Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Ta ngắt lời, khẽ nói: “Tháng sau ta sẽ gả về Lan Thành, đường xa vạn dặm, xin không tiếp Tạ công tử nữa.”
Ngón tay hắn lập tức siết chặt, suýt nữa xé rách tay áo ta.
“Nàng đang trách ta chuyện hôm qua đúng không? Ta xin lỗi, từ nay sẽ không còn chuyện ấy nữa. Nhưng ta cầu xin nàng, đừng lấy chuyện đó ra đùa giỡn ta.”
“Chẳng phải nàng thích ta sao? Nàng đã đợi ta đến cầu hôn suốt ba năm, sao có thể vì một lúc giận dỗi mà làm vậy?
“Vãn Tang, hôm nay ta sẽ thưa với bá phụ bá mẫu, xin thành hôn với nàng. Đừng để kẻ ngoài chen vào.”
Ta giật áo khỏi tay hắn, bao lời nghẹn trong ngực, rốt cuộc trút ra:
“Từ lúc ngươi bước vào đến giờ, ngươi chỉ cho ta xem vết thương, than vãn nỗi khổ, trách người khác. Ngươi có từng nhìn qua đôi chân ta đang đau đớn bất tiện không?
“Ngươi hao hết tâm tư đến cầu thân, chẳng qua để ngăn ta với Cố gia thành hôn, chỉ vì Từ Nguyệt Thiền muốn gả vào Cố gia.”
“Đợi nàng ta toại nguyện, ngươi liền thảnh thơi lui hôn, để lại một đống bẽ bàng cho ta.”
“Tạ Trì Chu, ngươi khiến ta ghê tởm đến cực điểm. Ngươi muốn yêu thương Từ Nguyệt Thiền thế nào là việc của ngươi, nhưng ngươi không nên đem cả đời ta ra làm quân cờ.”
“Nếu sai lầm này không dừng lại kịp thời, ta thật sự đã giết ngươi rồi.”
Ta tháo ngọc bội bên hông, ném thẳng xuống trước mặt hắn.
Mảnh ngọc sượt qua mu bàn tay, vết máu loang trên áo ngoài.
Mặt Tạ Trì Chu sầm xuống như sét đánh, cả người cứng đờ, từ cổ họng bật ra tiếng run rẩy:
“Nàng… nàng biết từ bao giờ…?”
“Không phải vậy!” Hắn điên cuồng lắc đầu, vội vã giải thích: “Ban đầu ta đúng là lừa nàng, nhưng ta… ta chưa từng muốn lui hôn, ta thật sự muốn thành hôn với nàng…”
Tựa hồ đến khoảnh khắc này, hắn mới thật sự hiểu lòng mình.
Giọng hắn bỗng kiên định: “Đúng, cầu thân là thật, thành thân với nàng cũng là thật, ta chưa từng muốn lui hôn.
“Vãn Tang, chuyện trước kia là ta sai, nhưng Nguyệt Thiền đã cứu mạng ta, chuyện của nàng ấy, ta không thể mặc kệ. Nhưng ta có thể hứa với nàng..”
Phó Tòng Cẩn đứng ngay bên, ta đưa tay đặt vào lòng bàn tay chàng để thêm vững vàng.
Ánh mắt Tạ Trì Chu đỏ rực, nhìn chằm chằm tay chúng ta đan vào nhau, khàn giọng gào lên: “Buông ra!”
Trong đầu hắn hiện lên cái tên “Phó Tòng Cẩn” kèm theo sự phẫn hận, nhớ đến việc hôm trước hắn còn dám lừa hắn, bắt hắn chúc hai người bạch đầu giai lão.
Ta chẳng buồn đáp lại, xoay người muốn đi.
Hắn vội đưa tay giữ lại, nhưng đúng lúc ấy Từ Nguyệt Thiền từ ngoài chạy vào.
Nàng ta trừng mắt nhìn, bàn tay hắn liền dừng giữa không trung.
“Thôi đi, dù sao nàng ta cũng gả cho Phó gia, chẳng liên quan gì đến ta.”
“Trì Chu ca ca, vốn dĩ chỉ là vở kịch, giờ lại hay, bớt cho huynh công đoạn phải tìm cách lui hôn”
Trán Tạ Trì Chu nổi gân xanh, bàn tay siết chặt trong không khí: “Câm miệng! Ta chưa từng, ta chưa từng nghĩ đến lui hôn!”
Từ Nguyệt Thiền bật cười khinh miệt: “Huynh đóng kịch đến mức nhập vai rồi sao? Huynh vốn đâu có thích nàng ta, người huynh thích chẳng phải là ta sao, Trì Chu ca ca?”
Thì ra là thế, ân cứu mạng hay tình cảm nam nữ, có lẽ chính Tạ Trì Chu cũng chẳng phân rõ được.
Bên cạnh, Phó Tòng Cẩn khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Nàng chịu được, nhưng ta thì không. Hai kẻ này, ta đều muốn đánh một trận.”
Ta nắm lấy tay chàng, cơn đau nơi mắt cá lại nhói lên.
Cuối cùng, ta sai gia nhân đuổi cả hai người kia ra ngoài.
11
Từ hôm đó, Tạ Trì Chu lại đến nhiều lần, nhưng đều bị ngăn ngoài cửa.
Hắn đến cũng chẳng ồn ào, chỉ lặng lẽ đứng đó, dẫu trời mưa cũng chẳng né tránh.
Ngày trước, ta và hắn từng có cãi vã. Chỉ cần hắn đứng ngoài một khắc, ta liền mềm lòng.
Nhưng nay, cho dù hắn đứng hết ngày này sang ngày khác, ta cũng chưa từng ngoảnh lại.
Đôi khi Từ Nguyệt Thiền tìm đến khuyên giải đủ lời: “Huynh tỉnh táo lại đi, chẳng qua là nàng ta bỏ rơi huynh, huynh không cam lòng mà thôi, vốn dĩ đâu phải thích nàng ta.”
“Trì Chu ca ca, người huynh thích xưa nay vẫn là ta, huynh nhìn cho rõ!”
Tạ Trì Chu chẳng nhìn nàng, chỉ cúi đầu thì thầm: “Không phải, không phải… sai rồi, người ta thích không phải ngươi. Thẩm Vãn Tang, ta thích Thẩm Vãn Tang.”
Về sau, Từ Nguyệt Thiền rốt cuộc cũng hay tin, người nàng ta mong nhớ – Cố Thanh Nhai cũng đã định hôn sự.
Nghe nói, không biết nàng ta dùng cách gì, thế mà có thể khiến Cố gia chấp thuận: sau khi thành hôn với chính thê sẽ lập nàng làm thiếp.
Ngày thành thân, ta ngồi kiệu hoa, từ Thẩm phủ lên đường về Lan Thành.
Nửa tháng qua, Tạ Trì Chu quấy rối quá nhiều, Tạ gia để tránh ngày này sinh chuyện, liền giam hắn lại.
Trùng hợp, đó cũng chính là ngày Cố gia đón dâu.
Đoàn rước dâu nhà Cố và đoàn đưa dâu nhà Thẩm thoáng gặp nhau trên đường, một cơn gió không biết từ đâu thổi tới.
Từ trong kiệu hoa, ta vô tình thấy Cố Thanh Nhai ngồi trên ngựa cao, toàn thân áo đỏ.
Ta vội nâng quạt che mặt, cũng che đi vẻ ngỡ ngàng trong mắt hắn.
Kiệu hoa nhà Thẩm đi được nửa dặm, Cố Thanh Nhai vẫn còn đứng tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn theo.
Thật lạ, rõ ràng chưa từng quen biết, sao lại có chút mất mát.
Có lẽ chỉ vì dung nhan tuyệt sắc, nên mới thoáng sinh lòng tiếc nuối.
12
Đám đông ồn ã đã tan, hỷ chúc lay động, cả gian phòng tĩnh lặng.
Ta ngồi thẳng trên hỷ sàng, cúi đầu, trong lòng thấp thỏm, ngón tay siết tấm khăn đỏ đến nhăn nheo.
Phó Tòng Cẩn ngồi bên, cặp chân thẳng áp sát vào ta, hơi nóng xuyên qua lớp hỷ phục truyền sang.
Mùi rượu hợp cẩn còn vương nơi đầu lưỡi, ta bị men rượu làm mắt nóng bừng.
Khi ta vừa định mở lời, chàng chẳng biết từ đâu lấy ra một con mèo nhỏ đan bằng cỏ, sinh động hiện ra trong lòng bàn tay.
Dù học vấn hay khí chất, chàng đều quá mức nghiêm túc, chẳng chút liên quan đến trò khéo tay ấy.
Ta đón lấy, giơ lên dưới ánh nến mà ngắm. Đuôi mèo cong thành một đường vòng duyên dáng, không hiểu sao lại thấy quen mắt.
“Đẹp quá, sau này dạy ta, ta cũng muốn học.”
“Được.” Chàng ngập ngừng một thoáng, rồi hỏi: “Có phải… nàng sẽ thấy ta thật tẻ nhạt không?”
Thanh Lau Truyen