Tô Manh Manh, không nhìn thấy người mà anh muốn gặp.

“Chị Cầm Tiện bảo em đi ra ngoài, có phải anh lại đến đưa cơm cho chị Cầm Tiện không?” Tô Manh Manh chọc ghẹo: “Học trưởng, không ngờ anh còn rất có lòng nha.”

Tính cách Diêm Ngọc không quá bộc trực, có chút nói một đằng nghĩ một nẻo: “Là đồ thí nghiệm của em gái tôi, hôm nay em ấy xào ớt xanh, tôi không thích ăn lại không muốn bỏ phí nên mới mang đến cho Cầm Tiện ăn. Dù sao cô ấy cũng không kén chọn.”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng bất luận là rau cần hay là ớt xanh, thật ra đều là món mà Cầm Tiện thích ăn.

“Thì ra là vậy.” Tô Manh Manh đưa tay muốn nhận lấy hộp cơm: “Vậy để em giúp anh đưa cho chị Cầm Tiện nhé.”

“Không cần đâu.” Diêm Ngọc có vẻ rất đề phòng Tô Manh Manh: “Nếu không tự tay giao cho cô ấy thì tôi sẽ không yên tâm.”

Tô Manh Manh cụp mi mắt, có vẻ vô cùng thất lạc hỏi: “Học trưởng, lẽ nào anh không tin em như vậy sao?”

“Đây không phải vấn đề có tin hay không.” Tính Diêm Ngọc có chút rạch ròi đâu ra đấy.

“Thế thì để em đưa hộ có gì không được? Chẳng lẽ học trưởng cho rằng em sẽ ném hộp cơm đi không đưa cho chị Cầm Tiện? Ở trong lòng học trưởng, em là người như vậy sao?” Tô Manh Manh đưa tay bụm ngục, mở miệng: “Em chỉ là muốn sống hòa thuận với chị Cầm Tiện, trở thành bạn bè tốt của nhau thôi.”

“Chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?” Tô Manh Manh rơi lệ đầy mặt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diêm Ngọc.

“Cô có thể đừng kích động như vậy được không?” Diêm Ngọc thấy cô ấy thật giống như sắp sửa phát bệnh.

“Em cũng không muốn kích động. Nhưng mà, nhưng mà học trưởng khiến em có cảm giác giống như em đang làm chuyện dư thừa. Em chỉ muốn trở thành bạn tốt của chị Cầm Tiện thôi. Sao học trưởng lại đề phòng em quá mức như thế? Lẽ nào em không xứng được làm bạn với chị Cầm Tiện sao?” 

Tô Manh Manh bắt đầu tự buồn tự trách: “Em biết em chưa khỏi hẳn. Em mắc bệnh tim, người nào cũng cẩn thận từng li từng tí với em, luôn nhường nhịn em. Chắc chắn học trưởng cũng cho rằng luôn nhường nhịn em rất phiền phải không?”

“Hai ngày nay em đã thất vọng hai lần. Mặc dù em cũng biết là vấn đề của em, hôm qua học trưởng đến đây, em cứ tưởng là học trưởng đến đưa hộp cơm cho em. Thật ra em cũng biết hy vọng này rất mong manh, nhưng em luôn không nhịn được mà mong đợi. Em cũng đã cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng mà…” Tim Tô Manh Manh dường như càng khó chịu hơn, cô ấy bắt đầu nắm lấy hàng rào cạnh cổng, há miệng thở dốc.

Bên này, Đồng Học và Đồng Nhạc đều đang bí mật lặng lẽ theo dõi, thấy Tô Manh Manh có vẻ rất khó chịu thì lập tức chạy ra.

Tụi nó còn gọi Cầm Tiện đi theo. Cầm Tiện cũng cảm thấy hơi lạ.

Không ngờ sau khi cô tới, Tô Manh Manh chỉ nhìn thoáng qua cô bằng ánh mắt thê lương rồi chỉ vào tay Diêm Ngọc: “Học trưởng đến đưa hộp cơm cho chị, em cũng không có phần, chị phải biết quý trọng đó.”

