Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Diêm Ngọc tiến vào trạng thái làm việc chăm chỉ, Cầm Tiện cũng rất thức thời cố hết sức làm một số việc tương đối yên tĩnh. Ví dụ như đeo tai nghe vào nghe nhạc, đọc tin tức trên điện thoại, hoặc chỉ là vẽ tranh. Cô ở trong phòng làm việc của anh, dùng ngón tay hí hoáy vẽ trên màn hình điện thoại, vẽ một vài bức tranh trừu tượng về người mẫu trên trang bìa tạp chí.
Cô cả một chút xíu tiếng động cũng không phát ra, bởi vì cô nghĩ lúc anh đang chuyên tâm làm việc có lẽ sẽ cần hoàn cảnh cực kỳ yên tĩnh. Cô thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn anh quá nhiều. Có đôi khi ánh mắt cứ liên tục nhìn chằm chằm vào một người, với đối phương mà nói cũng là một loại quấy rầy.
Vậy mà thỉnh thoảng cô vẫn lén nhìn Diêm Ngọc, đồng thời bắt gặp một diện mạo mới hoàn toàn khác thời còn đi học của anh. Anh mặc áo phông thường ngày phối với quần thể thao và giày thể thao, đang làm việc rất nghiêm túc, rất chuyên chú.
Thật ra thì năm đó lúc cô và Diêm Ngọc sinh hoạt cùng nhau, cô đưa anh đi ra ngoài du ngoạn, có đôi khi anh cũng lấy mấy bộ đề thi ra ngồi giải ngay tại điểm tham quan du lịch.
Cô cứ nhìn anh làm việc như vậy, thế mà anh lại không trách cô. Ở góc nhìn của Cầm Tiện, khi đó có thể nói anh đã rất dung túng cô.
Lúc anh đang đi ngắm cảnh còn phải tranh thủ giành giật từng giây từng phút ngồi giải đề thi, cô cũng không giận, ngược lại còn chống cằm cười tủm tỉm ngồi bên cạnh ngắm anh. Khi đó thành tích của cô tốt hơn Diêm Ngọc nhiều, vậy nên có đôi khi cô thấy Diêm Ngọc giải sai mấy đề, cô còn mỉm cười chỉ ra.
Lúc anh làm bài tập cũng rất nghiêm túc.
Năm đó cô cũng rất thích nhìn anh làm bài tập, rất thích cảm giác đảm nhiệm chức gia sư dạy kèm tại nhà, thấy anh không hiểu cô còn rất vui vẻ tới giải thích cho anh.
Về sau khi cô nhớ lại chuyện xuyên sách này, còn có đủ loại kịch bản của cốt truyện gốc, cô mới chậm chạp phát hiện: Quá khứ mà cô cho rằng rất ấm áp ấy, ở trong mắt của Diêm Ngọc chắc là tràn đầy tuyệt vọng nhỉ.
Bị thiên kiêu nhà giàu kiêu căng ngang ngược kiểm soát đến nhân sinh tuyệt vọng.
Có lẽ công việc của Diêm Ngọc rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ có một vài nhân viên đến tìm cô. Mặc dù nhân viên đã tận lực kiềm nén lòng tò mò, không nhìn sang bên chỗ Cầm Tiện nhưng Cầm Tiện có thể cảm giác được nhân viên trong công ty Diêm Ngọc rất tò mò về sự tồn tại của cô.
Cô đã cố hết sức giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình. Đáng tiếc, cả văn phòng to như vậy, cô lại không tìm thấy chỗ trốn.
“Nếu cô buồn ngủ thì có thể đi vào trong phòng nghỉ ngủ một lát.” Anh tạm thời nghỉ ngơi vài phút, thấy cô vừa ngáp một hơi.
“Đâu có, tôi đâu có buồn ngủ.” Cầm Tiện ngồi thẳng người dậy: “Khi nào anh mới tan việc?”
“Hôm nay phải tăng ca.” Diêm Ngọc thầm tính toán thời gian: “Chắc là khoảng chín giờ rưỡi tối.”
“Ok.” Cầm Tiện lấy điện thoại ra: “Để tôi báo với người nhà một tiếng.”
Mặc dù Cầm Tiện nói là không buồn ngủ nhưng cô ở chỗ này đợi thật sự có chút nhàm chán. Sau khi Kha Thụ trở về cũng đã đi ngủ, cô có muốn thảo luận vấn đề về kịch bản này cũng không tìm được người. Cuối cùng cô ngã lên trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Diêm Ngọc đợi cô ngủ say rồi mới đi tới, chậm rãi ngồi xổm xuống cạnh ghế sô pha, thấy tóc cô xõa xuống rối bời, mới đưa tay ra giúp cô vén lọn tóc ra sau tai, đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào lỗ tai cô, anh lập tức rụt tay về.
