Hối Hận Muộn Màng - Chương 2

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 2
2.
 
Tôi co ro trong căn nhà lạnh lẽo, tay run rẩy mở vòng bạn bè của Tô Điềm Điềm.
 
Mỗi bức ảnh giữa họ như từng nhát dao róc thịt, đau đến không thở nổi.
 
Vì cô ta, anh học làm bánh souffle, nửa đêm chạy khắp thành phố mua cháo.
 
Vì cô ta, anh thuê nguyên một nhà hàng sang trọng, bật đèn “Marry Me” trong ngày sinh nhật.
 
Ngay cả chiếc xe BYD — nơi từng là mái nhà tạm của tôi và anh những ngày trắng tay — giờ cũng treo đầy búp bê mà cô ta thích.
 
Tất cả bắt đầu từ hai năm trước — khi tôi bỏ việc, ngày đêm túc trực bên mẹ anh đang liệt giường.
 
Tiếng chuông điện thoại của mẹ chồng kéo tôi khỏi cơn hỗn loạn.
 
Bà bảo đã nấu canh, làm món tôi thích, gọi chúng tôi qua ăn cơm.
 
Tôi đáp theo phản xạ: “Con qua một mình thôi, Lục Minh Tắc bận lắm.”
 
Chưa đến hai phút sau, điện thoại sáng lên.
 
【Đừng để ba mẹ anh biết chuyện của Điềm Điềm.】
 
【Cô ấy rất đơn thuần, sẽ không uy hiếp em.】
 
【Em cũng không muốn gia đình này tan vỡ chứ?】
 
Tôi nhắm chặt mắt, tắt máy, lặng lẽ bước đi một mình.
 
Trên bàn ăn, mẹ chồng vẫn hiền hòa, nhỏ nhẹ dặn dò:
 
“Nó mà làm gì con buồn, mẹ sẽ thay con xử lý.”
 
Ngày xưa, anh luôn ngồi bên, giả vờ ghen khi nghe mẹ thiên vị tôi.
 
Còn bây giờ, anh vội vã đến, nhưng trong mắt chỉ toàn sự cảnh cáo.
 
Bữa cơm hôm ấy, tôi ăn trong lo lắng, mọi thứ đã khác xưa quá nhiều.
 
Khi rời khỏi, anh cởi áo khoác choàng lên vai tôi, giọng dửng dưng:
 
“Lâm Noãn Noãn, đừng bày mấy trò con nít nữa.”
 
“Danh phận Lục phu nhân, tiền bạc, tài sản… không ai giành mất của em đâu. Yên tâm dưỡng thai, đừng làm loạn.”
 
Tôi im lặng, anh tưởng tôi hiểu chuyện nên càng thêm hài lòng.
 
“Lên xe đi, anh đưa em về.”
 
Tôi khẽ hỏi:
 
“Còn được gọi là nhà nữa sao?”
 
Anh lờ đi như không nghe thấy.
 
Trời bắt đầu mưa nhẹ.
 
Tôi nhìn mưa rơi ngoài cửa kính, không kiềm được mà hỏi:
 
“Lục Minh Tắc, anh còn yêu em không?”
 
Anh trả lời thẳng thừng:
 
“Yêu.”
 
Nhưng rồi lại cau mày:
 
“Yêu và chơi là hai chuyện khác. Thân phận của anh không cho phép cả đời chỉ giữ mỗi em. Người trong giới sẽ cười vào mặt.”
 
“Anh cũng từng yêu em như mạng sống. Nhưng Điềm Điềm rất giống em ngày trước, anh không muốn cô ấy cũng sống cô độc như vậy.”
 
Chưa kịp nói hết, điện thoại anh vang lên.
 
Bên kia là giọng nghẹn ngào:
 
“Chồng ơi… trời sấm sét, bụng em đau quá… em sợ, em muốn anh bên em…”
 
Anh lập tức tấp xe vào lề, vừa dịu giọng dỗ dành, vừa mở cửa xe đẩy tôi xuống:
 
“Điềm Điềm, ngoan, đừng sợ, anh tới ngay.”
 
Anh dúi vào tay tôi một cây dù:
 
“Trời mưa đường trơn, em tự lo cho mình và đứa bé. Xin lỗi, tối nay anh không về.”
 
Chiếc xe phóng đi, để lại tôi đứng bất lực giữa cơn mưa.
 
Toàn thân run rẩy, tôi siết chặt tay, bấm một số điện thoại.
 
Hai phút sau, tôi đã ngồi trong xe người khác.
 
Ngay lúc đó, tin nhắn từ Lục Minh Tắc gửi đến:
 
“Chỗ đó khó bắt xe. Anh đã bảo trợ lý đến đón em.”
 
Tôi không trả lời.
 
Cũng chính lúc ấy, bụng dưới đau nhói như xé, khiến tôi suýt ngất.
 
Người đàn ông ngồi bên hoảng hốt la lên:
 
“Mau đưa cô ấy đến bệnh viện!”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo