Chương 7
22
Tôi cảm giác mình bị ném vào xe không nặng không nhẹ.
Mỗi lần xe rẽ một khúc cua.
Rư/ợ/u và thuốc mê trong dạ dày va vào nhau, dậy sóng cuồn cuộn.
Đầu cũng choáng váng dữ dội.
Tôi co người lại, mê man lẩm bẩm:
“Khó chịu quá…”
“Sao cứ lắc mãi thế…”
Giọng người đàn ông bên cạnh lạnh nhạt.
“Cố chịu.”
“Đã gồng miệng cứng rắn bấy lâu, thêm một tiếng nữa cũng chẳng sao.”
Tôi cố gắng phân tích lời anh bằng chút lý trí còn sót lại.
Chắc là không định giúp tôi.
Tôi đành tựa đầu vào cửa xe, co người chặt hơn.
Khẽ nói: “Thật sự rất khó chịu…”
Chốc lát, một đôi tay bế tôi lên đặt vào lòng.
Rồi ôm ghì tôi vào ngực, nhẹ xoa sau đầu.
“Còn lắc không?”
Tôi khẽ ừ, “Đỡ hơn rồi.”
“Nhịn chút, Nghi Tụng.”
“Giờ phải đưa em tới bệnh viện ngay, không thể chạy quá chậm.”
Tôi chẳng nghe lọt nữa.
Chỉ thấy dễ chịu hơn, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
23
Tôi đến trưa hôm sau mới tỉnh, đầu đau như búa bổ.
Về chuyện tối qua, chỉ nhớ đại khái.
Tôi bị gã Nham kia bỏ thuốc, Phó Sùng cứu tôi.
Hình như anh còn cãi nhau với Thư Hân rồi chia tay.
Cửa phòng bệnh mở ra.
Phó Sùng liếc tôi một cái không chút cảm xúc, không có ý định mở lời.
Tôi chủ động cảm ơn:
“Cảm ơn Phó tiên sinh đã kịp thời cứu tôi đêm qua.”
Anh đứng cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống.
“Anh không chỉ một lần hỏi em có gặp rắc rối không.”
“Cũng không chỉ một lần nói rằng anh có thể giải quyết giúp em.”
“Tại sao không tìm anh?”
Hẳn anh thấy đây là kiểu cứng đầu vô nghĩa, ngu ngốc hết chỗ nói.
Tôi cúi đầu, định cho qua chuyện.
Cố làm giọng nhẹ tênh:
“Vốn dĩ em tưởng mình xử lý được.”
“Lần này thật sự làm phiền Phó tiên sinh rồi.”
“Em tưởng?”
Anh nhếch môi, “Nghi Tụng, em có từng nghĩ nếu hôm qua anh đến muộn vài phút, em sẽ đối mặt với cái gì không?”
“Hay là em thấy mấy chuyện như thế cũng chẳng đáng kể.”
Tôi bỗng khó chịu trước giọng mỉa của anh.
Khẽ hỏi ngược:
“Vậy em biết phải làm sao?”
“Thư Hân bảo em đến, nếu em không nghe, cô ta sẽ tìm anh, buộc anh nghĩ cách hủy ca m/ổ của mẹ em.”
Ánh mắt Phó Sùng khóa chặt tôi.
“Anh đã nói chuyện ca mổ của mẹ em không cần lo rồi mà?”
“Nhưng em không chắc, liệu anh có đổi ý vì Thư Hân đột nhiên trở mặt không.”
“Em nghĩ anh là loại người không coi mạng người ra gì?”
Tôi thở dài, “Em không có ý đó, Phó tiên sinh.”
Ngẩng đầu nhìn chai dịch, mắt vô định.
Giọng không lẫn chút oán thán, chỉ có sự bình thản vô cùng.
“Em đã thấy anh toàn tâm toàn ý yêu Thư Hân như thế nào.”
“Vì thế em không biết, liệu anh có vì cô ấy mà phá nguyên tắc.”
“Người không có con bài trong tay thì không dám đánh cược.”
Một dải nắng xuyên qua kính rọi vào phòng bệnh, nằm giữa tôi và Phó Sùng.
Những hạt bụi lơ lửng tụ lại trong vệt sáng.
Ở một góc độ nào đó, như một cột sáng.
Nằm chắn giữa tôi và anh, chia thành hai thế giới.
24
Bác sĩ nói cần ở lại viện theo dõi một ngày.
Tôi gọi cho mẹ tìm cớ nói tối nay không qua được.
“Vốn dĩ đâu cần ngày nào con cũng tới.”
“Người hộ lý con thuê cho mẹ rất chu đáo, tốt lắm.”
Truyền dịch làm cổ họng tôi đắng ngắt.
Tôi hắng giọng, vui vẻ nói:
“Hôm nay quản lý dẫn bọn con đi team-building, mời ăn buffet hải sản.”
“Mẹ, đợi mẹ xuất viện, con cũng dẫn mẹ tới chỗ này ăn.”
Mẹ từ chối dứt khoát.
“Xuất viện mẹ sẽ về quê, không ở đây làm phiền con nữa.”
“Dạo này làm khổ con rồi, chắc tốn của con không ít tiền.”
Tôi vội cắt lời:
“Sao mẹ lại nói vậy.”
“Chẳng lẽ hồi nhỏ, mẹ đưa con đi khám bệnh cũng là con làm khổ mẹ à.”
“Đấy không giống nhau.”
“Mẹ là mẹ, chăm con là lẽ đương nhiên.”
“Là giống nhau!”
Mẹ cãi không lại tôi, cũng vội cúp máy.
Ca mổ chiều mai, còn chưa tới 24 giờ.
Hẳn sẽ không có biến cố gì nữa.
Đang nghĩ vậy thì trợ lý tổng gõ cửa bước vào.
“Cô Nghi yên tâm, tổng giám đốc Phó nhờ tôi nói với cô, ca m/ổ tuyệt đối sẽ không còn bất kỳ sự cố nào.”
“Đồng thời đã sắp xếp phòng bệnh tốt nhất, mời hộ lý chuyên nghiệp chăm sóc hậu phẫu cho mẹ cô.”
Tôi mím môi, vừa định nói gì.
Anh ta dường như đoán trước, nói luôn:
“Đây là bồi thường của tổng giám đốc Phó dành cho cô.”
“Dù sao quan hệ của hai người cũng chỉ là giao dịch hợp tác.”
“Nếu có thiếu sót, đến lúc hết hợp đồng mà truy cứu bên có lỗi thì cũng phức tạp, đúng không.”
Tôi nghĩ một chút, rồi gật đầu.
“Vậy cảm ơn Phó tiên sinh.”
25
Trước khi vào phòng m/1ổ, tôi lải nhải dặn dò mẹ.
“Mẹ đừng sợ nhé.”
“Giáo sư Mạnh nói rồi, chỉ là một ca tiểu phẫu thôi! Ngủ một giấc là xong!”
“Con sẽ đợi ngay ngoài cửa.”
“À còn nữa, con xác nhận lần cuối, hôm qua y tá dặn mẹ phải nhịn ăn, mẹ không lén ăn gì đấy chứ.”
“Còn nữa, còn nữa…”
Mẹ nắm tay tôi, mỉm cười dịu dàng.
“Tụng Tụng đừng lo, mẹ sẽ không sao.”
Đôi tay khô ráp nhưng ấm áp truyền hơi ấm vào lòng bàn tay tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra, mình căng thẳng đến mức tay chân lạnh buốt.
Ca phẫu thuật kéo dài bao lâu, tôi cũng ngồi ngoài ghế chờ bấy lâu.
Cứ giữ nguyên một tư thế, đến khi toàn thân tê mỏi cũng không nhận ra mà đứng dậy vận động.
Tâm trí rối bời.
Phần lớn thời gian là cầu nguyện, thỉnh thoảng lại tưởng tượng ca mổ đã tiến hành đến bước nào rồi.
Đèn phòng m/ổ tắt, cửa từ từ mở ra.
Tôi lập tức đứng bật dậy, từng dây thần kinh đều căng chặt.
“Ca phẫu thuật rất thuận lợi.”
Mẹ được đẩy ra ngoài.
Lông mày cong cong, bà ngủ yên bình.
Bất chợt, tôi thấy mình đã hòa giải với tất cả ấm ức bất hạnh trong suốt quãng thời gian này.
Tôi ngồi trong một quán cháo vào buổi tối, mới nhớ ra phải khóc.
Cảm xúc vỡ òa không báo trước.
Nước mắt rơi vào bát cháo, tôi cố nén tiếng nấc.
Cuối cùng, mọi thứ cũng đã ngã ngũ.
26
Mẹ hồi phục sau phẫu thuật rất tốt.
Ngày 17 tháng 11, giáo sư Mạnh cùng bác sĩ chủ trị của mẹ đến thăm phòng bệnh.
Sau khi hỏi thăm thường lệ, ông cảm thán:
“Hồi phục nhanh đấy.”
“Chừng mười ngày nữa, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.”
Đã là ngày 17.
Nghĩa là thỏa thuận giữa tôi và Phó Sùng cũng sắp đến hạn.
Từ sau hôm đó, tôi không gặp lại anh nữa.
Có gì cần dặn dò, cũng đều do trợ lý tổng liên hệ.
Ngày 22, trợ lý tổng gọi điện.
“Tối nay có tiệc gia đình nhà họ Phó, cần cô đi cùng tổng giám đốc.”
Không ngoài dự đoán, đây hẳn là lần cuối cùng tôi phối hợp cùng Phó Sùng diễn kịch.
Tôi về biệt thự sớm mấy tiếng để thu dọn đồ.
Hành lý gói ghém xong cũng chỉ có hai vali nhỏ.
Tôi ngồi xổm dưới đất, cằm tì lên đầu gối, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào hai chiếc vali.
Thực ra, khi mới chuyển vào tôi từng mua nhiều thứ để trang trí biệt thự.
Nhưng sau những lời của Phó Sùng, tôi nhận ra sự thật.
Đây không phải nhà của tôi, sớm muộn cũng phải rời đi.
Thế nên tôi không mua thêm thứ gì không cần thiết nữa.
Chiều muộn, xe Phó Sùng dừng trước cửa.
Sau mười ngày không gặp, anh lại trở về dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày.
“Mẹ em hồi phục thế nào rồi?”
“Rất tốt, cảm ơn Phó tiên sinh đã sắp xếp người chăm sóc mẹ tôi.”
“Hôm nay xong việc, tôi sẽ để luật sư liên hệ với em, làm thủ tục kết thúc hợp đồng.”
Có lẽ là để trả cho tôi khoản thù lao 30 triệu.
Tôi gật đầu, “Được.”
Trong bữa tiệc, ngoài chuyện hối thúc sinh con như thường lệ, mẹ anh lại nói:
“Kỷ niệm ngày cưới của hai đứa sắp đến rồi đúng không?”
“Ngày 28 phải không?”
“Con nghe đây Phó Sùng, lần này phải ở bên người ta cho đàng hoàng đấy nhé.”
“Hai năm trước con đều bận đi công tác, chưa từng tử tế kỷ niệm.”
“Lần này không được quên nữa.”
Sắc mặt Phó Sùng vẫn bình thản, “Vâng.”
Mẹ Phó đề nghị:
“Giờ đang là mùa thích hợp đi Hawaii, sao hai đứa không sang đó kỷ niệm?”
Phó Sùng bóc một con tôm, gắp bỏ vào bát tôi.
“Em có muốn đi không?”
Tôi thoáng ngẩn ra, rồi phối hợp gật đầu.
“Muốn chứ, em cũng lâu rồi chưa ra biển.”
“Vậy lát nữa anh sẽ cho người đặt vé.”
“Được, vậy tối nay em về nhà lấy mấy bộ đồ hè.”
Mẹ Phó cười hài lòng.
“Thế mới đúng.”