Chương 3
7
Tiếng sấm đánh thức tôi, bên kia giường trống không.
Từ phòng khách truyền đến giọng nói cố tình hạ thấp, dịu dàng đến mức chói tai.
Tôi bước chân trần trên sàn lạnh buốt, mỗi bước như giẫm lên lưỡi d/a/o.
Tôi nhìn thấy Thẩm Nghiễn đứng ở ban công, điện thoại áp bên tai.
“Đau dạ dày dữ lắm à?… Đừng cố chịu, anh lập tức mang thuốc qua.”
Tôi đứng trong bóng tối, toàn thân m/á/u đông thành băng.
Bàn tay cầm chìa khóa xe của Thẩm Nghiễn khựng lại giữa không trung, thoáng lướt qua khuôn mặt anh là nét bối rối.
“Dư Dư? Sao em lại dậy rồi?”
Tiếng mưa đập rền vang ngoài kia, tôi nghe giọng mình như vọng từ một nơi rất xa: “Lý Gia Niệm đau dạ dày?”
Anh cau mày, vẻ quen thuộc kia lại xuất hiện — cái vẻ khó chịu khi bị quấy rầy: “Ừ, cô bé mới đi làm, áp lực nhiều, tối nay xã giao chắc ăn linh tinh. Đau nặng, lại ở một mình, mưa ngoài kia lớn thế…”
“Mưa lớn thế!” Tôi đột ngột hét lên, tiếng hét xé toạc màn đêm mưa.
“Thẩm Nghiễn! Ngày tôi gặp tai nạn, mưa cũng lớn như thế!”
Anh sững sờ.
“Tôi mắc kẹt dưới cầu vượt, xe hỏng, vừa lạnh vừa sợ, gọi cho anh!”
Toàn thân tôi run rẩy, từng chữ như rỉ m/á/u, “Anh nói gì?! Làm theo quy trình chuẩn, nhớ chụp biên bản vụ việc!”
Tia chớp ngoài cửa sổ soi rõ gương mặt tái nhợt của anh.
“Còn bây giờ,” tôi gắt gao nhìn anh, “anh muốn đội mưa, nửa đêm lái xe đi đưa thuốc cho một đồng nghiệp chỉ vì đau dạ dày?!
Cô ta không biết gọi đồ ăn sao? Không biết gọi 120 sao?
Sao cô ta nhất định phải gọi một người đàn ông đã có bạn gái, nửa đêm mang thuốc cho cô ta?!”
Cổ họng Thẩm Nghiễn chuyển động: “Chuyện này không giống…”
“Khác ở đâu?” Tôi tiến lên một bước, nước mắt làm mờ tầm mắt, “Bởi vì cô ta biết khóc? Bởi vì cô ta cần anh cứu? Bởi vì—” Giọng tôi vụn vỡ, “Bởi vì tôi không xứng sao?”
Anh đưa tay muốn kéo tôi: “Trần Dư, em bình tĩnh lại…”
“Đừng chạm vào tôi!” Tôi bật lùi, “Nửa năm nay tôi đã quá bình tĩnh rồi! Bình tĩnh nhìn anh ân cần với người khác, bình tĩnh chấp nhận sự thờ ơ của anh!”
Tôi chỉ thẳng ra ngoài cơn mưa xối xả: “Hôm đó tôi đứng dưới mưa bốn mươi phút, về nhà không có nổi một tin nhắn hỏi thăm! Còn bây giờ anh lại vì cái dạ dày của cô ta mà…”
Thẩm Nghiễn đột nhiên lớn giọng: “Em có thể thôi vô lý không! Cô ấy chỉ là người mới thôi!”
Không khí đông cứng.
Tôi nhìn gương mặt giận dữ của anh, chợt bật cười. Nụ cười hòa cùng dòng nước mắt tuôn xối xả.
“Người mới… thật tốt quá.” Tôi khẽ nói, “Người mới có thể nhận được toàn bộ sự kiên nhẫn và dịu dàng của anh. Còn tôi thì sao? Thẩm Nghiễn, tôi là bạn gái của anh mà.”
Anh mấp máy môi, nhưng không thốt ra được lời nào.
“Anh có biết không?” Tôi lau nước mắt, “Điều nực cười nhất là tôi phải mất ba năm mới hiểu ra — anh không phải không biết yêu, mà là anh không yêu tôi.”
8
Yết hầu Thẩm Nghiễn khẽ lăn: “Dư Dư, em đừng kích động… nghe anh nói… anh quan tâm nhất vẫn là em, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Tôi ép sát thêm một bước, đôi mắt nhòe lệ nhưng ánh nhìn sắc nhọn như d/a/o, “Chỉ là anh nghĩ tôi giỏi thấu hiểu nên đáng bị bỏ quên?
Chỉ là anh thấy thoải mái khi có thể ‘thật sự là chính mình’ trước mặt tôi? Thẩm Nghiễn, cái gọi là chân thật của anh… chính là sự tàn nhẫn tận cùng đối với tôi!”
Điện thoại anh lại sáng, cái tên Lý Gia Niệm nhấp nháy trong màn đêm, chói mắt vô cùng.
