Chương 1
Giai đoạn cuối thai kỳ, tôi vẫn tin rằng Lục Minh Tắc là ngoại lệ duy nhất giữa một thế giới đầy đàn ông phản bội.
Anh bận rộn với dự án nước ngoài, nhưng vẫn tranh thủ từng khoảng thời gian ít ỏi để bôi dầu chống rạn cho tôi, nhẹ giọng hứa rằng khi dự án kết thúc, anh sẽ dành trọn thời gian cho mẹ con tôi.
Tôi thương anh, nên lần khám thai hôm sau, tôi thuê người đi cùng, không muốn làm anh phải vội vã chạy về.
Vậy mà, người đến đón tôi lại là một cô gái xa lạ, trong chiếc xe BYD từng là kỷ niệm nghèo khó của chúng tôi — nơi mà cả hai từng ngủ qua đêm, ăn vội mì gói.
Trong xe giờ treo đầy búp bê Mỹ Dương Dương, ghế phụ còn dán dòng chữ ngọt ngào: “chỗ ngồi của công chúa nhỏ”.
Tôi còn chưa kịp tiêu hóa hết cú sốc thì lại tận mắt thấy Lục Minh Tắc — người lẽ ra đang ở trời Tây — xuất hiện trước cổng bệnh viện, khoác trên người đồng phục khám thai, thản nhiên hỏi:
“Cô cần tôi dẫn vào phòng khám không?”
Tôi khẽ lắc đầu, cắn môi bật m/á/u.
“Không cần. Phiền anh đưa tôi đi làm thủ thuật p/h/á t/h/a/i.”
1.
Nụ cười trên môi Lục Minh Tắc đông cứng lại trong tích tắc.
Đồng tử anh co rút, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:
“Em… chắc chắn sao?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh gật đầu:
“Em chắc chắn.”
Từng chữ thốt ra, như những lưỡi dao cứa rách cổ họng, xé toạc chút cảm xúc cuối cùng còn sót lại trong tim.
Tôi từng nghĩ, có lẽ tất cả đàn ông trên đời này đều sẽ phản bội.
Chỉ riêng anh là ngoại lệ.
Thế mà giờ đây, người đàn ông từng nắm giữ cả trái tim tôi, lại khoác trên người chiếc đồng phục rẻ tiền, đứng trước mặt tôi như một người xa lạ, thản nhiên nói chuyện như thể giữa chúng tôi chưa từng có gì cả.
Tôi quay người đi, tay run rẩy đặt lên bụng.
Từ phía sau, giọng anh vang lên, lạnh lẽo đến đáng sợ:
“Ca này tôi không nhận. Tôi không hầu nổi loại quý nhân dễ dàng quyết định mạng sống một đứa bé như cô.”
Khóe mắt tôi ửng đỏ.
Tôi không hiểu nổi, sao một người có thể thay đổi nhanh đến vậy?
Chẳng phải đêm qua, anh vẫn còn nhẹ nhàng bôi dầu chống rạn cho tôi, ánh mắt tràn đầy dịu dàng yêu thương?
Chẳng phải anh vẫn còn hứa, chúng ta sẽ luôn bên nhau đến cuối đời?
Thế mà chỉ qua một đêm, tất cả dịu dàng đã hóa thành dao nhọn, đâm thẳng vào tim tôi, đau đến nghẹt thở.
Ngay sau đó, anh quay sang nắm tay cô gái đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói:
“Bảo bối, chúng ta về thôi.”
Hai chữ ấy, từng là đặc quyền chỉ dành riêng cho tôi.
Giờ lại thành nhát cắt cuối cùng khiến trái tim tôi tan thành trăm mảnh.
Một tiếng sau, tôi vừa rời khỏi bệnh viện thì gặp lại anh lần nữa.
Anh đứng đó, tay cầm miếng dán giữ ấm, ánh mắt khẽ lướt qua bụng tôi, khóe môi nhếch lên:
“Anh biết mà, em đâu nỡ bỏ con.”
Tôi xoay người định đi, nhưng anh bất ngờ kéo tôi lại, giọng đầy mất kiên nhẫn:
“Lâm Noãn Noãn, em làm đủ trò chưa?”
Anh thô bạo nhét tôi vào xe, nhưng trong câu nói lại vương chút bất lực:
“Anh đưa em về. Dù gì em cũng đang mang thai, anh phải có trách nhiệm.”
Suốt quãng đường, cả hai đều im lặng.
Chiếc xe từng là chốn trú ngụ những tháng ngày khó khăn, là nơi hai người ôm nhau giữa mùa đông lạnh giá — giờ chỉ còn lại bầu không khí u ám, lạnh lẽo đến ngột ngạt.
Anh từng nói, điều anh sợ nhất là tôi chịu uất ức.
Vậy mà giờ đây, mọi tổn thương tôi mang trên người… đều đến từ anh.
Khi xe dừng trước cổng nhà, anh gằn giọng:
“Vào nghỉ đi, đừng nghĩ ngợi nữa. Anh lát nữa sẽ quay về.”
Anh còn nói thêm:
“Danh phận Lục phu nhân… vĩnh viễn là của em.”
Tôi rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng run rẩy:
“Vì sao?”
Ngón tay đang kẹp điếu thuốc của anh khựng lại, rồi anh cúi đầu dập tắt tàn lửa.
“Vì không muốn để lại nuối tiếc trong đời. Như vậy… được không?”
Anh mỉm cười nhẹ, nhưng trong mắt là cả một vùng u tối:
“Đã biết hết rồi, từ giờ anh cũng chẳng cần giấu nữa.”
“Em nên hiểu, trong giới của chúng ta, ai mà chẳng như vậy.”
Tôi nén nghẹn, mở cửa bước xuống.
Anh thì vội vã rời đi, có lẽ là để kịp quay lại sưởi ấm cho người khác.
Đêm đó, tôi khóc đến gần sáng.
Lời bác sĩ vẫn vang trong đầu: nếu lần này bỏ con, có thể cả đời tôi cũng không còn cơ hội làm mẹ.
Nửa đêm, anh trở về.
Hóa ra anh vẫn còn nhớ lời hứa từng nói — rằng dù bận cỡ nào cũng không để tôi qua đêm một mình.
Chỉ là, trái tim anh đã không còn đặt ở đây nữa.
Anh ôm tôi từ phía sau, cánh tay từng là chốn bình yên… giờ chỉ khiến tôi muốn khóc nấc lên từng tiếng.
Tờ mờ sáng, anh hôn lên má tôi, tay chạm nhẹ lên bụng.
Cử chỉ dịu dàng đó từng khiến tôi xúc động, nhưng bây giờ… lại khiến dạ dày tôi cuộn lên vì ghê tởm.
Tôi gạt mạnh tay anh ra, lao vào nhà vệ sinh nôn đến trời đất quay cuồng.
Khi bước ra, anh đã chuẩn bị sẵn bữa sáng.
Trên bàn là chiếc hộp tinh xảo, bên trong là sợi dây chuyền lấp lánh.
“Anh chọn cho em đấy. Sau này muốn đi đâu, muốn gì, cứ nói với anh. Giữa chúng ta… không có gì thay đổi cả.”
“Đừng cố tạo khoảng cách với anh.”
Ngày trước, mỗi món quà từ anh đều là bảo vật.
Còn bây giờ, chúng chẳng khác nào những món đền bù lạnh lẽo, không mang theo chút ấm áp nào.
Ngay khi anh rời đi, tôi xách túi, đến thẳng văn phòng luật sư.
Trên đường, tôi nhận được một tin nhắn từ cô gái kia, là một bức ảnh hoa hướng dương rực rỡ.
“Chị ơi, buổi sáng vui vẻ nhé! Đây là hoa bạn trai em tặng, mong chị cũng có một ngày thật hạnh phúc.”
“Em không biết vì sao chị lại từ bỏ đứa bé, nhưng mong chị mạnh mẽ lên. Em tin chị sẽ gặp được người thật lòng yêu chị.”
Tôi khẽ cười, nụ cười cay đắng đến thắt ruột.
Tôi từng gặp được người như thế… nhưng giờ, người đó đang ở bên em.
Tôi bước vào văn phòng luật sư, cầm bút ký vào tờ đơn ly hôn.
Trong đầu, chỉ lặp đi lặp lại ký ức năm xưa — anh liều mạng bảo vệ tôi khỏi đám côn đồ, bị đánh đến m/á/u me đầm đìa, vẫn có thể nắm chặt tay tôi nói:
“Đừng sợ, vợ à. Em còn quan trọng hơn cả mạng sống của anh.”
Chỉ tiếc… tất cả đã thay đổi.
Mà giấc mộng đẹp kia, hóa ra chỉ một mình tôi tin là thật.