Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Ta xoay mắt nhìn chàng, dịu dàng cười: “Phu quân, đêm động phòng mà chàng lại chỉ nói đến chuyện này, ngược lại làm ta mới thấy chính mình vô vị.”
Phó Tòng Cẩn đưa tay che miệng, vành tai đỏ bừng: “Là ta sai.”
Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi ta, rèm trướng buông xuống.
Trong phòng, ánh nến lay động, suốt cả một đêm dài.
Ngày hôm sau trời chưa sáng, ta choàng tỉnh.
Vừa mở mắt, Phó Tòng Cẩn lập tức ngồi dậy, ôm ta vào lòng: “Sao thế?”
Ta vòng tay ghì chặt eo chàng, sắc mặt tái nhợt, khẽ lắc đầu.
Chàng không hỏi thêm, chỉ không ngừng hôn lên mái tóc ta, trao cho ta cảm giác an yên.
Ta vừa trải qua một cơn ác mộng binh hoang mã loạn, thật đến mức như đã từng xảy ra.
Trong mơ, Từ Nguyệt Thiền quả nhiên gả cho Cố Thanh Nhai, còn Tạ Trì Chu, sau khi cầu thân, cũng chẳng lui hôn, chúng ta thành thân như đã định.
Nhưng sau thành thân, chính là ác mộng.
Hắn luôn vì Từ Nguyệt Thiền mà hết lần này đến lần khác bỏ mặc ta.
Khi ta cảm lạnh, hắn vì nàng t đi tìm ngựa quý cả tháng chẳng về.
Khi phụ thân ta bị dâng sớ tố buộc tội, hắn lại lo chạy vạy cho Cố Thanh Nhai bị giáng chức.
Khi nhi tử của ta cần phụ thân, hắn lại tất tả tìm lang y cho Từ Nguyệt Thiền dưỡng thai.
“Vãn Tang, Nguyệt Thiền là ân nhân cứu mạng ta, có việc gì, ta lo cho nàng ấy cũng phải thôi.”
“Vãn Tang, phu nhân Cố gia gặp nạn, ta nào thể khoanh tay.”
“Vãn Tang, nương nương cần ta.”
Từ tiểu thư Nguyệt Thiền, đến phu nhân Cố gia, rồi tới cả hoàng hậu, Tạ Trì Chu dốc sức nâng đỡ, ngay cả khi Cố gia mưu phản, hắn cũng nguyện theo đến cùng.
Sau đó, quân Lương tràn vào.
Tạ Trì Chu đưa ta và hai hài tử vào cung. Khi bầy cung nhân chạy tán loạn, hắn lại hộ tống Từ Nguyệt Thiền rời cung.
Cửa cung khép lại, ta cùng hai hài nhi bị vây trong biển lửa, sống chết trong đó.
Cảnh cuối cùng trong mơ, là hai hài tử không rõ mặt, không ngừng gọi: “Mẫu thân, đau quá, đau lắm…”
Ta tự an ủi, có lẽ vì hận Tạ Trì Chu đến cực điểm, mới sinh ra giấc mộng tàn nhẫn ấy.
Nhưng những hình ảnh đó mãi chẳng phai mờ trong tâm trí ta.
Về sau, ta đến chùa thắp hai ngọn đèn trường minh, không đề tên tuổi.
Phó Tòng Cẩn đợi ngoài cửa, thấy ta ra liền khoác áo choàng cho ta.
Chàng ôm ta đi ra, ta ngoái đầu nhìn lại.
Hai ngọn trường minh chập chờn sáng rực, như đang tiễn biệt dần xa.
13
Ba năm sau, thiên hạ đại loạn, các đạo binh mã ào ạt tiến về kinh thành.
Chỉ vỏn vẹn ba tháng, giang sơn họ Lý truyền đời trăm năm sụp đổ, thiên hạ đổi chủ.
Tân đế chính là trưởng tử Phó gia đất Lan Thành năm xưa, sau khi đăng cơ, đổi quốc hiệu thành Ninh.
Ngày ấy, triều đình ban cáo khắp thiên hạ: bởi hoàng hậu hạ sinh công chúa, đặc lệnh đại xá thiên hạ.
Tin tức lan khắp phố phường, tiếng hoan hô không dứt, dân chúng ai cũng cảm tạ hoàng hậu và công chúa.
Giữa lúc ấy, một kẻ ăn mày đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ dáy chộp lấy người qua đường, gào lên: “Hoàng hậu nào? Ai là hoàng hậu? Ta mới là hoàng hậu!”
“Điên rồi! Thần trí hoảng loạn, coi chừng bị bắt chém đầu đó, đồ ăn mày!”
“Hoàng hậu nương nương lòng lo cho thiên hạ, há để ngươi bừa bãi nhắc đến?”
“Nghe nói hoàng hậu nương nương từ khi còn khuê các đã lừng danh kinh thành. Khi ấy nàng vẫn là tiểu thư Thẩm gia, đức hạnh, tài hoa, dung mạo đều đứng đầu một thời.”
“Ha ha ha.. Thẩm gia nữ?” Kẻ ăn mày cười lớn, ngã vật xuống đất, miệng gào khản:
“Thẩm Vãn Tang, tại sao..”
Kẻ ấy chính là Từ Nguyệt Thiền. Nàng ta không cam lòng, hận ý cuộn chặt lấy thân, không còn khe hở.
Từ khi còn nhỏ, trong đầu nàng ta đã bất chợt tràn vào vô số hình ảnh.
Những hình ảnh ấy nói với nàng ta, nàng ta chẳng qua chỉ là nữ phụ ác độc trong một cuốn họa bản.
Mà nữ chính, lại là người bạn tương lai của nàng ta -Thẩm Vãn Tang. Sau này, nàng ta vì ghen ghét mà hãm hại Thẩm Vãn Tang, kết cục lưu lạc đầu đường, chết đói nơi phố chợ.
Nàng ta thấy được chính mình đã hãm hại Thẩm Vãn Tang thế nào. Ban đầu, chỉ là đố kỵ.
Vì sao cũng là nữ tử, mà Thẩm Vãn Tang lại được mọi người ái mộ.
Trong yến thưởng hoa, Thái hậu yêu thích tài thơ của nàng ấy, ban tặng nhiều lễ vật.
Hoàng hậu cũng khen ngợi, ca tụng nàng ấy thông tuệ tâm tư.
Không chỉ thế, trong họa bản, Thẩm Vãn Tang còn có một vị nam chính hết lòng si mê, lại có Tạ Trì Chu vì nàng ấy mà vào sinh ra tử, và Phó Tòng Cẩn lặng lẽ thủ hộ.
Từ khi ấy, Từ Nguyệt Thiền liền bắt đầu kế hoạch chiếm đoạt, nàng muốn đổi mệnh.
Đáng tiếc, họa bản chưa từng nói rõ ai mới là nam chính thật sự.
Nàng ta chỉ biết, Thẩm Vãn Tang gả cho nam chính, cuối cùng sẽ bước lên ngôi cao nhất, trở thành trung cung mẫu nghi thiên hạ.
Nhưng nàng ta không vội, nàng ta lần lượt cướp đi bằng hữu và người ái mộ của Thẩm Vãn Tang.
Nàng ta đi trước một bước, làm hết những chuyện mà Thẩm Vãn Tang lẽ ra sẽ trải qua.
Nàng mạo hiểm cứu Tạ Trì Chu, để hắn trung thành tuyệt đối với mình.
Nàng ta đến Lan Thành, đan cỏ tặng Phó Tòng Cẩn, nhưng hắn chỉ mắng: trông xấu xí như chính con người nàng ta, rồi đuổi đi.
Không sao, Từ Nguyệt Thiền bỏ qua Phó Tòng Cẩn.
Về sau, Thẩm Vãn Tang quả nhiên ngày càng lẻ loi.
Dẫu có xuất sắc thế nào, trong mắt người đời, nàng cũng chỉ là “mỹ nhân gỗ đá”.
Mãi đến năm mười sáu tuổi, họa bản cuối cùng cũng tiết lộ: nam chính chính là Cố Thanh Nhai.
Lúc ấy, Cố gia lại vừa vặn định liên hôn với Thẩm gia, Tạ Trì Chu liền trở thành quân cờ.
Đáng tiếc, hắn là kẻ vô dụng, diễn kịch đến mức lẫn lộn thật giả.
Sau khi Thẩm Vãn Tang xuất giá, Tạ Trì Chu hóa thành kẻ điên dại.
Cuối cùng, hắn chết trong trận Dương Hồ, nghe nói bị quân địch dùng “trùng hồ chi pháp” mà lừa vào bẫy.
Vốn dĩ Từ Nguyệt Thiền nghĩ, Thẩm Vãn Tang gả vào Phó gia, chẳng đáng bận tâm.
Nhưng vì sao, kết cục nàng ta vẫn thành kẻ ăn mày, ngã xuống ngay giữa phố chợ.
Nàng ta lật mình dậy, níu lấy người qua lại: “Cho ta… cho ta chút gì ăn đi…”
Người kia đá văng nàng ta ra, chửi bới rồi bỏ đi.
Ngay trước khoảnh khắc chết đói, Từ Nguyệt Thiền vẫn lẩm bẩm không ngừng:
“Ta là hoàng hậu, ta mới là hoàng hậu.”
“Rõ ràng… ta mới là hoàng hậu…”
(Hết)
Thanh Lau Truyen