Trong văn phòng bật điều hòa nên không khí hơi lạnh, anh đi vào phòng nghỉ lấy một chiếc áo khoác ra. Lúc anh đi ra đúng lúc có một nữ quản lý đi tới, còn chưa kịp lên tiếng gọi đã bị anh “suỵt” một tiếng ngăn lại.
Nữ quản lý lập tức hiểu ý im lặng, thả chậm bước chân, lặng lẽ quan sát mỗi một cử động của Diêm Ngọc.
Diêm Ngọc cầm áo khoác đi đến nhẹ nhàng đắp lên người Cầm Tiện, không nhịn được dùng tay vỗ nhẹ vào bả vai cô, ánh mắt dịu dàng như nước.
Anh nhìn một lúc lâu rồi mới thu hồi ánh mắt, bước chân cực nhẹ đi tới, ra hiệu cho nữ quản lý có việc gì ra ngoài hẵng nói.
Nữ quản lý tên là Lôi Lam, cô ấy đã làm việc ở đây từ khi công ty mới thành lập, từ nhân viên bình thường leo lên đến vị trí quản lý, thời gian quen biết Diêm Ngọc cũng không tính là ngắn. Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Diêm Ngọc cẩn thận đối đãi một cô gái như vậy.
Bây giờ trong diễn đàn nội bộ công ty đang thảo luận khí thế ngút trời, rất nhiều người đều cho rằng cô gái này không thể nào hơn được Tô Manh Manh. Giờ Lôi Lam tận mắt chứng kiến, chỉ cảm thấy thái độ Diêm Ngọc với Tô Manh Manh hoàn toàn là thái độ đối đãi đàn em cấp ba, với cô gái này mới là quan tâm đặc biệt.
Lôi Lam đã giải quyết xong công việc, cũng không thể nào vì tò mò mà đi hỏi thăm tin tức gì từ Diêm Ngọc. Chỉ là lúc đầu Lôi Lam cho rằng Diêm Ngọc đối đãi với Tô Manh Manh đặc biệt, chắc anh là một đôi với Tô Manh Manh, bây giờ suy nghĩ này đã thay đổi.
Những người còn đang ủng hộ Tô Manh Manh và Diêm Ngọc thật nên nhìn thấy thái độ Diêm Ngọc đối đãi cô gái kia.
Có đồng nghiệp cảm thấy tò mò vì sao Diêm Ngọc lại bàn chuyện công việc với Lôi Lâm bên ngoài, chẳng phải nên xử lý trong phòng làm việc sao?
Lôi Lam cười thần bí, cái gì cũng không tiết lộ, chỉ nhắc nhở bọn họ: “Cô gái đi cùng tổng giám đốc Diêm đến công ty hôm nay ấy… tôi có thể khẳng định, cô gái đó mới là người trong lòng tổng giám đốc Diêm. Các người đừng có ồn ào nói Diêm Ngọc và Tô Manh Manh mới là một đôi nữa. Nếu như nói năng lung tung chọc giận tổng giám đốc Diêm, vậy thì coi như, chậc chậc chậc…”
Lôi Lam nói năng thần thần bí bí, còn có chút hỏi một đằng trả lời một nẻo khiến cho người ta càng tò mò hơn, rốt cuộc trong phòng làm việc đã xảy ra chuyện gì.
Đến chiều, Tô Manh Manh trở về nhà, người trong nhà đều nhìn ra tâm trạng Tô Manh Manh rất sa sút, nụ cười trên mặt cũng chỉ là nụ cười gượng gạo.
Cái mà Bành Tĩnh Hàm để ý nhất chính là sự thay đổi cảm xúc của Tô Manh Manh. Cô ta vừa trông thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Tô Manh Manh đã lập tức lo lắng đi lên hỏi: “Manh Manh, sao thế? Chẳng phải cậu đi tìm Diêm Ngọc giải đề giúp cậu sao? Sao lại buồn vậy?”
Bành Tĩnh Hàm nói xong liền đưa món điểm tâm ngọt mà Tô Manh Manh thích nhất cho Tô Manh Manh.
Tô Manh Manh ngồi trên ghế đá trong đình nghỉ mát ở vườn hoa, bụm ngực nặng nề thở dài: “Mình bị đuổi về.”
