Hối Hận Muộn Màng - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 3
3.
 
Khi tôi đang truyền thuốc an thai trong bệnh viện, bất ngờ nhận được tin nhắn từ Tô Điềm Điềm.
“Chị ơi, hôm nay sinh nhật em, chị qua chơi với em nhé? Nếu chị không có bạn, em có thể làm bạn với chị.”
 
Khoảnh khắc đó, tôi liền biết chắc Lục Minh Tắc đang ở bên cô ta.
 
Quả nhiên, ngay sau đó tin nhắn của anh ta tới, kèm theo một địa chỉ:
“Mặc đơn giản thôi, qua đây. Cùng chơi.”
 
Có lẽ sợ tôi từ chối, anh ta lại thêm một câu:
“Ngoan, chỉ cần em tới, anh sẽ thực hiện một điều ước cho em.”
 
Điều ước?
 
Tôi chợt nhớ mấy hôm trước, còn nằm trong vòng tay anh, tôi thì thầm:
“Ngày em sinh con, anh nhất định phải ở cạnh em. Đây là điều ước duy nhất, anh phải hứa.”
 
Có lẽ, từ lúc anh chỉ thờ ơ đáp “Đến lúc đó rồi tính”, tôi đã nên nhận ra — anh đã không còn như xưa.
Đáng tiếc khi ấy, tôi chẳng nghĩ nhiều.
Cũng quên mất rằng, trước đây anh luôn chiều chuộng, chưa bao giờ từ chối bất cứ mong muốn nào của tôi.
 
Vì câu “điều ước” ấy, tôi rút kim truyền, bắt taxi tới một nhà hàng buffet bình thường.
 
Vừa nhìn thấy tôi, Tô Điềm Điềm lập tức bước tới, tay thân mật khoác lấy cánh tay tôi, tươi cười nói hôm nay chỉ mong tôi có thể vui vẻ một chút.
Bên cạnh cô ta vây đầy bạn bè, tiếng cười nói rộn rã, hạnh phúc chói lòa, chói lòa đến mức nhức mắt tôi hơn bất cứ thứ gì.
 
Tôi chỉ nhạt nhẽo đáp lại, suốt buổi ánh mắt dán chặt ra ngoài cửa sổ, để mặc mình thất thần.
 
Không một ai nhớ rằng, hôm nay cũng chính là sinh nhật của tôi.
Chỉ tiếc rằng, như lời Lục Minh Tắc từng nói, tôi cô độc không nơi nương tựa — cha mẹ đều đã mất, còn anh thì lại yêu người khác.
Nên dĩ nhiên, chẳng có ai nhớ đến.
 
Trong trò chơi, Tô Điềm Điềm thua cuộc, bị phạt uống mười ly rượu.
Cô ta ngập ngừng, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lục Minh Tắc.
Rồi bất chợt má ửng hồng, e thẹn ngậm rượu trong miệng, khẽ tiến gần anh.
 
Điều khiến cả căn phòng c/h/ế/t lặng là — anh không hề do dự, cúi xuống hôn cô ta, quên bẵng mình vốn dị ứng rượu.
 
Tiếng hò reo vang dậy khắp phòng.
Tôi nghiêng mặt, ngón tay khẽ đặt lên bụng, ánh mắt dõi ra ánh đèn đường ngoài cửa sổ.
 
Có người vẫn chưa chịu thôi náo:
“Nam thì không được uống thay đâu nhé! Phải đổi qua nữ mới công bằng!”
 
Mấy cô gái bật cười, liên tục lùi về phía sau, giả vờ mình không chịu nổi rượu.
Bất ngờ có người chỉ tay về phía tôi:
“Hay là… để bạn mới của Tiểu Điềm uống thay đi?”
 
Tô Điềm Điềm lập tức cười rạng rỡ, phụ họa:
“Được đó, để chị gái cùng chơi với bọn mình đi mà.”
 
Tôi hoảng hốt lắc đầu từ chối, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã bị mấy gã đàn ông thô bạo giữ chặt, ép ly rượu kề lên môi.
Tôi ôm lấy bụng, cố sức giãy giụa mà chẳng thoát ra nổi, chỉ còn biết tuyệt vọng hướng ánh mắt cầu cứu về phía Lục Minh Tắc.
 
Thế nhưng giây sau, giọng nói lạnh lùng của anh ta lại vang lên:
“Đã lớn thế này rồi, cần gì người khác phải đút.”
“Bảo uống thì uống, đừng làm bộ khó chịu, phá hỏng không khí của mọi người.”
 
Mấy ly rượu mạnh bị ép nuốt xuống, dạ dày tôi như lật tung, sóng cuộn từng cơn.
 
Cuối cùng, tôi run rẩy cầm lấy ly, hất thẳng vào mặt anh ta:
“Lục Minh Tắc, giữa chúng ta… hết rồi!”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo