Chương 5
17
Một quả bóng nước vỡ, tôi lại phải đi lấy một quả mới, giơ trong tay.
May là đã vào tháng 11, tôi mặc đủ dày.
Đạn nhựa bắn trượt vào người cũng không quá đau.
“Tụng Tụng, chạy nhanh lên.”
“Không được lười, nếu không chúng tôi lỡ tay bắn trúng mặt cô đấy.”
Lời vừa dứt, một viên đạn nhựa sượt qua tai tôi bay đi.
Tôi chỉ còn cách tăng tốc.
Ngày hôm ấy, tôi không biết mình đã chạy bao lâu.
Chỉ nhớ đôi chân tê rần, đến mức mất cả cảm giác.
“Chơi chán rồi, còn các cậu thì sao?”
“Đại mỹ nhân Thư à, trò này có gì vui đâu? Tôi thấy chán từ lâu rồi.”
“Vậy đi thôi, đổi chỗ khác.”
Cô ta quay lại, qua loa dặn tôi:
“Hôm nay thế đã, lần sau tôi lại tìm cô.”
Tôi cố chống đỡ bước đến chiếc ghế dài gần đó ngồi xuống.
Nghỉ ngơi nửa tiếng, mới lê lết về biệt thự.
Phó Sùng đang cầm iPad xử lý email, sống mũi gác chiếc kính gọng mảnh.
“Sao lại thành ra thế này?”
Anh đứng dậy đi tới gần, quan sát tôi.
Ánh mắt dừng lại ở tai tôi, giọng trầm hẳn xuống.
“Bị thương rồi?”
Nói rồi cúi người lại gần.
Tôi giật mình, vô thức lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách.
“Không sao đâu Phó tiên sinh…”
“Tôi—tôi về phòng trước.”
“Nghi Tụng.”
Anh đưa tay, dường như muốn kéo tôi lại.
Trong không trung ngập ngừng, rồi buông xuống.
“Chuyện của mẹ em không cần lo.”
“Ca phẫu thuật sẽ tiến hành bình thường.”
Tôi quay đầu, nhìn anh không chắc chắn.
Người đàn ông ấy ánh mắt không né tránh, như mọi khi vẫn mang chút ôn hòa nhàn nhạt.
Lời trách hôm trước, thoáng chốc như một cơn mơ.
Cơ thể mệt mỏi cùng cực gào thét, khiến tôi muốn tin anh thêm một lần nữa.
Phó Sùng hẳn sẽ không đem tính mạng ra đùa giỡn.
“Sao thế.”
“Muốn nói gì à?”
Anh cúi đầu, giọng chậm rãi:
“Nghi Tụng, trước đây anh từng dạy em, đừng quá cứng rắn.”
“Nếu không quên thì hãy nói cho anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Anh có thể thay em giải quyết.”
Tôi cúi mắt, mím chặt đôi môi đã rạn nứt.
“Cảm ơn Phó tiên sinh.”
“Nhưng thật sự không có gì cả.”
Tôi quay lưng, kéo đôi chân rã rời trở về phòng.
Không có trăm phần trăm chắc chắn.
Tôi tuyệt đối không thể lấy mẹ ra mạo hiểm.
18
Còn hơn mười ngày nữa là đến ca phẫu thuật.
Mẹ cần làm kiểm tra toàn thân trước m/ổ.
Trong những ngày mệt mỏi và dằn vặt này, chỉ số sức khỏe ổn định của mẹ là niềm an ủi duy nhất của tôi.
Trưa hôm đó, trước khi xuống căng tin bệnh viện mua cơm.
Mẹ lo lắng hỏi tôi:
“Sao mấy ngày nay con lại gầy đi nữa rồi?”
Tôi giơ một ngón tay, thần bí lắc lắc.
“Mẹ không hiểu đâu.”
“Con đang tập dáng, mỡ mềm ngày trước giờ săn chắc lại rồi, nên nhìn mới gầy đi thôi.”
Mẹ vốn nửa tin nửa ngờ.
Nhìn thấy phần cơm trưa tôi lấy nhiều hơn mọi khi, bà mới miễn cưỡng tin.
Tôi xúc một thìa cơm lớn cho vào miệng.
Mẹ không biết tôi ăn nhiều là để có sức mà chịu đựng Thư Hân tối nay.
Tối nay là sinh nhật của Phó Sùng.
Cô ta thuê một hội trường, trang trí đầy đủ để tổ chức sinh nhật cho anh.
“Còn mười phút nữa, A Sùng sẽ đến rồi.”
“Tụng Tụng, cô mặc bộ đồ thú bông này vào, đừng để anh ấy nhìn thấy, lát nữa giúp chúng tôi chụp vài tấm ảnh, nhảy nhót chút là xong nhiệm vụ.”
“Hôm nay nhẹ nhàng thôi, phải không?”
Tôi nhận lấy bộ đồ thú bông cồng kềnh, gật đầu.
“Phải.”
“Cảm ơn cô Thư.”
Cô ta xoa đầu tôi, “Ngoan lắm.”
“Dạo này cô biểu hiện đặc biệt tốt.”
“Tốt đến mức hôm trước tôi cùng A Sùng đi ăn gặp giáo sư Mạnh, còn không nỡ mở miệng bảo ông ấy đừng m/ổ cho mẹ cô.”
Tôi siết chặt bộ đồ thú bông, bắt đầu mặc lên người.
“Cảm ơn cô Thư.”
“Tôi sẽ làm tốt mọi việc cô giao.”
Cô ta nhìn dáng vẻ luống cuống của tôi, bật cười.
“Từ từ thôi, cẩn thận kẻo ngã.”
19
Thư Hân thuê hơn chục người mặc đồ thú bông, nhảy mở màn để khuấy động không khí.
Tôi lẫn trong số đó.
Phó Sùng tùy ý nhìn chúng tôi vài giây, lông mày hơi nhướng.
“Bây giờ em thích kiểu này sao?” – anh hỏi Thư Hân.
“Đáng yêu mà, anh không thấy sao?”
Cô ta vòng tay qua hông anh, đưa tay luồn vào áo khoác.
“Đại tổng tài, anh nghiêm túc công việc quá rồi, chẳng biết thưởng thức phong cách cổ tích thế này à?”
Phó Sùng chỉ nói: “Tùy em thích.”
Thư Hân ngoắc tay gọi tôi, “Là cô đi, lại đây chụp vài tấm ảnh cho chúng tôi.”
Tôi làm theo, bước tới nhận máy ảnh.
Phó Sùng không để tâm, liếc qua tôi, nhắc nhở:
“Đeo đầu thú thì tầm nhìn hạn chế.”
“Tháo ra rồi hãy chụp.”
Nụ cười nơi khóe môi Thư Hân khựng lại.
Tôi đè thấp giọng đáp: “Ông chủ yên tâm, thế này tôi vẫn chụp được.”
Phó Sùng nhận khăn ướt từ nhân viên phục vụ, lau tay.
Vừa dứt lời, anh bỗng nhìn thẳng về phía tôi.
Đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú dò xét.
Theo lẽ thường, anh không thể nhận ra giọng tôi.
Tôi đã cố tình hạ thấp âm, lại cách một lớp đồ thú bông dày, chắc chắn giọng nói sẽ biến đổi.
Thư Hân cũng nhận ra khác lạ.
Cô ta kéo anh đi đến bên chiếc bánh, “Anh ngẩn người gì thế, mau lại đây.”
Tôi thở phào, giơ máy ảnh lên bắt đầu chụp.
Nhiệm vụ cuối cùng là quay video.
Thư Hân muốn nhảy một điệu valse cùng Phó Sùng, tôi chỉ cần quay trọn quá trình rồi có thể rời đi.
Cô ta đặt tay lên vai anh, chậm rãi bước nhịp điệu.
“Lần trước anh nói hôn nhân hợp đồng sắp hết hạn.”
“Vậy chẳng phải sắp tới anh sẽ công khai em là bạn gái chính thức sao?”
Khi xoay người, ánh mắt Phó Sùng thoáng lướt qua tôi, không dừng lại.
“Nói đi, có phải không?” – Thư Hân thúc giục.
“Ừ.”
“Vậy thì tốt, anh biết không, em lo phát sợ.”
“Còn tưởng anh thực sự thay lòng rồi.”
“Nhưng nghĩ lại, anh sao có thể thích con vịt xấu xí kia được.”
Ánh mắt Phó Sùng rơi xuống người phục vụ đang bưng khay đi ngang qua sau lưng cô ta, anh buông Thư Hân ra.
“Ăn trước đi.”
“Ừ cũng được.”
Thư Hân cười tươi, vẫy tay với tôi, “Xong rồi, cô có thể đi.”
Tôi không dám nói thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi rút khỏi hội trường.