“Cũng giống như sinh nhật học trưởng ngày đó, hôm nay học trưởng cũng không rảnh. Anh ấy, anh ấy nói có việc gấp, còn…” Tô Manh Manh không biết phải nói thế nào: “Quả nhiên học trưởng vẫn còn giận chuyện lần trước.”
“Anh ta bận cái gì?” Bành Tĩnh Hàm thấy lạ, không phải là đi làm việc bình thường sao? Hơn nữa hôm nay lại là cuối tuần, lẽ ra công việc cũng không nhiều đến vậy mới đúng, không thể nào có việc gấp được.
“Mình cũng không biết.” Tô Manh Manh cắn môi, có vẻ rất mất mát: “Nhưng mình cảm thấy… chắc là có liên quan đến chị Cầm Tiện.”
Bành Tĩnh Hàm có quen mấy nhân viên trong công ty Diêm Ngọc, cô ta bảo Tô Manh Manh chờ một chút, cô ta có thể đi hỏi thăm bạn bè đang làm trong công ty Diêm Ngọc một chút.
Bạn của Bành Tĩnh Hàm rất nhanh đã gửi vài tấm ảnh chụp màn hình cho Bành Tĩnh Hàm, đại khái chính là nói bây giờ mọi người trong công ty đều đang hóng hớt, rất tò mò về thân phận của cô gái mà tổng giám đốc Diêm đưa về chiều nay.
Không cần nói cũng biết, cô gái kia chắc chắn là Cầm Tiện.
“Sao rồi?” Tô Manh Manh đợi một hồi lâu, Bành Tĩnh Hàm vẫn im lặng, chỉ có thể cảm giác được lửa giận trên người Bành Tĩnh Hàm càng lúc càng lớn.
“Cái tên khốn Diêm Ngọc kia, quả nhiên là đang tình chàng ý thiếp với Cầm Tiện!” Bành Tĩnh Hàm nghiến răng nghiến lợi: “Manh Manh, anh ta lại dám không coi cậu ra gì như thế!”
Tô Manh Manh cụp mắt, rất thất lạc khuyên Bành Tĩnh Hàm: “Tĩnh Hàm, cậu đừng nói mấy lời kiểu như vậy nữa. Thật ra mình và học trưởng cũng không phải loại quan hệ kia, học trưởng muốn ở cùng chị ấy nên không muốn giảng đề cho mình cũng bình thường thôi. Chỉ là mình… khi trong lòng mình cảm thấy khó chịu, hình như cũng rất muốn trò chuyện với chị Cầm Tiện.”
“Cả học trưởng cũng quan tâm chị ấy như vậy, thế thì chị ấy chắc chắn là một cô gái rất ấm áp nhỉ? Mình trò chuyện với chị ấy, có lẽ tâm trạng sẽ đỡ hơn nhiều.” Tô Manh Manh thở dài, lấy làm tiếc nói: “Đáng tiếc, mình lại không có phương thức liên lạc của chị Cầm Tiện.”
Bành Tĩnh Hàm đã sớm lấy được nick chat của Cầm Tiện, chẳng qua là luôn không tìm được lý do đưa ra.
Bây giờ Tô Manh Manh đã nói đến nước này, cô ta mới quyết định nói ra: “Thật ra bên chỗ mình đã hỏi thăm được cách thức liên hệ với Cầm Tiện. Cậu thêm bạn với cô ta đi. Cậu chỉ cần nói nhìn thấy nick chat của cô ấy trong mục những người bạn có thể quen, cậu vì tò mò nên mới kết bạn. Lúc thêm bạn cậu cứ giả vờ như không biết đây là số của cô ta, cậu cũng đừng có tự báo thân phận. Hạng người như Cầm Tiện, nếu cậu tự khai thân phận, ai biết cô ta có giở trò gì với cậu không.”
“Manh Manh, cậu yên tâm đi, mình sẽ giúp cậu.”
Bành Tĩnh Hàm lấy điện thoại di động ra gửi cho Tô Manh Manh một dãy số.
Tô Manh Manh ra vẻ rất khó xử, bất đắc dĩ đành phải chấp nhận đề xuất Bành Tĩnh Hàm đưa ra: “Haiz, thôi được. Hy vọng sau khi mình trò chuyện với chị Cầm Tiện, mình có thể hóa giải khúc mắc vui vẻ trở lại.”
Bành Tĩnh Hàm cười gật đầu, vừa ở bên cạnh chơi với Tô Manh Manh vừa bí mật dùng điện thoại di động của mình đi tìm hiểu toàn cảnh sự việc.