Cô ấy nói xong bụm ngực, nói với Đồng Học và Đồng Nhạc: “A Học, A Nhạc, chúng ta đi ăn cơm trưa thôi. Không nên ở đây quấy rầy học trưởng và chị Cầm Tiện nói chuyện.”

“Là em hiểu lầm, thì ra học trưởng đến không phải là để tìm em.” Tô Manh Manh quay đầu, ai oán nhìn Diêm Ngọc một chút.

Đồng Học và Đồng Nhạc đều bất bình thay Tô Manh Manh: “Anh Diêm Ngọc! Rốt cuộc anh đã làm gì! Chị Manh Manh sắp phát bệnh rồi! Anh mau giữ chị ấy lại đi!”

Đồng Học và Đồng Nhạc lặng lẽ nhìn Cầm Tiện, suy nghĩ trong đầu rất đơn giản, đền là tại cái mụ già kia.

Sau khi mụ già kia xuất hiện, chị Manh Manh luôn đau lòng. Chị Manh Manh đối xử với mụ già kia tốt như vậy, vậy mà mụ già lại luôn đâm chị Manh Manh bị thương.

Cầm Tiện cảm giác áp lực như núi, Đồng Học và Đồng Nhạc đỡ Tô Manh Manh vào nhà. Cô cũng hơi lo cho sức khỏe của Tô Manh Manh, còn thuyết phục Tô Manh Manh:

“Tô Manh Manh, em phải thả lỏng một chút, đừng để ý những chuyện vụn vặt, sau khi em vào nhà phải nghỉ ngơi cho khỏe, nhớ phải uống thuốc.”

Tô Manh Manh không có trả lời. Đồng Học thì nhảy dựng lên mắng: “Không cần cô giả mù sa mưa!”

Sau khi ba người kia đi rồi, cổng lớn đã an tĩnh hơn nhiều.

Diêm Ngọc im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi Cầm Tiện: “Cả cô cũng cho rằng vấn đề nằm ở tôi sao? Cô cũng cho rằng là tôi hại em ấy phát bệnh sao?”

“Không… không có. Tôi không có nghĩ như vậy.” Cầm Tiện vội phủ định, cô sao lại có suy nghĩ như thế chứ.

“Nếu như mỗi lần em ấy phát bệnh đều phải trách anh từ chối cô ấy, thế… chẳng phải cuộc sống của anh sẽ rất thiếu tự do sao? Cả quyền từ chối gì cũng không có.” Cầm Tiện nghĩ như vậy, cho nên cô cũng không giống như trước đây tiếp tục khuyên Diêm Ngọc đi theo Tô Manh Manh.

“Nhưng hình như cô rất quan tâm em ấy.” Diêm Ngọc rất không hài lòng.

“Bởi vì em ấy là bệnh nhân.” Cầm Tiện nghĩ như vậy.

“Vậy tôi cũng là bệnh nhân.” Diêm Ngọc không hài lòng nhủ thầm trong bụng, nhưng nếu anh thực sự nói ra điều này có thể sẽ rất xấu hổ. Anh lập tức quay mặt qua bên khác: “Thôi quên đi, coi như tôi chưa nói gì cả.”

“Hộp cơm, nhớ ăn đó.” Diêm Ngọc chỉ vào hộp cơm trong tay cô.

“Ừ! Cảm ơn anh nhé! Mặc dù đây chỉ là hành động vô tâm của anh nhưng cũng đã giúp đỡ tôi, thật sự rất cảm ơn anh.” Có đôi khi Cầm Tiện hay phân rõ một vài chuyện.

Bất luận Diêm Ngọc có mục đích gì, bây giờ cái mà cô có thể thấy chính là anh đã giúp cô rất nhiều, cho nên cô cũng sẽ chân thành bày tỏ lòng biết ơn.

Diêm Ngọc rất hưởng thụ, chỉ là anh không có biểu lộ ra, bước chân nhanh nhẹn leo lên xe.

Cầm Tiện vẫn như cũ ăn cơm trưa bên ngoài. Sau khi Cầm Tiện ăn cơm xong, cô định đi thăm Tô Manh Manh một chút nhưng hai đứa nhóc không cho cô vào thăm.

Tô Manh Manh đang nghỉ ngơi ở phòng khách nhà họ Đồng. Cô ấy gửi tin nhắn cho Diêm Ngọc, nhờ Diêm Ngọc chiều nay đến đón cô ấy về nhà.

Diêm Ngọc không trả lời, chỉ bảo sẽ có tài xế bên nhà cô ấy qua đón cô ấy.

Tô Manh Manh có chút giận dỗi nói qua tin nhắn: [Bởi vì anh muốn đi đón chị Cầm Tiện đúng không? Vậy nên mới không muốn cho em đi theo làm bóng đèn.]

Diêm Ngọc không phản hồi cô ấy. Tô Manh Manh siết chặn ga trải trường bên trong chăn, bởi vì cảm giác đau đớn khó chịu vừa căng vừa buốt ở tim.

Đến chạng vạng tối, Cầm Tiện kết thúc chương trình dạy học, cuối cùng ngày hôm nay cũng kết thúc. Bởi vì Tô Manh Manh phát bệnh nên thái độ của Đồng Học và Đồng Nhạc dành cho cô càng tệ hơn, nói chuyện cũng đâm thọc mỉa mai, chỉ trích cô giả vờ giả vịt, nói cô dối trá.

Cầm Tiện vốn có thể kiên định không thay đổi cho rằng mình không có vấn đề, nhưng cô bị tụi nhỏ nói nhiều, cũng có chút dao động.

Diêm Ngọc lại tới.

Là dì bảo mẫu đi vào thông báo, Đồng Học và Đồng Nhạc mừng rỡ đi gọi Tô Manh Manh, nói với Tô Manh Manh: “Chị Manh Manh, lần này anh Diêm Ngọc chắc chắn là đến đón chị!”

“Chị Manh Manh mau lên một chút vui lên chút đi! Chắc chắn bây giờ anh Diêm Ngọc đã biết sai rồi.”

Tô Manh Manh lặng lẽ mỉm cười, tự giễu nói: “Các em đã hiểu lầm rồi, học trưởng đến là để đón chị Cầm Tiện, anh ấy không phải tới để đón chị.”

Cô ấy vừa nói vừa siết chặt áo ở ngực, tay run run lấy thuốc uống. Cái bộ dạng kiên cường gắng gượng này làm cho Đồng Học và Đồng Nhạc rất đau lòng.

“Chị Cầm Tiện, chị mau đi đi. Đừng quan tâm đến em. Đừng để học trưởng chờ quá lâu.” Mặt Tô Manh Manh tái nhợt, thúc giục Cầm Tiện.

Cầm Tiện cứ có cảm giác nếu như mình cứ thế rời đi thì hình như rất không phải người, cô nghĩ mình cần phải giải thích một tý: “Thật ra nghiêm túc mà nói, anh ấy cũng không phải tới đây đón chị. Mỗi lần anh ấy đến đây đều nói là nể tình tiện đường nên mới chở chị một đoạn.”

Cầm Tiện là do trong lòng cảm thấy áy náy nên mới giải thích, nhưng cô vừa giải thích xong, mặt Tô Manh Manh lại tái thêm một chút. Nhà học trưởng và nhà Cầm Tiện cái ở Nam cái ở Bắc, phương hướng hoàn toàn trái ngược nhau, hoàn toàn không có tiện đường đó!

Bởi vì trong lòng cô thực sự áy náy nên sau khi Cầm Tiện kể rõ tình huống với Diêm Ngọc, cuối cùng cô vẫn từ chối đề nghị tiện đường đưa cô về nhà của Diêm Ngọc.

Mặc dù Diêm Ngọc bị từ chối nhưng anh cũng không có đổi qua đón Tô Manh Manh, Tô Manh Manh vẫn là được tài xế trong nhà đến đón về nhà.

Chuyện này đã khiến cho thù oán giữa Đồng Học và Đồng Nhạc với Cầm Tiện bị khuếch đại lên. Tụi nó quyết định tuần tới sẽ ra một đòn thật mạnh, để Cầm Tiện biết sự lợi hại của tụi nó!



Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo