Mưa lớn như trút, xe tôi bị đ/â..m kẹt cứng dưới đoạn dốc cao, run rẩy mà gọi điện cho bạn trai.
Đầu dây bên kia còn vang lên tiếng gõ bàn phím, anh nói: “Làm theo quy trình xử lý”, dạy tôi cách báo bảo hiểm, lại không hỏi lấy một câu “Em có sợ không”.
Ba năm qua, tôi đã tìm vô số cái cớ để tự thuyết phục bản thân, rằng sự lạnh nhạt của anh là tin tưởng, sự thờ ơ của anh là chân thực.
Cho đến một ngày, tôi cuối cùng nhận ra tất cả những khoảnh khắc tôi tưởng anh thật lòng với mình chỉ là thủ đoạn anh bỡn cợt tôi.
Tôi quyết định buông bỏ tất cả.
Sau đó, anh lại đỏ hoe mắt hỏi tôi: “Có phải nếu hôm đó anh lập tức chạy đến, chúng ta sẽ không chia tay không?”
“Tất cả đều không có nếu.” Tôi lạnh nhạt, “Đêm đó mưa rất lớn, tôi rất sợ, mà anh không đến. Thế là đủ rồi.”