Cô ta mượn tài khoản của bạn mình, truy cập vào diễn đàn nội bộ công ty Diêm Ngọc xem các nhân viên thảo luận, đồng thời đi hỏi Phương Viêm xem Cầm Tiện có nhận công việc nào trong số mấy công việc kia không.
Phương Viêm phản hồi Cầm Tiện nhất quyết từ chối những công việc mà anh ta giới thiệu, cô không muốn nhận bất kỳ công việc nào khác.
Điều này khiến Bành Tĩnh Hàm càng sinh lòng nghi ngờ, Cầm Tiện độc lập tự chủ chẳng qua chỉ là làm ra vẻ cho Diêm Ngọc xem thôi, nói cho cùng Cầm Tiện cũng chỉ là một kẻ muốn ôm bắp đùi Diêm Ngọc. Giữa hai người này chắc chắn có giao dịch gì đó không muốn cho người ta biết, hơn nữa còn là Cầm Tiện đề xướng trước.
Bành Tĩnh Hàm tuyệt đối không cho phép Tô Manh Manh vì sự tồn tại của Cầm Tiện mà nhận nhiều tổn thương như vậy, xem ra cô ta cần phải ra sức nhiều hơn.
Cô ta bí mật hành động, vì sợ dễ dàng bại lộ nên cô ta không dám trực tiếp ra tay với Cầm Tiện, nhưng chẳng lẽ cô ta không thể ra tay với người nhà Cầm Tiện?
Cô em gái Cầm Mộ đó của Cầm Tiện chính là một cái bia ngắm rất tốt.
Lúc Cầm Tiện thức dậy, cô còn chưa kịp mở mắt đã ngửi thấy một hương thơm thanh mát nhẹ nhàng khoan khoái, sau khi mở mắt ra lại thấy ráng mây màu đỏ quất chiếu xuyên qua ô cửa sổ rọi vào. Trong phòng làm việc không có bật đèn, một tầng ánh sáng màu đỏ quất bao trùm lên cả căn phòng, những góc khuất không được ánh mặt trời chiếu tới âm u mờ tối.
Cô vừa đứng lên, chiếc áo khoác đang đắp trên người cô liền rơi xuống. Mặc dù cô chưa nhận thức rõ tình huống nhưng cũng lập tức chụp lấy cổ áo của chiếc áo khoác đang rơi xuống. Cái này hình như là áo khoác của Diêm Ngọc…
Lúc cô ngủ anh đã đắp cho cô sao?
Cầm Tiện mới vừa tỉnh lại, đầu óc còn đang mơ mơ hồ hồ, trong lúc mơ màng đã nghĩ như vậy.
Anh còn đang trong văn phòng nhưng lại không có bật đèn, ánh sáng từ màn hình máy tính phát ra chiếu lên mặt anh. Anh đảo mắt nhìn sang: “Dậy rồi sao?”
“Ừ… thật xin lỗi, hình như tôi đã ngủ rất lâu. Cái áo này là anh đặc biệt…”
“Không phải.” Anh vội vàng mở miệng phủ nhận: “Chỉ là vừa vặn rơi lên trên người cô thôi. Sao tôi có thể làm chuyện nhàm chán như vậy.”
“À ừ, đúng vậy.” Cầm Tiện ngẫm lại cũng thấy chắc là cô tự mình đa tình. Cô lại không có để ý trước đó ở trên chỗ tựa lưng của sô pha có một cái áo khoác, chắc là vậy rồi.
“Anh đã tan việc chưa?” Cầm Tiện gạt bỏ vướng mắc trên vấn đề quần áo.
“Rồi.” Anh đã giải quyết xong công việc từ lâu, chỉ là không muốn đánh thức cô thôi.
“Vậy tiếp theo chúng ta sẽ đi ăn cơm tối hay sao?” Cầm Tiện lập tức ngồi dậy thu dọn đồ đạc, chỉnh lại dung nhan.
“Không. Tiếp theo sẽ đến siêu thị mua đồ ăn.” Vừa rồi Diêm Ngọc đã một lần nữa lên kế hoạch. Anh ghen tị với hai đứa nhóc đã lén lút ăn hộp cơm cô làm, anh đã nhớ nhung rất lâu, anh cũng muốn ăn đồ ăn cô tự tay nấu.
“Sao?”
“Tiếp theo đến nhà tôi nấu cơm tối ăn.”
“À?” Cầm Tiện cảm giác não mình giống như sắp ngưng hoạt động tới nơi.
