Xuân Tràn Sân, Tuyết Vừa Tan - Chương 5

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

09

 

Khi Phó Tòng Cẩn đến, bóng lưng Tạ Trì Chu vừa khuất khỏi tầm mắt.

 

Hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta, hai tay giữ lấy cổ chân ta, khẽ nói: “Nhịn một chút, sẽ hơi đau.”

 

Ta cắn chặt mu bàn tay, nuốt xuống tiếng kêu nghẹn, mồ hôi lạnh chảy đầy mặt.

 

Một lúc lâu sau, cơn đau mới dịu bớt. Ta thở gấp, khẽ nói: “Đa… đa tạ huynh.”

 

Phó Tòng Cẩn đưa tay hái mấy cọng cỏ dại, chỉ vài động tác nhanh gọn, một tiểu cẩu tử bằng cỏ đã hiện ra trong tay.

 

Hắn cầm tiểu cẩu bằng cỏ lắc qua lắc lại, còn khẽ “gâu” một tiếng, giọng nghe gượng gạo.

 

Ta bị chọc cười, bật ra một tiếng khàn khàn: “Huynh đang làm gì vậy?”

 

Hắn đặt tiểu cẩu bằng cỏ vào tay ta: “Đừng buồn nữa, được không?”

 

Có lẽ hắn nhìn thấy ánh mắt ta vừa dõi theo Tạ Trì Chu.

 

Nhưng ta không hề đau buồn, chỉ là trong khoảnh khắc ấy, đầu óc ta bỗng lóe lên vô số khoảnh khắc mình chưa từng thấy.

 

Như thể, Tạ Trì Chu đã từng nhiều lần quay lưng bỏ mặc ta, đi về phía Từ Nguyệt Thiền.

 

Trong những khoảnh khắc, thậm chí còn có cả một hài nhi nắm tay ta.

 

Thật lạ, ta nào có hài tử chứ?

 

Có lẽ là do quá mệt, ta lắc đầu, nhìn xuống tiểu cẩu trong tay.

 

“Huynh khéo tay thật, học ở đâu vậy?”

 

“Không rõ, hình như chỉ là sau một giấc ngủ, tự nhiên biết.”

 

“Nếu nàng thích, ta còn có thể làm nhiều thứ khác nữa.”

 

Hắn ngồi xổm xuống trước mặt ta: “Lên đi, ta cõng nàng về.”

 

Phó Tòng Cẩn chọn một lối đi bằng phẳng. Trong màn hoàng hôn, ngoài tiếng cỏ lá cọ vào y phục, xung quanh lặng im.

 

Rất lâu sau, hắn mới mở miệng, giọng mang chút căng thẳng khó nhận ra:

 

“Ta không giống Tạ Trì Chu, không giỏi ăn nói để làm nữ tử vui. Ta cũng chẳng được như hắn, phóng khoáng tiêu sái, khiến người say mê.

 

“Ta từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền, lại là trưởng tử, ai cũng nói ta khô khan, lạnh nhạt, chẳng có tình người. Sau lưng họ còn bảo, người như ta, sau này sẽ chẳng có nữ tử nào thích.”

 

“Ta chẳng thể cãi lại, chỉ lo sợ họ nói đúng. Nếu Thẩm Vãn Tang thật sự không thích kiểu nam tử như ta, thì biết phải làm sao?”

 

“Không có cách nào, lòng người không thể cưỡng cầu. Nhưng có thể nỗ lực thêm đôi chút.”

 

“Tạ Trì Chu có thể cho nàng cái gì, ta cũng có thể cho. Thứ ta có, chỉ cần nàng muốn, ta đều dâng. Thứ ta không có, ta sẽ liều mạng để kiếm cho nàng.”

 

“Ta chỉ muốn nàng biết, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với nàng.”

 

Có lẽ hắn chưa từng nói dài như thế, cũng chưa từng bày tỏ lòng mình đến vậy. Qua tấm lưng rộng ấy, ta vẫn nghe thấy nhịp tim hắn đập thình thịch, như muốn bật ra ngoài.

 

“Ta biết.” Ta vòng tay qua cổ hắn, một giọt lệ rơi xuống cổ, nóng rát đến mức khiến cả người hắn run lên.

 

Khi cõng ta ra khỏi rừng, hắn giao ta cho nữ ám vệ đang chờ ở gần đó.

 

Hắn lau đi nước mắt cho ta, chỉnh lại y phục: “Ta không tiện đưa nàng về. Nam Phong sẽ đưa nàng về Thẩm phủ. Nàng ấy biết y lý, đến nơi sẽ bôi thuốc, chẳng đáng lo. Ngày mai ta sẽ đến thăm.”

 

Đêm ấy, mắt cá chân bôi thuốc rồi vẫn nóng rát, ta gần như không chợp mắt, trong đầu cứ hiện ra những cảnh tượng hỗn loạn.

 

Ta không rõ Từ Nguyệt Thiền rốt cuộc nhìn trúng Cố Thanh Nhai ở điểm nào, mà lại khổ tâm đến thế, quyết gả cho hắn.

 

Ta cho người dò hỏi, ngoài việc muốn Tạ Trì Chu cắt đứt liên minh hôn sự với Cố gia, thì dạo này Từ Nguyệt Thiền vẫn luôn quấn lấy Cố Thanh Nhai, thậm chí còn muốn dùng kế “gạo nấu thành cơm”.

 

Lễ đính hôn vốn được định ở chùa Khai Nguyên, hòa thượng trong chùa vốn chẳng khó mua chuộc.

 

Hôm nay, Cố và Thịnh hai nhà đã chính thức nạp sính, định ngày thành thân.

 

Dù thế nào, mọi toan tính nhọc nhằn của Tạ Trì Chu, cuối cùng cũng hóa thành vô ích.

 

10

 

Sáng sớm hôm sau, cả Bắc viện đã ồn ào náo động.

 

Vân Tú chạy đến, lấy tay che miệng mà vẫn không giấu nổi tiếng cười: “Đánh nhau rồi, à không, là Phó công tử đơn phương đánh tên Tạ hỗn đản kia!”

 

Hóa ra đêm qua Tạ Trì Chu thật sự quay lại tìm ta, hắn tìm suốt một đêm, gần như lật tung cả hành cung.

 

Sáng nay, đến cả chải đầu rửa mặt cũng chẳng kịp, hắn liền mang sính lễ đến Thẩm phủ cầu thân.

 

Chỉ là, ngay trước cổng, lại chạm mặt Phó Tòng Cẩn, hai người chẳng biết vì sao liền động thủ.

 

Ta để Vân Tú đỡ mình đến Bắc viện, vừa bước vào đã thấy Tạ Trì Chu mặt mũi đầy vết thương.

 

Hắn thấy ta, lập tức xụ mặt, ấm ức tiến lại gần: 

 

“Vãn Tang, ta thấy hắn đúng là điên rồi, toàn nói mấy lời khiến người ta bật cười. Nói cái gì mà sớm đã cùng nàng đính hôn, tháng sau liền thành thân.”

 

“Ta cười hắn nằm mơ giữa ban ngày. Hôm nay ta đến cầu hôn, sao đến lượt hắn được. Hắn liền nổi điên, đánh nhau với ta, nàng xem, đau lắm..”

 

Người ngoài nhìn Tạ Trì Chu, ai cũng nghĩ hắn từng vào sinh ra tử nơi sa trường, hẳn phải kiên cường lắm.

 

Nhưng sự thật chẳng phải vậy, hắn rất yếu đuối, thường ngày chỉ một chút không thuận ý cũng than vãn rên rỉ.

 

Khi ấy, ta thường chiều chuộng, thích nhìn hắn dựa dẫm vào ta như con mèo con ngoan ngoãn.

 

Ta không nhìn hắn, mà quay sang nhìn Phó Tòng Cẩn.

 

Hắn đứng thẳng, hai tay nắm chặt bên người, thoáng lộ vẻ hối hận: “Xin lỗi, ta đã chưa được nàng cho phép..”

 

Ta ngắm hắn mấy lượt, theo bản năng hỏi: “Huynh có bị thương không?”

 

Phó Tòng Cẩn mím môi, cố nén nụ cười, rồi lắc đầu.

 

Bên cạnh, Tạ Trì Chu mặt mày hoảng loạn, nắm chặt tay áo ta: “Vãn Tang, nàng..”

Thanh Lau Truyen

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo