Xe của bạch nguyệt quang của Phó Sùng đã tông vào tôi khi tôi đang đi xe đạp.
Phó Sùng chạy tới hiện trường.
Bạch nguyệt quang thở phào một hơi:
“Bạn trai tôi tới rồi, chuyện bồi thường gì thì chị cứ nói với trợ lý của anh ấy.”
Phó Sùng cởi áo khoác, khoác lên người cô ta.
Ánh mắt lại cau chặt khi nhìn thấy đầu gối tôi đang chảy m/á/u, dừng lại thật lâu.
Bạch nguyệt quang hơi do dự:
“Anh… quen cô ấy à?”
Phó Sùng thu ánh mắt, nắm tay cô ta rời đi.
“Không quen.”
Tôi lặng lẽ ngồi bên đường dán băng cá nhân, không có phản ứng gì với câu nói ấy.
Dù sao.
Trong thỏa thuận hôn nhân mà ba năm trước anh đưa cho tôi, điều đầu tiên chính là phải giấu kín hôn nhân.
Giờ cao điểm không bắt được xe.
Tôi vừa khập khiễng đi bộ tới công ty, vừa nghĩ.
Ba năm hợp đồng hôn nhân của tôi và Phó Sùng sắp kết thúc.
Tôi có thể rời đi rồi.