“Có ý kiến gì không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Cầm Tiện nào dám có ý kiến gì: “Không, không có. Chỉ là quá bất ngờ thôi, không ngờ anh lại có sắp xếp này. Bây giờ tôi muốn xem điện thoại một chút coi có tin nhắn mới không, được chứ?”
Diêm Ngọc cũng đã thu dọn xong đồ của anh: “Được.”
“Ủa? Có người vừa thêm bạn tôi?” Cầm Tiện nhận được yêu cầu thêm bạn.
Diêm Ngọc bu lại, nhìn số điện thoại vừa gửi yêu cầu kết bạn với Cầm Tiện, là số của Tô Manh Manh.
Tô Manh Manh lại muốn làm gì? Còn chưa từ bỏ ý định với Cầm Tiện sao?
“Đừng thêm bạn với người này.” Diêm Ngọc mặt không đỏ tim không loạn nhịp nói dối: “Mấy số đột nhiên gửi yêu cầu kết bạn với người ta kiểu này toàn là mấy số lừa đảo, không phải gọi điện bán hàng thì chính là tới quấy rối cô. Tôi đề nghị cô nên đổi giới tính trên nick thành nam, đồng thời thiết lập một số câu hỏi xem xét, tránh cho một vài kẻ không quen biết tự tiện thêm bạn cô.”
Cầm Tiện suy nghĩ một chút, cảm thấy anh nói rất có lý: “Anh nói đúng.”
Cô ấn vào nút từ chối, lướt thấy người nhà và bạn bè đều không có gửi tin nhắn gì, bèn dựa theo lời Diêm Ngọc nói, thiết lập câu hỏi xem xét yêu cầu thêm bạn rồi bỏ điện thoại di động vào lại trong túi.
Theo sắp xếp của Diêm Ngọc, bây giờ đã sắp bảy giờ, đi dạo siêu thị một chút rồi nấu cơm ăn, thời gian cũng không còn nhiều lắm.
Thế là bên này Cầm Tiện và Diêm Ngọc đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, hai người liên tục không xem điện thoại.
Bên kia Tô Manh Manh hồi hộp đợi thật lâu, đợi đến khi yêu cầu thêm bạn mà cô ấy gửi bị từ chối. Cầm Tiện từ chối thêm bạn, còn gửi lại một cái lý do “thật ngại quá, tôi không thêm bạn với người lạ”.
Chờ đến khi Tô Manh Manh định báo ra thân phận thêm bạn lần nữa, lại thấy Cầm Tiện cài thêm một câu hỏi xem xét “anh cười lên trông như thế nào?”.
Câu hỏi này không đầu không đuôi, “anh” là muốn ám chỉ ai?
Nhưng trong lòng Tô Manh Manh lại mơ hồ có một đáp án, “anh” ở đây chắc chắn là chỉ Diêm Ngọc.
Giống như đang trắng trợn trào phúng, chế giễu cô ấy chưa từng thấy Diêm Ngọc cười, cho nên cô ấy sẽ không cách nào hình dung ra được anh cười lên trông như thế nào?
Tô Manh Manh thử điền mấy từ như là “rất đẹp trai”, “rực rỡ chói mắt”, “những cảnh đẹp khác của thế gian đều ảm đạm thất sắc”, nhưng đều không đúng. Cô ấy trả lời sai câu hỏi xem xét, cũng không thể gửi yêu cầu kết bạn tiếp được.
Tám giờ tối, sau khi Cầm Tiện và Diêm Ngọc đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn xong, cô được Diêm Ngọc chở đến nhà anh.
Cầm Tiện phát hiện ra một vấn đề, khu biệt thự mà Diêm Ngọc đang ở hiện tại và nhà cô… kỳ thật cũng không tiện đường, hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau.
Phát hiện này khiến cô cảm thấy rất kích động, nhưng cô ngẫm lại nội dung cái kịch bản kia một chút, lại cảm thấy tám mươi phần trăm là cô suy nghĩ quá nhiều, cho nên cô cũng lờ đi không tiếp tục suy nghĩ sâu hơn.
Diêm Ngọc phải chạy xe xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm, anh đưa chìa khóa cho cô, bảo cô đi vào trước mở cửa.
Cầm Tiện cầm chìa khóa đang định mở cửa nhưng vừa chạm vào cửa đã phát hiện có người ở đằng sau cánh cửa đang kéo cửa ra. Có người ở nhà Diêm Ngọc!
Cô cứ tưởng người ở trong nhà Diêm Ngọc là Tô Manh Manh, đang định quay người bỏ chạy, nhưng sau khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, người đang đứng sau cánh cửa lại là một thiếu nữ vừa cao vừa gầy, đang dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô.