Xuân Tràn Sân, Tuyết Vừa Tan - Chương 1

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Khăn trùm đầu đã thêu xong, ta lẳng lặng chờ Tạ Trì Chu tới cầu thân. 

 

Trong lúc ấy, ta nghe có kẻ hỏi hắn: “Ngươi thật sự định thành thân với tiểu thư Thẩm gia?”

 

Tạ tiểu tướng quân giương cung, khóe môi nhếch cười khinh bạc: “Nàng ta ngu ngốc tẻ nhạt, nếu không phải e sợ nàng cướp mất hôn sự của Nguyệt Thiền, ta đâu thèm giả ý gần gũi?”

 

“Đợi khi hôn sự giữa Nguyệt Thiền và Cố gia định xong, ta liền thoát thân.”

 

Hóa ra, những lời nói thích ta, vốn là giả.

 

Những vết thương đầy tay vì làm diều cho ta, cái chân gãy khi trèo hái hoa cho ta… cũng đều là giả.

 

Chỉ có điều, lần này e rằng hắn sẽ thất vọng.

 

Kẻ thật lòng muốn cưới ta, chưa từng là Cố gia.

 

Mà chính là Phó gia đất Lan Thành, chẳng bao lâu nữa sẽ vào kinh cầu thân.

 

01

 

“Trì Chu ca ca, huynh thật sự lừa được nàng ta tin rồi sao?”

 

“Tất nhiên rồi. Ta bảo với nàng ta rằng ta không thích hoa mẫu đơn, nàng ta liền ngoan ngoãn thay hết thành hoa mai trên khăn trùm đầu.”

 

“Thẩm Vãn Tang chỉ nghe lời ta, ta bảo làm gì, nàng ta cũng đều nghe.”

 

Khi Tạ Trì Chu thốt ra những lời ấy, động tác trên tay hắn liền mạch như nước chảy, khéo léo đẹp mắt.

 

Cài tên, kéo dây, giương cung, chỉ nghe “vù” một tiếng, mũi tên xé gió mà xuyên thẳng tâm bia.

 

Ngón tay ta đang giữ chặt lấy hộp đồ ăn, nắng gắt như thiêu đốt, nhưng khắp tứ chi lại tựa như bị băng lạnh cắn xé.

 

Hôm qua, thân vệ của Tạ Trì Chu lỡ lời nói công tử gần đây ăn uống chẳng ngon, ta liền đến chỗ nhũ mẫu xin phương thuốc, tự tay xuống bếp nấu canh mơ chua.

 

Ta chưa từng làm việc này bao giờ, bàn tay bị nồi canh hầm bỏng ra hai vết phồng, giờ vẫn đỏ rát.

 

Từ Thẩm phủ đến trường bắn, xe ngựa phải rẽ bảy khúc, đi hơn nửa canh giờ, dọc đường toàn là khí nóng hầm hập.

 

Mũi tên vừa trúng hồng tâm, mọi người liền vỗ tay khen ngợi, quay sang cười nói:

 

“Muội muội Nguyệt Thiền, từ nhỏ muội muốn hái sao trên trời, Trì Chu cũng có thể bắc thang lên lấy. Đối phó với một nữ nhi Thẩm gia, há chẳng dễ dàng?”

 

Ánh mắt ta dừng trên người cô nương đang được mọi người vây quanh giữa sân. Ta từng nghe nói đến nàng.

 

Ba năm trước, nàng ta dùng một bài “phi hoa lệnh” tại yến thưởng hoa mà danh tiếng vang khắp, được Hoàng hậu ban thưởng.

 

Khi ta cùng Tạ Trì Chu qua lại, cũng từng gặp nàng một lần, nhưng khi ấy hắn chỉ bảo, từ nhỏ đã quen biết, coi nàng như muội muội mà thôi.

 

Vì muốn lấy lòng “muội muội” của hắn, ta từng nhường nàng ta cây trâm vàng khi gặp ở hiệu bạc.

 

Nàng ta lại nhìn ta bằng ánh mắt thương hại, môi cong cong cười:

 

“Không cần, đồ của ta, chẳng cần ai nhường. Chỉ có thứ ta vứt đi, mới đến lượt người khác nhặt về coi như bảo vật.”

 

Giờ ngẫm lại, hóa ra là ý này. Nàng ta đang chế nhạo ta, thật đáng thương, bị một thứ nàng ta không cần đem ra đùa giỡn xoay vòng.

 

Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục, chỉ là chuyển sang nói về ta.

 

“Đám nữ nhi Thẩm gia có chút kỳ quái. Như năm đó Thẩm Nhược Thanh rõ ràng hiền lương, đoan trang, vậy mà lại dám nói, ai muốn cưới nàng ta thì không được nạp thiếp.”

 

“Năm ấy Thẩm Nhược Thanh đã ngoài đôi mươi, chẳng ai dám đến cửa cầu thân. Sau rốt lại vội vàng gả cho một thư sinh nghèo khó thôi.”

 

Thẩm Nhược Thanh là đại tỷ của ta, người nàng lấy chính là môn sinh đắc ý của phụ thân, nay đang làm quan ở Hộ bộ.

 

Hai người thành thân mười năm, đến nay vẫn mặn nồng, chưa từng có kẻ thứ ba.

 

Ngày nào tỷ phu cũng trên đường về ghé ngang, bẻ một cành hoa theo mùa mang về tặng tỷ tỷ.

 

“Chỉ có hạng nghèo túng mới chịu ràng buộc cả đời một vợ một chồng như vậy.”

 

“Đàn ông ba thê bốn thiếp, mới là chuyện vui vẻ hưởng thụ. Kẻ ngu nào lại chịu tự trói chân tay?”

 

“Giờ đến lượt Thẩm Vãn Tang đã quá mười tám, chẳng rõ có phải cũng học thói ấy, muốn phu quân cả đời không nạp thiếp? Bằng tuổi nàng ta, nhà khác khách khứa giẫm nát cả ngưỡng cửa, còn nàng ta vẫn lẻ loi một mình.”

 

“Vẫn là Tạ huynh có nghĩa khí, dẫu là làm bộ làm dáng, cũng xem như cho nàng ta chút thể diện.”

 

Tiếng cười vang rộn rã, còn hân hoan hơn cả khi trúng hồng tâm.

 

Những lời mỉa mai này, ta chẳng phải lần đầu nghe. Nhưng đây là lần đầu, ta nghe được từ miệng bằng hữu của Tạ Trì Chu.

 

Hắn chỉ ngồi uể oải, để mặc người khác sỉ nhục, không hề có nửa lời biện giải cho ta.

 

Nhưng xưa kia, hắn rõ ràng chẳng chịu nổi ai dám nói ta nửa câu.

 

Hắn từng đánh kẻ khác đến tím mặt mũi, phụ mẫu người ta đến cửa đòi lẽ công bằng, hắn sống chết cũng không chịu hé nửa chữ có liên quan đến ta.

 

Tạ lão gia vốn tính cứng rắn, vì để bồi tội, phạt hắn mười mấy roi.

 

Khi ấy ta rơi lệ bôi thuốc cho hắn, khẽ khuyên: “Về sau đừng bốc đồng như thế nữa, ta cũng đã quen rồi.”

 

Những lời thị phi này, ta vốn đã nghe quen từ lâu.

 

Người đời chỉ e ngại thế lực phụ thân ta, chẳng dám nói trước mặt, ta xưa nay đều coi như chẳng nghe thấy.

 

Tạ Trì Chu khi ấy cắn răng chịu đau, vẫn nở nụ cười rạng rỡ: “Không phải vậy. Trên đời này chẳng ai cam tâm chịu đựng ác ý cả. Dù nàng không nói, ta cũng biết.”

 

“Từ nay về sau, chỉ cần có ta ở đây, không ai dám nói về nàng bằng lời lẽ không hay.”

 

Ánh mắt hắn khi nói câu ấy, sáng như tinh quang, thẳng thắn nhìn ta.

 

Nóng bỏng, chân thành, công khai bày tỏ thiên vị.

 

Đó là tình ý. Rõ ràng ta đã thấy, tình ý dâng tràn.

 

Vì cớ gì, chỉ trong thoáng chốc, lại hóa thành hư ảo?

 

02

 

Từ trường bắn trở về Thẩm phủ, xe ngựa vẫn phải rẽ bảy khúc như cũ.

 

Bát canh mơ chua mà ta khổ công tự tay nấu, cuối cùng lại để Vân Tú mang cho một kẻ ăn mày đang trốn nắng dưới gầm cầu.

 

Giữa ngày hè oi ả, nóng nực, có được một bát canh mát lạnh như thế, kẻ ăn mày cúi đầu bái tạ xe ngựa liên hồi.

 

Ta thu lại ánh mắt, nghĩ thầm, so với đưa cho Tạ Trì Chu, chi bằng tặng cho kẻ ăn mày. Ít ra hắn còn biết cảm ân, chứ không phải chế giễu và cười nhạo ta.

 

Đại Tĩnh ta vốn phong khí cởi mở, nhưng dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của mẫu thân, ta từ lâu đã mang danh “mỹ nhân gỗ đá” khắp chốn kinh thành, hành sự đâu ra đó, quy củ cứng nhắc.

 

Đúng như Tạ Trì Chu từng nói, ta vốn chỉ là kẻ khô khan, buồn tẻ đến cùng cực.

 

Thế nên chuyện thành hôn, ta chưa từng mơ tưởng gì. Mẫu thân đã để mắt tới Phó gia, vậy thì ta gả thôi.

 

Người trong kinh chê ta bảo thủ, bảo ta chỉ là một mỹ nhân sứ không hồn.

 

Nhưng họ cũng không khỏi ghen tỵ, bởi ta chẳng tranh giành với ai, mà cầm kỳ thi họa, học thức thao lược, đều đứng hàng thượng đẳng.

 

Phó gia đất Lan Thành không phải dòng họ tầm thường, trăm năm vọng tộc, ta phải nỗ lực gấp bội mới xứng đáng bước vào cánh cửa ấy.

 

Chỉ là, còn chưa đợi Phó gia lên kinh bàn chuyện hôn ước, Tạ Trì Chu đã như cuồng phong bão lũ xông đến, khuấy tung mặt hồ tĩnh lặng của ta.

 

Tạ tiểu tướng quân, tuổi trẻ lẫy lừng, một ngọn thương bạc đánh lui vô số quân địch. Ngày khải hoàn hồi kinh, phong quang vô hạn, lầu son gác tía, hồng tụ phấp phới, chỉ mong hắn liếc nhìn một lần.

Thanh Lau Truyen

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo