Khi Anh Nói “Không Quen” - Chương 8

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 8
27
 
Tối nay không ở lại nhà họ Phó.
 
Ăn xong, chúng tôi liền rời đi.
 
Trên hàng ghế sau xe, tôi và Phó Sùng mỗi người ngồi một bên.
 
Thư ký gọi điện cho anh, xác nhận lại lịch họp ngày 28. Tôi cũng lấy điện thoại ra kiểm tra vé máy bay ngày 28.
 
Cả hai đều không ai coi những lời trong bữa tối là thật.
 
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt.
 
Một chiếc xe đối diện bất ngờ đổi làn, lao thẳng về phía chúng tôi.
 
Đèn pha rọi chói mắt, chẳng ai mở nổi mắt.
 
Không kịp nhìn rõ tài xế là ai.
 
Chỉ biết mục tiêu chính là cánh cửa chỗ tôi ngồi.
 
Ngay khoảnh khắc sắp va chạm, Phó Sùng kéo tôi vào lòng, quay lưng lại.
 
Thay tôi đón lấy cú va đập khủng khiếp.
 
Đầu tôi đập vào cửa xe, lập tức mất ý thức.
 
28
 
Người lái xe chính là Thư Hân.
 
Cô ta uống rư/ợ/u, lái xe được một đoạn thì tình cờ bắt gặp chúng tôi.
 
Cồn kích phát hận thù, cô ta liền tìm đúng lúc lao thẳng vào cánh cửa bên tôi.
 
Giờ đã bị cảnh sát khống chế.
 
May mắn, tài xế của Phó Sùng kịp thời đánh lái tránh.
 
Kết quả là tôi chỉ bị thương nhẹ.
 
Còn Phó Sùng gãy tay.
 
Trong phòng bệnh, tôi lúng túng đứng bên giường anh.
 
“Phó tiên sinh, anh… anh có muốn uống nước không?”
 
“Ly này nguội rồi, để tôi rót ly khác cho anh nhé.”
 
Gương mặt anh trắng bệch vì bệnh, hờ hững nhìn tôi.
 
“Anh tỉnh lại mà em không vui à?”
 
“Sao mặt mày nặng nề thế?”
 
Trong lòng tôi phức tạp đến bực bội.
 
“Tại sao anh lại liều ch/ế/t cứu tôi?”
 
“Tôi phải báo đáp anh thế nào đây?”
 
Rõ ràng chỉ ít hôm nữa hợp đồng kết thúc, tôi có thể ung dung cầm tiền rời đi.
 
Hàng mi Phó Sùng khẽ run.
 
Một lúc sau, như hạ quyết tâm, anh ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi:
 
“Đêm đó em bị chuốc say, trong phòng bao… em còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?”
 
Tôi không hiểu sao anh lại nhắc đến việc này.
 
“Em nhớ không rõ lắm.”
 
“Sao thế?”
 
Phó Sùng nhìn chằm chằm tôi.
 
“Hôm đó Thư Hân hỏi anh, có phải anh thí—”
 
“Thôi thôi, anh yên tâm, anh nghĩ tôi ngốc sao?”
 
Đúng lúc có cô y tá đi ngang, vừa gọi điện vừa nói oang oang, át cả lời anh.
 
“Anh ta theo đuổi tôi là việc của anh ta, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
 
“Hồi đó vì bạn gái cũ mà anh ta làm tôi tổn thương đến vậy, bây giờ cứ nhìn thấy anh ta là tôi lại nhớ hết những đau khổ trước kia!”
 
“Sao có thể còn thích anh ta được.”
 
Tiếng y tá xa dần.
 
Tôi quay lại, hỏi Phó Sùng:
 
“Phó tiên sinh, vừa rồi anh định nói gì?”
 
Không biết có phải tôi ảo giác không.
 
Trong mắt anh khi nãy dường như còn ánh lên một tia sáng nhỏ.
 
Chỉ vài giây sau, đã lại chìm trong ảm đạm.
 
Anh quay đầu nhìn ra cửa sổ, giọng khàn khàn.
 
“Không có gì.”
 
“Chuyện cứu em, đừng bận tâm.”
 
“Thư Hân làm thế cũng là vì anh.”
 
Anh nhấc cốc nước lên, nhấp một ngụm nhàn nhạt.
 
“Hợp đồng của chúng ta sắp hết hạn, nếu em vì vậy mà bị thương, chẳng phải lại thành ra anh nợ em sao?”
 
“Thế cũng hay.”
 
“Đợi thanh toán tiền xong, chúng ta coi như không còn nợ gì.”
 
Tôi ngẫm theo lời anh.
 
Hình như cũng đúng.
 
Tôi gật đầu, “Nhưng Phó tiên sinh, tôi vẫn rất cảm ơn vì anh đã phản ứng nhanh, cứu tôi.”
 
“Ừm… dạo này tôi phải lo thủ tục xuất viện cho mẹ, còn gửi hành lý đi các thứ, sẽ rất bận, chắc không có thời gian đến thăm anh.”
 
“Chúc anh mau hồi phục.”
 
“Tôi đi trước đây.”
 
Với những việc hay người không quan trọng, Phó Sùng từ trước đến nay luôn chỉ ậm ừ cho qua.
 
Lần này cũng không khác.
 
29
 
Sáng ngày 27.
 
Tôi và Phó Sùng hoàn tất thủ tục ly hôn.
 
Chúng tôi đều không nói những lời tạm biệt kiểu như “không gặp lại”.
 
Có lẽ cả hai đều nghĩ giống nhau — sau này cũng chẳng muốn gặp lại đối phương nữa.
 
Buổi chiều, trợ lý tổng và luật sư hẹn tôi ở văn phòng luật.
 
“30 triệu không phải số tiền nhỏ, nếu chuyển hết vào một tài khoản sẽ khá rủi ro.”
 
“Ý tổng giám đốc Phó là chia thành vài khoản gửi vào những tổ chức tài chính khác nhau, như vậy lợi tức cũng cao hơn.”
 
“Những đơn vị này, tổng giám đốc Phó đều có hợp tác, cô hoàn toàn có thể yên tâm.”
 
Mấy ngày nay tôi cũng đang cân nhắc chuyện này.
 
Giờ thì đã có đáp án rõ ràng.
 
Khi trợ lý tổng rời đi, tiện tay ném bản hợp đồng hôn nhân vào máy hủy giấy.
 
Khoảnh khắc đó, sợi xích vô hình trói buộc tôi suốt ba năm qua dường như cũng vỡ vụn.
 
30
 
Toàn bộ hành lý đã được gửi về nhà trước.
 
Tôi cùng mẹ qua cửa an ninh sân bay.
 
Nghe mẹ thở dài xót xa.
 
“Máy bay không phải được ký gửi miễn phí sao?”
 
“Nhiều hành lý thế này, phí gửi chắc tốn lắm.”
 
Tôi khoác tay mẹ, lắc lắc nũng nịu.
 
“Thế này đi máy bay sẽ nhẹ nhàng hơn mà.”
 
“Không sao đâu.”
 
“Con vừa trúng vé số được 10 ngàn đấy!”
 
“Có tiền trong tay thì không cần quá dè sẻn.”
 
Mẹ bất lực, “Nhưng cũng không thể tiêu như vậy chứ?”
 
“Con chẳng lẽ lúc nào cũng trúng à?”
 
Tôi gật đầu chắc nịch.
 
“Mẹ không tin đúng không?”
 
“Con thấy vận may của con tốt lắm, còn có thể trúng thêm 3000 lần nữa cơ!”
 
Mẹ: “……”
 
Bà cảm thấy chắc người cần đi khám đầu óc phải là tôi mới đúng.
 
Một giọng nói bất chợt thu hút sự chú ý của tôi.
 
“Cái gì? Đi Hawaii??”
 
Tôi nhìn theo.
 
Một phụ nữ đang bực bội trút giận vào điện thoại.
 
“Hắn bị gì vậy?”
 
“Tôi đã hẹn lịch họp với công ty bên kia rồi, hắn thì tay còn bó bột mà vẫn muốn đi.”
 
“Còn bắt tôi phải sắp xếp ngay bây giờ??”
 
Mẹ kéo tay áo tôi, “Nhìn gì thế?”
 
Tôi sực tỉnh, chớp mắt.
 
“Không có gì đâu.”
 
“Đi thôi, mình vào phòng chờ.”
 
Ngày 28 tháng 11, 10 giờ 05 phút.
 
Cửa khoang máy bay khép lại.
 
Thông báo song ngữ ấm áp phát đi phát lại, nghe như ru ngủ.
 
Tôi đeo bịt mắt, thiếp đi.
 
Ba năm qua, mọi chuyện vụt lướt qua trong đầu.
 
Như một giấc mơ hư ảo.
 
Đường thời gian bỗng chậm lại ở ngày tôi chia tay Phó Sùng.
 
Trong mơ, giọng anh không bị y tá át đi.
 
Giọng trầm khàn vang lên:
 
“Thư Hân hỏi anh có phải đã thích em.”
 
“Anh nói với cô ấy là đúng.”
 
“Xin lỗi vì anh nhận ra điều này quá muộn.”
 
“Nghi Tụng, em có thể cho anh thêm một cơ hội không?”
 
“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
 
(Hết)
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo