Giai đoạn cuối thai kỳ, tôi vẫn tin rằng Lục Minh Tắc là ngoại lệ duy nhất giữa một thế giới đầy đàn ông phản bội.
Anh bận rộn với dự án nước ngoài, nhưng vẫn tranh thủ từng khoảng thời gian ít ỏi để bôi dầu chống rạn cho tôi, nhẹ giọng hứa rằng khi dự án kết thúc, anh sẽ dành trọn thời gian cho mẹ con tôi.
Tôi thương anh, nên lần khám thai hôm sau, tôi thuê người đi cùng, không muốn làm anh phải vội vã chạy về.
Vậy mà, người đến đón tôi lại là một cô gái xa lạ, trong chiếc xe BYD từng là kỷ niệm nghèo khó của chúng tôi — nơi mà cả hai từng ngủ qua đêm, ăn vội mì gói.
Trong xe giờ treo đầy búp bê Mỹ Dương Dương, ghế phụ còn dán dòng chữ ngọt ngào: “chỗ ngồi của công chúa nhỏ”.
Tôi còn chưa kịp tiêu hóa hết cú sốc thì lại tận mắt thấy Lục Minh Tắc — người lẽ ra đang ở trời Tây — xuất hiện trước cổng bệnh viện, khoác trên người đồng phục khám thai, thản nhiên hỏi:
“Cô cần tôi dẫn vào phòng khám không?”
Tôi khẽ lắc đầu, cắn môi bật m/á/u.
“Không cần. Phiền anh đưa tôi đi làm thủ thuật p/h/á t/h/a/i.”