Khăn trùm đầu đã thêu xong, ta lẳng lặng chờ Tạ Trì Chu tới cầu thân.
Trong lúc ấy, ta nghe có kẻ hỏi hắn: “Ngươi thật sự định thành thân với tiểu thư Thẩm gia?”
Tạ tiểu tướng quân giương cung, khóe môi nhếch cười khinh bạc: “Nàng ta ngu ngốc tẻ nhạt, nếu không phải e sợ nàng cướp mất hôn sự của Nguyệt Thiền, ta đâu thèm giả ý gần gũi?”
“Đợi khi hôn sự giữa Nguyệt Thiền và Cố gia định xong, ta liền thoát thân.”
Hóa ra, những lời nói thích ta, vốn là giả.
Những vết thương đầy tay vì làm diều cho ta, cái chân gãy khi trèo hái hoa cho ta… cũng đều là giả.
Chỉ có điều, lần này e rằng hắn sẽ thất vọng.
Kẻ thật lòng muốn cưới ta, chưa từng là Cố gia.
Mà chính là Phó gia đất Lan Thành, chẳng bao lâu nữa sẽ vào kinh cầu thân.