Xuân Tràn Sân, Tuyết Vừa Tan - Chương 2

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Khi ấy, ta ngồi trong phòng riêng trà lâu, chỉ thoáng nhìn, liền coi như người dưng nước lã.

 

Hắn như mặt trời rực lửa treo cao, nóng bỏng, sáng chói. Ta lại như băng giá lâu năm chẳng tan, nhạt nhẽo vô vị. Không ngờ hai ta rồi cũng có ngày dây dưa.

 

Đêm Thượng Nguyên, lửa dữ rợp trời thiêu rụi cả phố hoa đăng. Hắn tung mình xuống ngựa, lưỡi kiếm lạnh buốt chém phăng dầm gỗ chắn ngang đường.

 

“Đừng sợ.” Hắn nói mà chẳng kịp quay đầu nhìn ta, áo choàng đen tung quét qua mảnh đất hỗn độn, phủ trùm lấy thân ta, tua áo lướt nhẹ dưới trăng.

 

Từ sau đêm sinh tử ấy, đời ta cùng hắn, bất ngờ mà như sắp đặt, lặng lẽ quấn lấy nhau.

 

Hắn tính tình ngang ngược, lại được thánh sủng, hành sự phóng túng, chẳng kiêng dè miệng lưỡi thế gian.

 

Cành kiếm lan trong yến tiệc thưởng hoa năm đó chính là hắn, mình đầy thương tích, ở phút chót trước khi nhập cung vẫn đưa đến tận tay ta.

 

Đom đóm đầy trời, quá mức phô trương, vốn chẳng hợp lẽ.

 

Ngồi thuyền nghe mưa, quá đỗi tiêu dao, vốn chẳng hợp lẽ.

 

Chân tích danh gia, bị cưỡng cầu tặng, vốn chẳng hợp lẽ.

 

“Không hợp lẽ” ta thường nói vậy, hắn lại chẳng bận tâm, cứ một mực biến hóa đủ trò.

 

“Những gì nàng thích, Vãn Tang, nàng không nói, ta cũng biết.” Hắn cười, mái tóc buộc cao tung bay, “Yên tâm, đều là ta ép buộc nhét vào tay nàng cả. Mẫu thân nàng có trách, cứ đổ hết lên đầu ta, để phụ thân ta lại quất ta vài roi cũng được.”

 

Mười tám năm cuộc đời, đó là lần đầu ta cãi lại mẫu thân nghiêm khắc. Ta chưa từng ngẩng đầu kiêu hãnh như thế.

 

“Con thích chàng.” Ngón tay ta siết chặt vạt áo, hai gối run rẩy quỳ dưới đất, “Con không muốn… không muốn đính hôn với Phó gia.”

 

“Con có thể… chịu phạt, có thể chịu gia pháp, chỉ cần mẫu thân không đồng ý Phó gia..”

 

Trong Thẩm thị, kẻ bất hiếu bất nhân bất nghĩa, đều phải chịu ba mươi sáu hình gia pháp.

 

Trái ý phụ mẫu là bất hiếu, trở mặt với Phó gia là bất nghĩa.

 

Ta cứ ngỡ mẫu thân vốn nghiêm khắc sẽ nổi giận, sẽ thất vọng.

 

Nào ngờ hôm ấy, gió thổi tung rèm cửa, khói hương Phật len lỏi, như muốn cuốn đi hết thảy dục vọng trần thế.

 

Mẫu thân bình thản ngước mắt nhìn xa xăm, rồi quay đầu, giọng phẳng lặng: “Tình ái quả thật là thứ kỳ diệu, có thể khiến kẻ hèn nhát cũng sinh ra dũng khí như vậy.”

 

Mẫu thân không hề trách phạt ta. Đó là lần đầu tiên trong bao năm, ngoài lễ giáo răn dạy, ta cảm nhận được tình thương từ mẫu thân.

 

Ta cùng người đánh một canh bạc – đặt cược Tạ Trì Chu là người đáng để gửi gắm.

 

Nhưng nay, ta thua đến tơi tả.

 

Dũng khí mong manh của kẻ hèn yếu, rốt cuộc bị giết sạch không còn sót lại.

 

03

 

Khi xe ngựa dừng trước cổng Thẩm phủ, liền nghe phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

 

Ánh chiều nhuộm con đường lát đá xanh thành màu hổ phách. Tạ Trì Chu ghìm cương dừng lại, tiếng vó ngựa làm đàn sẻ trên mái ngói sợ hãi bay vút lên.

 

Ánh mắt hắn đảo qua ta một lượt, giọng mang theo hơi thở gấp gáp: “May quá, nàng không sao.”

 

Ta siết chặt nắm tay, trong lòng thoáng ngờ vực, hắn biết ta đến trường bắn?

 

Đúng lúc ấy, thị vệ đi bên cạnh vội vàng giải thích: 

 

“Vừa rồi nghe nói trên phố An Bình có ngựa hoang làm bị thương người. Nô tài liền nói Thẩm tiểu thư hôm nay đi đường này để mang canh mơ chua cho công tử. Công tử nghe xong sốt ruột vô cùng, lập tức phi ngựa dọc đường tìm kiếm, lo lắng cho người đến thế đấy.”

 

Trong số thị vệ của Tạ Trì Chu, có một người đầu tròn trịa, tên gọi Bình An, lúc nói cười híp cả mắt.

 

“Vãn Tang” vành tai Tạ Trì Chu hơi đỏ lên, hắn hỏi: “Nàng định mang đồ cho ta sao?”

 

“Không có.” Ta nhìn thẳng hắn, cố tìm trong mắt kia một chút giả dối.

