Chương 8
8
Từ sau khi tôi dọn ra ngoài, thái độ của nhà họ Lê với Lê Nhược Gia cũng dần thay đổi.
Tuy vẫn còn chiều chuộng cô ta, nhưng cán cân đã nghiêng nhiều về phía tôi.
Mà như vậy mới là bình thường.
Bởi nếu đến con gái ruột như tôi mà họ còn không thể yêu thương, thì lấy gì làm lý do để yêu thương mãi một “con nuôi” như Lê Nhược Gia?
Thế nhưng Lê Nhược Gia lại cứ chui vào ngõ cụt.
Rõ ràng đã được hưởng quá nhiều, nhưng vẫn muốn có thêm.
Ngày ngày chỉ lo nghĩ làm thế nào để được gia đình cưng chiều, quan tâm nhiều hơn.
Nhưng đồng thời, cô ta lại không tin vào tình cảm họ dành cho mình, luôn cho rằng sẽ có một ngày tất cả những gì nhận được sẽ bị thu hồi.
Chính vào lúc này, Lập Nhất Dương thừa cơ chen vào, mượn danh nghĩa quan tâm mà mê hoặc, dụ dỗ cô ta.
Cuối cùng, vì tin vào lời hứa sẽ cưới về làm thiếu phu nhân, cô ta mặc cho hắn ta dỗ ngọt đưa lên giường, thậm chí còn mang thai.
Bỏ thi đại học cũng là vì trong lúc thi môn đầu tiên, cô ta cảm thấy bụng khó chịu, sợ ảnh hưởng đến thai nhi mà s/ả/y mất, trong phút nóng nảy liền bỏ thi, chạy đến bệnh viện để dưỡng thai.
Người nhà họ Lê cũng chỉ biết chuyện này khi giáo viên gọi điện báo.
Khi tôi về đến nhà, cả nhà họ Lê đang cãi nhau ầm ĩ với cô ta.
Ngay cả Lê Thời Dật – người trước nay luôn bênh vực – cũng nổi giận mắng thẳng mặt.
“Chị điên rồi sao! Vì một thằng đàn ông mà biến mình thành bộ dạng này! Rốt cuộc chị đang nghĩ gì? Chị làm cái gì vậy hả?”
“Tôi yêu anh ấy! Tôi muốn kết hôn với anh ấy, muốn cùng anh ấy xây dựng gia đình, tôi sai ở đâu chứ!?”
Lê Nhược Gia đã chẳng còn dáng vẻ ôn nhu tao nhã thường ngày, mà như một con mèo nhỏ dựng vuốt, gào thét điên cuồng, trông đến mức rợn người.
“Nhược Gia, đừng quậy nữa!
Lập Nhất Dương không phải người tốt! Con muốn yêu đương, muốn kết hôn thì đợi lên đại học, cái gì cũng có thể.
Sao nhất định phải là bây giờ? Con mới bao nhiêu tuổi chứ!”
Lê Dương nhìn cô con gái nuôi mà đau lòng.
Ông đã sớm dò hỏi qua, biết rằng Lập Nhất Dương có tình cảm với Lê Nhược Gia, nhưng chẳng sâu nặng, thậm chí còn chưa hề nói với cha mẹ hắn về chuyện cô ta mang thai.
Không cần đoán cũng biết, cho dù sau này hai người có thành đôi, ngày tháng của Lê Nhược Gia ở nhà họ Lập cũng chẳng dễ dàng.
Nhà có chút thân phận địa vị, ai thèm coi trọng một đứa con gái chưa chồng mà đã mang thai, lại còn thi cử thất bại?
“Nhược Gia, nghe lời mẹ. Chia tay với nó đi, rồi học lại để thi vào một trường đại học tốt.
Còn về đứa bé… chúng ta sẽ bàn tính thêm.
Cho dù con muốn giữ lại, chúng ta cũng sẵn sàng nuôi giúp.
Nhưng người đàn ông tên Lập Nhất Dương này, tuyệt đối không được!”
Triệu San ở bên khuyên nhủ hết lời, nhưng Lê Nhược Gia không chịu nghe.
Cô ta cứ mê muội, một mực không muốn học nữa, chỉ nghĩ đến chuyện lấy Lập Nhất Dương, sinh con cho hắn.
“Các người không cần tôi, nhưng Nhất Dương cần tôi!
Anh ấy đồng ý cưới tôi, đồng ý chăm sóc tôi, để tôi không phải lo lắng gì cả.
Tại sao các người lại ngăn cản tôi!
Tôi lấy anh ấy, cho dù làm một kẻ vô dụng thì đã sao chứ!
Đây không phải nhà của tôi! Các người không phải người thân của tôi!
Tôi muốn có gia đình của riêng mình!”
Thấy bộ dạng điên cuồng của Lê Nhược Gia, nghe cô ta thốt ra những lời tự hủy như thế, lửa giận trong tôi bùng nổ, không thể kìm lại.
Tôi vớ ngay chiếc gối ôm trên sofa, lao tới đánh cô ta, vừa đánh vừa quát.
“Không dựa vào người khác thì cô sống không nổi à!
Cuộc đời của cô phải do chính cô làm chủ!
Tại sao lúc nào cũng muốn dựa vào cha mẹ, dựa vào người khác?”
“Cô có biết trên núi có bao nhiêu cô gái, muốn học cũng không được học, bị ép gả đi từ sớm.
Còn cô bây giờ không lo ăn mặc, điều kiện tốt như vậy, mà lại vì một cái gọi là ‘cảm giác an toàn’ mà bỏ thi đại học sao?”
“Ngay cả người nhà bên cô bao năm cũng không tin, mà lại tin một kẻ ngay cả cái thân dưới còn giữ không xong sẽ yêu cô, bảo vệ cô cả đời?”
“Trong nhà này ai đã nói không cần cô?
Đến cả tôi – vốn không ưa gì cô – cũng chưa từng nghĩ sẽ đuổi cô đi!
Cô còn tự trách, tự than cái gì nữa?”
Khác với những lời mắng mỏ xen lẫn dỗ dành của người nhà họ Lê, tôi thật sự là vừa đánh vừa mắng.
Đến mức cả nhà họ Lê cũng không ngăn nổi.
Từ nhỏ đến lớn được nuông chiều, chưa từng bị ai nặng lời, lại càng chưa từng bị đánh như vậy, Lê Nhược Gia nhanh chóng bật khóc thảm thiết, vô lực ngồi sụp xuống.
Không biết là vì bị tôi đánh khóc, hay vì trong lòng hối hận mới khóc.
Nhưng tôi sau đó cũng đánh mệt, chẳng còn hơi sức để bận tâm thêm.
Có những chuyện, là chính cô ta cứ đâm đầu vào ngõ cụt.
Dù chúng tôi có nói bao nhiêu đạo lý, nếu cô ta không tự ngộ ra thì cũng chỉ là phí công.