Tôi bỗng thấy mọi chuyện thật nực cười, nửa năm qua tất cả những lời tự an ủi của tôi đều hóa thành trò cười.
“Đi đi.” Tôi lùi lại một bước, nhường lối cho anh, “Đệ tử nhỏ của anh còn đang đợi đấy.”
Thẩm Nghiễn đứng yên tại chỗ, chùm chìa khóa siết chặt trong lòng bàn tay đến hằn vết đỏ.
Trong thoáng chốc, tôi ngỡ anh sẽ xin lỗi, sẽ ôm lấy tôi và nói “Anh xin lỗi” — giống như sau mỗi lần cãi vã trước kia.
Nhưng cuối cùng, anh chỉ kéo chặt áo khoác: “Anh về ngay.”
Tiếng cửa chống trộm khép lại không nặng, nhưng lại chấn động đến mức làm tai tôi đau buốt.
Tôi chậm rãi ngồi bệt xuống đất, nhìn trân trân vào quyển sách trên bàn trà.
Bên trong vẫn kẹp tờ giấy nhớ, nét chữ thanh thoát của Lý Gia Niệm: “Anh đối với em, thật sự rất đặc biệt.”
Khi tiếng mưa ngoài trời dần ngớt, tôi rút điện thoại nhắn cho Chu Đình: “Ngày mai cậu có thể đi xem nhà cùng tớ không?”
Tôi mở tủ quần áo, kéo ra chiếc vali đã chuẩn bị từ lâu.
Giấy tờ, quần áo thay, cả sợi dây chuyền “hàng tặng” anh từng đưa, tất cả được xếp gọn gàng trong đó.
Thì ra, nửa tháng nay cái gọi là “biết điều” của tôi, chỉ là sự chuẩn bị cho khoảnh khắc này.
Màn hình lại sáng, là tin nhắn trả lời của Chu Đình: “Bất cứ lúc nào, tớ lái xe qua đón.”
Tôi hít sâu một hơi, nhặt chùm chìa khóa ở huyền quan.
Kim loại lạnh lẽo, nặng trĩu trong lòng bàn tay.
Ba năm rồi, chùm chìa khóa này đã mở cửa nhà biết bao lần, đã chờ đợi một người không biết bao lần, nhưng chưa bao giờ mở được trái tim anh.
“Cạch—”
Tiếng chìa khóa đặt xuống bàn trà rất khẽ, nhưng lại tựa như âm thanh của một ổ khóa khép chặt.
Tôi nhìn lần cuối căn nhà từng nghĩ là “tổ ấm” của mình.
Đôi dép của anh bày xiêu vẹo trước cửa, tách cà phê vẫn còn nửa vơi nửa đầy, trên sofa còn vắt chiếc áo vest anh thường mặc.
Mọi thứ quen thuộc đến thế, lại xa lạ đến mức đáng sợ.
9
Khi Thẩm Nghiễn mở cửa, căn hộ yên ắng đến đáng sợ.
Anh cầm trong tay hóa đơn mua thuốc cho Lý Gia Niệm, ánh mắt đảo qua phòng khách.
Cốc nước Trần Dư hay dùng trên bàn trà đã biến mất, đôi dép cô thường mang ở huyền quan cũng không còn.
“Dư Dư?” Giọng anh vang lên trong căn phòng trống trải, nghe thật lạc lõng.
Cửa phòng ngủ mở toang, một nửa tủ quần áo trống không, mỹ phẩm, giấy tờ, sách vở thường ngày của cô — tất cả đều biến mất.
Trên tủ đầu giường, sợi dây chuyền anh tặng nằm lặng lẽ, nhãn mác vẫn chưa tháo, bốn chữ “Hàng tặng, không bán” phản chiếu lạnh lẽo dưới ánh đèn.
Thẩm Nghiễn rút điện thoại, ngón tay hơi run.
WeChat hiện dòng thông báo: “Tin nhắn đã gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.”
Anh vội gọi điện, đầu dây chỉ là giọng máy lạnh lùng: “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận…”
Đứng lặng một lúc, anh chợt hiểu, đó không phải là bận máy.
Mà là anh đã bị chặn.
Chùm chìa khóa rơi trên bàn trà, anh giật mạnh cà vạt, lại bấm số của Chu Đình.
“Trần Dư ở đâu?” Anh hỏi thẳng.
Chu Đình bật cười lạnh: “Bây giờ mới biết tìm cô ấy sao? Lúc cô ấy đứng trong mưa, anh ở đâu? Lúc bị khách mắng đến khóc, anh ở đâu?”
“Cô ấy dọn đi đâu rồi?”
“Luật sư Thẩm,” Chu Đình nhấn từng chữ, “cô ấy nhờ tôi nhắn lại: đừng tìm nữa, chìa khóa để ở chỗ quản lý tòa nhà.”
Điện thoại ngắt, tiếng tút dài như một cái tát giáng thẳng vào mặt.
Thẩm Nghiễn nhìn chằm chằm màn hình, thông báo WeChat lại bật sáng.
Lý Gia Niệm gửi đến một tin:
【Luật sư Thẩm, thuốc rất hiệu quả, cảm ơn anh nhé~ [trái tim]】
Anh bỗng túm lấy gối sofa, ném mạnh vào tường.