Cháu trai tôi mới năm tuổi đã cao đến mét rưỡi, cả nhà chị dâu đi đâu cũng khoe gen nhà mình tốt.
Nhưng tôi biết rõ, thằng bé mắc chứng khổng lồ, nếu không can thiệp kịp thời, e rằng khó sống qua tuổi hai mươi.
Vì tương lai của cháu, tôi bất chấp sự phản đối của gia đình, đưa nó đến bệnh viện phẫu thuật.
Sau ca mổ, nó chỉ cao đến mét sáu, không những hay bị bắt nạt mà còn chẳng ai chịu lấy làm chồng.
Chị dâu đổ lỗi cho tôi lo chuyện bao đồng, phá hỏng “gen tốt” của nhà họ.
Tôi bị đứa cháu giận dữ đâm loạn dao đến chết: “Nếu không phải vì cô phá hoại phúc khí của tôi, tôi đâu bị người ta khinh thường như vậy!”
Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại đúng ngày sinh nhật năm tuổi của nó.
Chị dâu đang bế cháu trai khoe khoang: “Thằng Quang nhà chúng ta là thừa hưởng hết gen tốt của vợ chồng bọn chị đấy! Hạ Hạ, em làm bác sĩ, em nói có đúng không?”
“Ừm? Không đúng thì là gì nữa.”
Hai vợ chồng lùn tịt như nấm thế kia, chẳng lẽ không tự biết mình là ai à?