Chương 6
6.
Anh ta phát hiện điện thoại của mình yên ắng đến đáng sợ.
Quá bất thường.
Người phụ nữ từng chỉ cần nhìn thấy một đám mây kỳ lạ cũng sẽ chụp ảnh gửi cho anh, từng một ngày không nhắn mười mấy tin là cảm thấy thiếu thốn, giờ đây lại hoàn toàn im lìm.
Lần đầu tiên, anh mới nhận ra — anh hoàn toàn chẳng biết gì về cuộc sống hằng ngày của tôi.
Cảm giác mất kiểm soát ấy như dây leo quấn chặt quanh tim, khiến anh ngồi không yên, đứng cũng chẳng vững.
Ngay cả sự chủ động lấy lòng, cố tình thân mật của Tô Điềm Điềm, giờ cũng chỉ khiến anh chán ghét, vô vị đến cực điểm.
Những ngày này, trong đầu anh cứ bất giác hiện lên hình bóng tôi.
Đặc biệt là khoảnh khắc cuối cùng khi chúng tôi rời xa nhau — đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng và bất lực ấy, luôn lởn vởn trong tâm trí, chẳng cách nào xua đi.
Khiến anh không ngừng hoài nghi, liệu bản thân có phải đã làm quá tay rồi không.
Tâm phiền ý loạn, anh bấm gọi số của tôi.
Thế nhưng sau hồi chuông dài lê thê, thứ anh nhận được chỉ là sự im lặng nghẹt thở, cùng cơn tức tối dâng tràn.
“Lại giở trò gì nữa? Trong cái giới này, ai mà chẳng thế, chỉ có cô ta là bày đặt khác người!”
Anh ta cố dùng lối suy nghĩ quen thuộc để hợp lý hóa tất cả, tự thuyết phục mình rằng tôi chỉ đang giận dỗi, làm nũng mà thôi.
Trong sân bay, anh ta do dự rồi gửi đi một tin nhắn muốn xoa dịu:
【Anh về rồi. Em muốn quà gì? Hay là thèm bánh nếp ở phố Tây, anh ghé mua cho em nhé.】
Ngay giây sau, một dấu chấm than đỏ rực bật lên!
Anh ta nghẹn thở, không tin nổi, vội vã gửi lại — lần nữa bị từ chối nhận!
Cơn hoảng loạn như móng vuốt siết chặt trái tim:
“Không thể nào… Lâm Noãn Noãn, em dám làm thế sao!”
Anh ta chẳng còn để tâm đến điều gì khác, chỉ muốn ngay lập tức lao về nhà.
Tô Điềm Điềm thấy vậy, cố tình giả vờ trẹo chân, nước mắt lưng tròng ngước nhìn anh ta.
Thế nhưng trong mắt anh giờ chỉ còn sự nôn nóng và chán ghét.
“Tự bắt taxi đi bệnh viện đi, tôi có việc gấp!”
Nói dứt lời, anh ta xoay người bỏ mặc cô ta ngay tại sân bay.
Anh ta phóng xe như điên về nhà, điên cuồng gọi cho tôi, nhưng đáp lại chỉ là giọng máy lạnh lùng lặp đi lặp lại.
Dự cảm chẳng lành đè nén đến mức khiến anh ta nghẹt thở.
Cánh cửa bật mở — bên trong là một khoảng lặng c/h/ế/t chóc.
Đôi dép tôi vẫn đặt ngay ngắn.
Trong không khí chẳng còn lưu lại chút hương thơm tôi thích.
Bàn trang điểm trống trơn, tủ quần áo, ngăn dành cho tôi hoàn toàn rỗng tuếch.
Mọi dấu vết thuộc về tôi đều biến mất sạch sẽ, sạch đến mức như thể tôi chưa bao giờ tồn tại ở nơi này.
Lục Minh Tắc c/h/ế/t sững đứng giữa căn phòng trống trải, sự lạnh buốt cùng nỗi sợ hãi ngập tràn nhấn chìm anh ta.
Anh ta run rẩy ra lệnh cho trợ lý lập tức tra tung tích tôi.
Trợ lý im lặng thật lâu, mới dè dặt báo:
“Phu nhân đã làm thủ thuật một tuần trước… đứa bé không giữ được.”
“Cậu nói bậy!!” Lục Minh Tắc gầm lên, toàn thân như sụp đổ.
Lục Minh Tắc như con thú bị giẫm lên đuôi, gầm lên điên loạn, giọng run rẩy chứa đầy nỗi sợ hãi khó tin:
“Cô ấy sao có thể nỡ làm vậy?! Cô ấy tuyệt đối sẽ không bỏ đứa bé! Nếu còn dám ăn nói linh tinh, cút ngay cho tôi!”
“Lục tổng…”
Giọng trợ lý nghẹn lại, mang theo sự xót xa:
“Phu nhân… đúng là không nỡ. Nhưng hôm đó…”
“Ông chủ Tần đưa phu nhân đến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán… thai nhi đã bị tác động ngoại lực nghiêm trọng vào vùng bụng, tim… tim đã ngừng đập, chỉ còn cách… chỉ còn cách đình chỉ thai kỳ…”
“Ông chủ Tần?”
Lục Minh Tắc chụp lấy cái tên xa lạ ấy, não bộ hỗn loạn chợt nắm bắt một tia bất thường:
“Ông chủ Tần nào?! Là Tần Sơ Niên sao?! Hắn… hắn khi nào về nước?!”
“Sao có thể là hắn đưa vợ tôi đến bệnh viện?!”
Một cơn giận dữ cuồng loạn như thể lãnh địa của mình bị xâm phạm, xen lẫn nỗi bất an sâu thẳm, ồ ạt trào dâng, xé toạc lồng ngực anh.