 

Nhưng chẳng hiểu sao, ta lại không nhìn thấy gì ngoài chân tình tha thiết.

 

Ta giữ giọng bình thản: “Ta quên mất rồi. Hôm nay ta đi chùa Phúc Nguyên, chẳng hề qua phố An Bình.”

 

Hắn kéo căng dây cương, trong mắt thoáng hiện nét thất vọng, rồi gượng cười: “Không sao. Vậy còn cây trâm của nàng đâu?”

 

Ý hắn là cây trâm bạc vảy cá mà ta vẫn cài mỗi ngày, chính tay hắn làm.

 

Bàn tay ta vô thức đưa lên tóc, khẽ khựng lại, trâm đã không còn. Sáng sớm ta còn đeo, lúc về đã chẳng thấy đâu.

 

Nếu là ngày trước, trâm mất đi, hẳn ta sẽ cuống quýt tìm.

 

Nhưng lúc này, ta lại thấy, có lẽ đó là ý trời.

 

Tạ Trì Chu cũng như cây trâm kia, vốn nên bị vứt bỏ mới phải.

 

Ta hạ tay xuống, buông lời thản nhiên: “Chắc là lúc ra ngoài, vô ý đánh rơi rồi.”

 

Tạ Trì Chu mím môi, nắm chặt tay, sắc mặt thoáng bất an: “Không sao, chỉ là một cây trâm thôi, ta sẽ làm lại cho nàng.”

 

Nực cười thay, mà ta lại chẳng cười nổi.

 

Ta muốn xé nát lớp mặt nạ của hắn, muốn gào thét, muốn chửi rủa hắn.

 

Muốn hỏi hắn tại sao lại làm thế với ta?

 

Khi ta hết cách tìm mọi đường để gả cho hắn, hắn có phải lại đang cùng Từ Nguyệt Thiền khoe khoang rằng:

 

“Nhìn xem, hôm nay ta chỉ dùng một cây trâm, liền lừa được con ngốc kia xoay quanh ta.”

 

“Tạ Trì Chu.” Ta khẽ cất giọng, song từng chữ lại dứt khoát: “Ta từng rất thích ngươi, thích đến mức chỉ muốn bất chấp tất cả mà gả cho ngươi.”

 

Hắn chợt khựng lại, bối rối nhìn ta.

 

Ta đã từng thật sự rất thích ngươi, thích đến nỗi trong giấc mộng nửa đêm, chỉ cần nghĩ đến việc không thể gả cho ngươi, ta liền thấy cả đời này sẽ chìm trong u tối.

 

Khi bước qua cổng phủ, ta nghe thấy hắn thấp giọng, mà chắc nịch thốt ra: “Ta sẽ thành hôn với nàng, Vãn Tang.”

 

Nhưng ta không muốn gả cho ngươi nữa đâu, Tạ Trì Chu.

 

Bởi vì, ngươi không xứng.

 

04

 

“Mẫu thân..” Ta ngẩng nhìn vào sâu trong rèm cửa, bóng người lấp loáng.

 

Một đôi tay vén rèm lên, tiếng châu ngọc va chạm khẽ vang, người bước ra.

 

Ta quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn, khóe mắt ửng đỏ.

 

Cả một ngày uất ức, thế nhưng lại chỉ có thể trút ra trước người mà ta sợ hãi nhất, chẳng cách nào kìm nén.

 

“Con không muốn gả cho Tạ Trì Chu, hắn là kẻ lừa gạt.”

 

Nói xong câu ấy, ta mới giật mình nhận ra, thì ra mình đang làm nũng với mẫu thân.

 

Những ngày ở cạnh Tạ Trì Chu, ta đã thay đổi rất nhiều.

 

Không còn giống như trước kia, nỗi đau chỉ biết lặng lẽ nuốt cùng nước mắt. Gặp chuyện gì cũng lạnh nhạt, chẳng mở miệng nhờ cậy ai.

 

“Đau.”

 

“Sẽ có chút buồn.”

 

“Ngươi dỗ ta một chút, là được rồi.”

 

Ta từng trước mặt hắn, không kiêng dè mà thốt lên những lời dựa dẫm ấy.

 

Ngón tay ta siết chặt vạt áo, hồi hộp liếc nhìn mẫu thân.

 

Người đặt chén trà xuống, giọng bình thản: “Nửa tháng nữa, trưởng tử Phó gia, Phó Tòng Cẩn sẽ vào kinh cầu hôn. Hắn sẽ đến trước Tạ gia một ngày. Giờ, con có nguyện gả cho Phó gia không?”

 

Ta ngẩn người: “Phó gia… chẳng lẽ mẫu thân hôm đó chưa từng lui hôn?”

 

Ngày ấy ta quyết tâm gả cho Tạ Trì Chu, vốn dĩ không còn đường quay lại.

 

Mẫu thân và phu nhân Phó gia là bạn thân từ thuở thiếu thời, sau mỗi người gả vào một nhà quyền quý khác nhau, khi thành thân từng hứa miệng về mối hôn sự này.

 

Chỉ là, hai người cũng đã nói rõ, nếu sau này con cháu mỗi bên đều có người trong lòng, thì hôn sự này coi như bỏ.

 

Ta vẫn nghĩ, hôm đó mẫu thân đã thay ta nói rõ với Phó gia.

 

“Cái tính ngu dại của ngươi, nếu ta cũng hồ đồ chẳng biết trời cao đất dày như ngươi, e rằng đã chết cả trăm lần rồi.” Sắc mặt mẫu thân lạnh lùng như băng. Nhũ mẫu bên cạnh chỉ biết khẽ thở dài, tự ý đỡ ta đứng lên.

Thanh Lau Truyen

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo