Chương 7
7.
Trợ lý lí nhí, không dám trả lời rõ, chỉ tiếp tục báo cáo một phát hiện còn tàn nhẫn hơn:
“Chúng tôi… còn tìm thấy điện thoại của phu nhân trong thùng rác ngoài phòng tiệc sinh nhật của cô Tô.”
“Ngoài ra, sau khi điều tra camera quanh đó… phát hiện phu nhân rời đi không lâu thì thật sự bị cô Tô và mấy người bạn của cô ta chặn lại trong con hẻm. Bị bắt nạt… khoảng ba phút. Video… đã gửi qua điện thoại cho ngài.”
Một chuỗi sự thật, tựa những lưỡi dao bén nhất, đâm thẳng vào tim Lục Minh Tắc.
Anh ta cứng đờ ngắt máy, ngón tay run rẩy bấm mở tập tin video trợ lý gửi tới.
Trong đoạn camera mờ nhòe, anh ta thấy tôi bị mấy cái bóng xô đẩy, vừa tuyệt vọng ôm bụng, vừa lùi lại từng bước.
Anh ta thấy gương mặt Tô Điềm Điềm lúc này trở nên dữ tợn khủng khiếp, ngạo mạn nói gì đó.
Tiếp đó, có kẻ thình lình vươn tay, hung hăng đẩy mạnh vào bụng tôi!
Anh ta tận mắt thấy người phụ nữ mà mình đã gìn giữ mười năm, thậm chí không nỡ nặng lời một câu, ngã quỵ như chiếc lá rơi.
Tôi đau đớn cuộn người lại, còn đám người kia vẫn vây quanh, kéo tóc, ra tay tàn nhẫn…
“Không… không phải thật… chuyện này không thể là thật!!”
Anh ta gào lên, ném mạnh điện thoại xuống đất, màn hình vỡ nát tan tành.
“Con… con của tôi…”
Cả cơ thể anh ta như bị rút sạch sức lực, thân hình cao lớn trượt dần xuống bức tường lạnh lẽo, ngồi bệt nơi sàn nhà.
Nỗi đau xé lòng cùng cảm giác tội lỗi khủng khiếp nuốt chửng anh ta.
Là anh ta đã dung túng cho Tô Điềm Điềm.
Là anh ta phớt lờ tiếng cầu cứu của tôi.
Là chính tay anh ta đẩy tôi vào tuyệt cảnh…
Anh ta đã g/i/ế/t c/h/ế/t đứa con của mình.
Đứa con mà anh ta từng lén mong chờ, từng cẩn thận tra cứu cẩm nang nuôi dạy, khát khao được chào đón — nay không còn nữa.
Anh ta ngồi bệt trên nền gạch lạnh lẽo, cuối cùng cũng hiểu ra — đó không phải là giận dỗi, mà là lời tuyệt biệt.
Lục Minh Tắc như kẻ điên cuồng lao ra khỏi nhà, lái xe như bay đến bệnh viện mà trước kia từng cùng tôi đi khám thai.
Đôi mắt đỏ ngầu, anh ta nắm chặt lấy từng bác sĩ, từng y tá đi ngang, khàn giọng gào hỏi tin tức của tôi, gặng hỏi về đứa con — đứa con mà anh thậm chí còn chưa kịp biết giới tính.
Cuối cùng, một nữ hộ lý lớn tuổi nhận ra anh ta. Trong mắt bà ánh lên một tia thương hại xen lẫn trách cứ, giọng trầm buồn lặp lại điều mà trợ lý đã nói:
“Lục tiên sinh, xin hãy bớt đau buồn… Khi đưa Lục phu nhân đến, tình trạng đã rất nguy kịch. Chúng tôi đã cố hết sức… Đứa bé là một bé trai, đã thành hình rồi…”
Câu nói ấy chẳng khác nào bản án cuối cùng, nghiền nát chút hy vọng mong manh cuối cùng của anh ta.
Anh ta loạng choạng lùi lại, đập mạnh vào bức tường lạnh băng, cả người như bị rút sạch sức lực, sắp sụp đổ.
Đúng lúc này, một luật sư ăn mặc chỉnh tề bước tới, điềm tĩnh đưa ra một tập tài liệu:
“Chào ngài Lục, tôi là luật sư đại diện của cô Lâm Noãn Noãn.”
“Đây là ý kiến của thân chủ tôi. Cô ấy ủy thác cho tôi chính thức chuyển đến ngài đơn ly hôn, đồng thời sẽ khởi kiện vì hành vi chung sống ngoài hôn nhân và gây tổn hại nghiêm trọng đến tinh thần lẫn thể xác của cô ấy.”
Hai chữ “ly hôn” nổ tung bên tai, như sấm sét giáng xuống.
Anh ta ngẩng phắt đầu, trong đôi mắt đỏ rực toàn là sự phẫn nộ lẫn hoảng loạn tột cùng:
“Cô ấy đâu?! Cho cô ấy ra gặp tôi! Tôi không ký! Tôi tuyệt đối sẽ không ký!!”
“Xin lỗi, Lục tiên sinh, ý chí của cô Lâm vô cùng kiên quyết.”
“Cô ấy mong muốn chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ với ngài thông qua thủ tục pháp luật.”
Giọng điệu của luật sư bình tĩnh đến mức gần như tàn nhẫn:
“Hơn nữa, dựa trên chứng cứ chúng tôi nắm giữ, bao gồm cả đoạn ghi hình giám sát việc ngài có hành vi bạo lực với cô Lâm, cùng bằng chứng ngài duy trì quan hệ bất chính với cô Tô Điềm Điềm, thân chủ tôi hoàn toàn có quyền yêu cầu ngài chịu trách nhiệm pháp lý tương ứng và bồi thường thiệt hại.”
Từng câu nói như những lưỡi dao lạnh lẽo, đâm xuyên qua tất cả lớp ngụy trang cùng kiêu ngạo của anh ta.
Trước mắt bao người, anh ta trơ mắt nhìn tờ đơn ly hôn bị nhét vào bàn tay run rẩy.
Mấy tờ giấy mỏng tang, lại nặng nề đến mức gần như không cầm nổi.
Xung quanh, từng ánh mắt như đang lặng lẽ lên án.
Anh ta giống như một gã hề mất hết tất cả, mất kiểm soát nơi công cộng, bật tiếng gào gầm tuyệt vọng.
Nhưng dẫu có vậy, cũng chẳng thể nào đổi lại người phụ nữ từng một lòng một dạ, chỉ nhìn về phía anh ta.
“Noãn Noãn… Lâm Noãn Noãn! Em ra đây! Anh biết sai rồi… anh thật sự biết sai rồi mà!!”
Anh ta khản giọng gào thét trong khoảng không.
Đáp lại anh ta, chỉ là tiếng vọng lạnh lẽo nơi hành lang bệnh viện, cùng bóng lưng luật sư thản nhiên rời đi.
Sau tận cùng của thống khổ, chỉ còn lại cơn thịnh nộ và nỗi hối hận cuồn cuộn như muốn nuốt chửng anh ta.