Xuân Tràn Sân, Tuyết Vừa Tan - Chương 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

06

 

Bộ giá y của ta, thợ thêu đã sớm làm xong, bất kể gả cho ai, y phục thành thân vẫn là bộ đó.

 

Nữ nhi trong khuê phòng, một đời khổ luyện nữ công, đến lúc hữu dụng nhất, cũng chính là trước khi xuất giá, tự tay thêu lấy chiếc khăn trùm đầu của mình.

 

Muốn thêu lại một tấm khăn trùm đầu, đối với ta vốn chẳng phải chuyện khó.

 

Lần này, ta không nghĩ ngợi chi khác, chỉ thêu những thứ ta thích.

 

Hương mai từ giá rét mà ra. Người đời ngợi ca nàng hoa cứng cỏi, sừng sững trước băng tuyết, lấy đó ví với tính tình cao khiết, thanh nhã.

 

Nhưng một đóa mai lạnh lùng ấy, nào thích hợp để thêu trên khăn trùm đầu? Ai lại mong cuộc hôn nhân của mình phải trải qua tối tăm, đợi đến khi mây tan mới thấy mặt trời?

 

Khăn thêu đến ngày thứ ba, nhũ mẫu mừng rỡ bước vào.

 

“Tiểu thư, Phó gia tới cầu thân rồi. Không đúng, là Phó công tử quá mực lễ độ, chỉ nói phải hỏi qua ý tiểu thư, mới dám cầu hôn.”

 

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, ta lại gặp Phó Tòng Cẩn.

 

Gió trong trà đình rất nhẹ. Hắn ngồi đó, bóng dáng tĩnh lặng, gió lướt qua tóc mai cũng chẳng làm hắn động.

 

Thời gian như ngừng trôi, rõ ràng chỉ một khoảnh khắc, lại khiến người ta cảm giác dường như hắn vẫn ngồi đợi, đợi thật lâu.

 

Đợi ai? Có lẽ chỉ gió biết, cá trong ao biết, ngoài ra chẳng ai biết.

 

“Phó công tử.” Ta khẽ gọi.

 

Hắn nghe thấy, lập tức đứng bật dậy, xoay người.

 

Trước mắt là gương mặt sắc nét anh tuấn, ánh mắt tựa ưng cắt, môi mỏng mím lại, dung mạo sáng chói vô song, chỉ là khí chất quanh thân tựa hàn băng.

 

Nhưng khi hắn khẽ cười, trong nụ cười ẩn chứa chút dịu dàng khó thấy, xóa tan đi sự lạnh lẽo xa cách kia.

 

Ta cũng mỉm cười, thẳng thắn nói: “Phó công tử, ta nguyện gả cho huynh.”

 

Bàn tay hắn siết chặt đến nỗi chiếc bàn trà khẽ rung, ta làm như không thấy.

 

Ngay sau đó, hắn gật đầu: “Tốt.”

 

Không thêm gì khác, chỉ một chữ “tốt”, đã là đủ.

 

Bát tự hai nhà rất hợp, định ra ngày thành hôn là mồng tám tháng sau. Vậy là hôn sự giữa Thẩm gia và Phó gia được quyết định.

 

Chỉ có một việc, về sau ta mới hay.

 

Lễ sính mà Phó Tòng Cẩn đưa sang, dài dằng dặc từ Thẩm phủ nối đến cả phố Vĩnh Ninh, quá mức phô trương.

 

Ta phải tự mình đến nói, mới chịu tạm thời dừng việc tuyên bố.

 

07

 

Vài ngày trước, Tạ Trì Chu sai người đưa tin, nói phải xuống phía Nam lo công vụ.

 

Xưa nay hắn cũng thường phụng mệnh ra ngoài, ta chưa bao giờ bận tâm.

 

Chỉ lần này ta nhờ người dò xét, mới biết hắn là đưa Từ Nguyệt Thiền đến chùa Khai Nguyên ngoài ngoại ô.

 

Nơi ấy cách kinh thành xa, người qua lại phức tạp, nàng ta ở lại chùa mấy hôm, hắn chẳng yên lòng, đích thân hộ tống.

 

Mãi đến khi Quý phi nương nương hạ lệnh tổ chức đi săn ở hành cung Ngọc Sơn, ta mới lại gặp Tạ Trì Chu cùng Từ Nguyệt Thiền.

 

Khi hắn đến, ta và Từ Nguyệt Thiền lại cùng lúc nắm lấy một chiếc túi hương, không ai chịu buông, cứ thế giằng co.

 

Trước khi cuộc săn heo rừng bắt đầu, mỗi người phải chọn một túi hương trên cây, bên trong có ghi tên con mồi cùng phần thưởng tương ứng.

 

Từ Nguyệt Thiền thấy Tạ Trì Chu, liền mím môi, làm bộ tủi thân: 

 

“Thẩm tiểu thư, túi hương này rõ ràng ta thấy trước, cũng là ta chạm vào trước. Ngươi cứ níu không buông, chẳng phải quá ức hiếp người sao?”

 

Nàng ta rưng rưng nước mắt, trông như chịu ủy khuất lớn lao. Chẳng lẽ Tạ Trì Chu sẽ đứng ra bênh vực nàng ta?

 

Ta vốn chẳng bận lòng, chỉ là không thích bị người khác cướp đồ: “Thấy trước thì là của ngươi sao? Ai chứng minh được ngươi chạm vào trước…”

 

Lời ta còn chưa dứt, Tạ Trì Chu đã ngắt lời, ánh mắt hắn lại hướng về Từ Nguyệt Thiền.

 

“Nguyệt Thiền, chỉ là một túi hương thôi, trên cây còn nhiều.”

 

“Vãn Tang tính tình hiền lành, chưa từng tranh giành với ai. Nhất định là muội làm càn.”

 

“Đem túi hương này nhường cho Vãn Tang đi, muội cứ chọn cái khác.”

 

Từ Nguyệt Thiền lè lưỡi, thực sự thả tay.

 

Nàng ta quay sang cười tinh nghịch với ta: 

 

“Thẩm tỷ tỷ, ta chưa từng thấy Trì Chu ca ca đối với một nữ tử nào để tâm đến thế. Đến cả ta mà cũng không màng, chỉ nhìn thôi cũng thấy huynh ấy thật lòng với tỷ đến mức nào.”

 

Ta cầm lấy túi hương, nghe xong những lời ấy, chỉ khẽ cong môi cười khẩy: “Vậy sao?”

 

Ta biết Tạ Trì Chu quý trọng Từ Nguyệt Thiền, ân nhân cứu mạng mà hắn luôn nói, nếu không có nàng ta, e rằng hắn đã chẳng còn sống.

 

Cho nên, ta từng “ái ố cập ân”, luôn lễ độ mà kính trọng nàng ta.

 

Nếu không phải ta đã rõ sự thật, thấy Tạ Trì Chu vì ta mà dám chẳng màng cả ân nhân cứu mạng.

 

E rằng ta thật sự sẽ bị màn kịch qua lại này lừa cho cảm động đến rơi lệ.

 

08

 

Mở túi hương ra xem, con mồi là một con cáo nhỏ, phần thưởng là một cây trâm phượng vàng.

 

Trời nắng nóng, buổi đi săn mãi đến khi mặt trời xế bóng mới chính thức bắt đầu.

 

Nói là đi săn, nhưng thực ra chỉ là khoảnh đất trong hành cung được quây lại, hạ nhân lần lượt thả con mồi ra, để các quý nhân vui đùa mà thôi.

 

Tạ Trì Chu dắt ngựa đến gần, thấp giọng nói: “Trong túi nàng là gì? Để ta săn cho, nàng đi tìm chỗ mát nghỉ một lát.”

 

Ta siết chặt ống tay áo, thẳng thừng lên ngựa: “Không cần.”

 

“Vãn Tang..” Tạ Trì Chu giữ lấy cương ngựa của ta: “Ta đã làm sai điều gì sao? Trước đây mỗi khi nhìn ta, ánh mắt nàng luôn mang theo ý cười.”

 

“Hồi nãy ta thấy nàng cùng Phó Tòng Cẩn nói chuyện, nàng cười với hắn rất vui vẻ.” Hắn có chút khó chịu, buột miệng: “Hắn vào kinh là để cầu thân. Một kẻ đã có vị hôn thê mà còn thân cận với nữ tử khác, vừa nhìn đã biết chẳng phải người tốt. Nàng đừng cười với hắn.”

 

Ta rút lại cương ngựa, điềm đạm đáp: “Nếu không bắt đầu, trời sẽ sớm tối mất thôi.”

 

Xui xẻo thay, đến tận lúc mặt trời lặn, ta vẫn chẳng thấy bóng dáng con cáo nào.

 

Trong lúc vội vàng, ta đi tới rìa bãi săn, tình cờ chạm mặt Từ Nguyệt Thiền.

 

Nàng ta nhìn ta một thoáng, bỗng đưa tay chỉ: “Kìa, cáo kìa!”

 

Ta theo phản xạ quay đầu lại, chẳng ngờ dưới chân trượt một cái. Trong khoảnh khắc ngã xuống, ta giương cung bắn một mũi tên về phía nàng ta.

 

Trong tai vang lên tiếng kêu thất thanh của nàng ta, ta mới cam lòng rơi xuống.

 

May mắn thay, hành cung vốn không xây quá cao, từ trên xuống cũng chỉ chừng hai ba trượng, lại có bụi cây cản lại, ta chỉ bị trật chân.

 

Ta cố gắng đứng lên, nhưng mắt cá đau nhói như kim châm.

 

Không biết liệu có ai tìm được đến chỗ này, nếu không thì…

 

Rìa hành cung, ban đêm khó tránh khỏi dã thú quanh quẩn.

 

Sắc mặt ta tái nhợt, tay ghì lấy cổ chân, chợt nghe bên trái vang lên tiếng động dồn dập.

 

Ngẩng lên nhìn, là gương mặt đầy lo âu của Tạ Trì Chu.

 

Dù ta chán ghét hắn, nhưng khoảnh khắc ấy nhìn thấy hắn, trong lòng cũng nhẹ đi đôi phần.

 

Áo quần hắn bị cành lá xé rách, quỳ một gối trước mặt ta, mặt cắt không còn giọt máu: “Sao rồi? Có bị thương không? Ở đâu?”

 

Thấy ta im lặng, hắn cúi xuống muốn bế ta lên: “Ta đưa nàng ra ngoài, chịu đựng chút đau, ta lập tức đưa nàng trở về.”

 

Đúng lúc ấy, không xa vang lên tiếng khóc nức nở: “Trì Chu ca ca, có phải huynh không? Trì Chu ca ca, ta sợ lắm… tay ta chảy nhiều máu quá… mau đến cứu ta, ta đau muốn chết rồi…”

 

Nghe tiếng Từ Nguyệt Thiền, ta vô thức nắm chặt lấy tay áo hắn, cố gắng thều thào: “Đừng… đừng bỏ ta lại chỗ này… Tạ Trì Chu, ta cầu xin ngươi…”

 

Sắc mặt hắn thoáng lộ vẻ giằng xé, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắn gỡ từng ngón tay ta ra, giọng run run:

 

“Vãn Tang, ta không thể mặc kệ nàng ấy. Nếu không có nàng ấy, ta đã chẳng còn mạng. Giờ nàng ấy bị thương nặng, ta buộc phải cứu trước.”

 

“Tạ Trì Chu, ta cũng bị thương rồi, chân ta… ta…”

 

“Vãn Tang, ta hứa với nàng, ba ngày… không, ngày mai thôi, ta sẽ đến Thẩm phủ cầu thân, không để nàng chờ nữa. Nhưng giờ nàng hãy đợi ta một lát, ta sẽ mau quay lại. Đưa nàng ấy ra ngoài, bằng sức ta, nửa canh giờ thôi, ta sẽ trở lại đón nàng.”

 

Nói xong, hắn không nhìn ta thêm lần nào, lập tức xoay người vượt qua sườn núi, chạy về phía Từ Nguyệt Thiền.

 

Ta ngẩn ngơ dõi theo bóng lưng hắn, đến cả bi thương cũng quên mất.

Thanh Lau Truyen

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo