Chương 6
20
Tôi vốn nghĩ tối nay Phó Sùng sẽ không về.
Tắm xong bước ra lấy nước, thì đúng lúc anh cũng vừa về đến.
Áo khoác tiện tay vắt ở huyền quan, hơi lạnh ngoài trời còn vương trên người anh.
“Phó tiên sinh.”
Tôi chào một tiếng, cầm nước định về phòng.
Phó Sùng chặn trước mặt, nhìn đồng hồ trên cổ tay.
“Hôm nay vẫn chưa hết ngày, em có thể nói với Phó tiên sinh của em một câu chúc mừng sinh nhật không?”
Tôi sững người, tròn mắt.
“Thì ra hôm nay là sinh nhật anh.”
“Phó tiên sinh sinh nhật vui vẻ.”
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vào cốc nước trong tay.
Không cần ngẩng lên cũng cảm nhận được ánh mắt khó hiểu của anh.
Một lúc lâu sau, anh mới nói:
“Cảm ơn.”
Phó Sùng vẫn chưa nhường đường.
Giọng điệu như trò chuyện thường ngày:
“Mấy hôm nay em về rất muộn.”
“Tăng ca à?”
Tôi bình thản: “Đúng.”
“Dạo này hơi bận.”
Anh không hỏi thêm, lùi sang bên nhường đường cho tôi về phòng.
21
Mấy ngày liền Thư Hân không tìm tôi nữa.
Ca phẫu thuật của mẹ đã bước vào giai đoạn chuẩn bị.
Giáo sư Mạnh đến thăm khám, nói mẹ yên tâm, thực ra chỉ là một ca m/ổ nhỏ.
Chỉ có điều vị trí hơi đặc biệt mà thôi.
Ngoài ra không có vấn đề gì khác.
Đến lúc này, khả năng Thư Hân kiếm cớ khiến Phó Sùng hủy ca m/ổ gần như không còn.
Nhưng chưa đến giây phút cuối, tôi vẫn không thể buông lỏng.
Ba ngày trước phẫu thuật, tức ngày 8 tháng 11, Thư Hân liên lạc với tôi.
“Dạo này phòng thiết kế bất ngờ nhận nhiều đơn, giờ tôi còn đang xã giao.”
“Cô đến đây giúp tôi uống r/ư/ợ/u đỡ.”
“Nghi Tụng, tôi nghĩ mấy ngày nay cô cũng hiểu rõ rồi.”
“Chỉ cần cô hứa, hợp đồng hết hạn cô lập tức rời khỏi thành phố này, tôi sẽ không làm khó cô nữa.”
“Hôm nay cũng là lần cuối cùng.”
Hòn đá đè nặng trong tim cuối cùng biến mất.
Sau hôm nay, tôi có thể yên tâm ở bên mẹ chờ ca phẫu thuật.
Tôi trả lời “được”.
Theo địa chỉ KTV mà Thư Hân gửi, bắt taxi đến nơi.
Trong phòng bao, khói thuốc và mùi rư/ợ/u trộn lẫn, nồng nặc đến nghẹt thở.
Thư Hân xoa trán, nói:
“Cô uống tiếp với anh Nham đi.”
“Tôi phải nghỉ một chút.”
Vị “anh Nham” này tửu lượng quá tốt.
Chẳng bao lâu, tôi đã thấy đầu óc choáng váng, phản ứng chậm chạp.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, “Còn uống nổi không, cô bé?”
“Nếu không thì tôi đưa cô đi nghỉ một lát nhé?”
Tôi siết chặt tay, móng cắm vào da thịt để giữ lại chút tỉnh táo.
Tôi gật đầu: “Em vẫn uống được.”
“Em uống tiếp với anh.”
Khóe môi hắn cong lên nụ cười ẩn ý.
“Được thôi, uống nào.”
Những chai r/ư/ợ/u trước mặt dần cạn sạch.
Tôi dựa vào ghế, đã không nghe rõ họ đang nói gì.
“Ly này, tôi đặc biệt pha cho em đấy.”
Anh Nham đưa tới miệng tôi, “Uống xong ly này, tôi không bắt em uống nữa, được không?”
Tôi vô thức gật đầu, ghé lại.
Thư Hân vội ngăn lại, giọng ngập ngừng.
“Không hay đâu.”
“Tôi ghét cô ta, nhưng chưa từng định giở trò này.”
Anh Nham cười nhạt, “Em đúng là dễ mềm lòng.”
“Em có nghĩ, thời gian qua em làm khó cô ta thế nào, cô ta hận em bao nhiêu không?”
“Biết đâu ngày nào cô ta cũng tìm mọi cách trèo lên giường của Phó Sùng.”
“Đợi đến lúc cô ta thật sự lên ngôi, sẽ g/iế/t em không chừng.”
Thư Hân nghẹn lời, “Cô ta đã hứa sẽ rời đi.”
“Tin cô ta à? Đừng ngốc thế, đại thiết kế sư Thư.”
“Hơn nữa, đi với anh thì có gì không tốt?”
“Tôi không chỉ muốn ngủ với cô ta, mà còn thấy cô ta hợp ý tôi.”
“Ngủ rồi, tôi còn cho phép cô ta quang minh chính đại ở bên tôi.”
Tôi nghe thấy mơ hồ, đầu óc quay cuồng.
Ly rư/ợ/u lại đưa tới bên môi, “Uống đi, ngoan nào.”
Tôi bị anh Nham kéo sát vào lòng, uống một ngụm.
Ngay khi định uống tiếp, cửa phòng bao bị “rầm” một tiếng đạp mở.
“A Sùng?” – giọng Thư Hân hoảng hốt.
Anh tháo cà vạt, quấn quanh lòng bàn tay, từng bước tiến đến trước mặt anh Nham.
Không khí trong phòng nặng nề, ai cũng im lặng.
Người đàn ông kia đứng bật dậy, căng thẳng nuốt nước bọt.
“Phó tổng, lâu rồi không gặp…”
“Ngài đến đây là…”
Tôi cố gắng mở mắt, chạm phải ánh mắt âm u của Phó Sùng.
“Phó tiên sinh?”
Ánh mắt anh thoáng rung động.
Khoảnh khắc ấy, sự bình lặng vỡ tan.
Phó Sùng túm cổ áo anh Nham.
Nhấc bổng hắn ném mạnh vào tường.
Âm thanh trầm đục từ cú va chạm khiến có người hét lên.
“Anh cho cô ấy uống gì?”
Anh Nham đau đến méo mặt, “Chỉ là thuốc mê thôi, Phó tổng.”
“Là tôi sai, tôi sai rồi.”
“Ngài yên tâm, tôi chưa làm gì cả…”
Nắm đấm Phó Sùng giáng thẳng vào mặt hắn.
Từng cú từng cú, cho đến khi hắn gần ngất lịm.
Rồi bị anh ném xuống đất như vứt rác.
Trợ lý tổng vội chạy tới, hỏi:
“Phó tổng, xử lý thế nào?”
Phó Sùng cúi đầu cởi cà vạt dính m/á/u, quẳng sang một bên.
“Đập gãy hai tay, ném trước cổng đồn cảnh sát, những việc còn lại cậu xử lý.”
“Rõ.”
Anh bế ngang tôi, xoay người ra ngoài.
“Phó Sùng!”
“Vì một đứa đàn bà khác mà anh phát điên sao?”
Thư Hân gào lên, “Anh có phân biệt rõ ai mới là bạn gái anh không?!”
Ánh mắt anh nhìn cô ta, xa lạ đến mức khiến tim cô ta đau nhói.
“Anh đã hứa với em, khi hợp đồng với cô ấy kết thúc sẽ công khai em.”
“Em mang đầy oán giận, suốt thời gian qua nhắm vào cô ấy, anh cũng không truy cứu.”
“Nhưng Thư Hân, lần này em đi quá giới hạn.”
Chưa bao giờ Phó Sùng khiến một người phụ nữ mất mặt đến thế trước đám đông.
“Chúng ta dừng lại ở đây thôi, vậy sẽ tốt cho cả hai.” – giọng anh bình thản.
Thư Hân bật cười, nước mắt rơi lã chã.
“Cái cớ cao thượng rẻ tiền gì chứ.”
“Nói như thể anh thất vọng về tôi, nên mới muốn chia tay.”
“Thực tế đi.”
“Trực tiếp nói anh thích cô ta khó đến vậy sao?”
Phó Sùng không phủ nhận.
“Đây là điều em muốn nghe sao?”
Thư Hân òa khóc, cuồng loạn hất đổ toàn bộ chai r/ư/ợ/u trên bàn trà.
Phó Sùng chẳng mảy may, bế tôi rời khỏi phòng.