Ngày tôi trở về nhà, giả thiên kim quỳ trước mặt tôi, khóc đến mức hoa lê đẫm mưa, nói rằng sau khi hưởng thụ cuộc đời vốn thuộc về tôi thì thấy vô cùng áy náy.
Cha mẹ và em trai đều vây quanh cô ta để an ủi, còn tôi thì bị bỏ mặc sang một bên như người ngoài cuộc, chỉ biết lặng lẽ nhìn bọn họ.
“Tâm trạng các người còn chưa điều chỉnh được thì đừng gọi tôi về. Tôi chẳng có hứng thú xem mấy người diễn cảnh gia đình hạnh phúc.”
Nói xong, tôi liền quay đầu bỏ đi.
Xui xẻo, thật đúng là lãng phí thời gian học tập của tôi.