Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Cháu trai tôi mới năm tuổi đã cao đến mét rưỡi, cả nhà chị dâu đi đâu cũng khoe gen nhà mình tốt.
Nhưng tôi biết rõ, thằng bé mắc chứng khổng lồ, nếu không can thiệp kịp thời, e rằng khó sống qua tuổi hai mươi.
Vì tương lai của cháu, tôi bất chấp sự phản đối của gia đình, đưa nó đến bệnh viện phẫu thuật.
Sau ca mổ, nó chỉ cao đến mét sáu, không những hay bị bắt nạt mà còn chẳng ai chịu lấy làm chồng.
Chị dâu đổ lỗi cho tôi lo chuyện bao đồng, phá hỏng “gen tốt” của nhà họ.
Tôi bị đứa cháu giận dữ đâm loạn dao đến chết: “Nếu không phải vì cô phá hoại phúc khí của tôi, tôi đâu bị người ta khinh thường như vậy!”
Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại đúng ngày sinh nhật năm tuổi của nó.
Chị dâu đang bế cháu trai khoe khoang: “Thằng Quang nhà chúng ta là thừa hưởng hết gen tốt của vợ chồng bọn chị đấy! Hạ Hạ, em làm bác sĩ, em nói có đúng không?”
“Ừm? Không đúng thì là gì nữa.”
Hai vợ chồng lùn tịt như nấm thế kia, chẳng lẽ không tự biết mình là ai à?
1
“Thằng Quang nhà chúng ta là thừa hưởng hết gen tốt của vợ chồng bọn chị đấy! Hạ Hạ, em làm bác sĩ, em nói có đúng không?” Giọng nói quen thuộc của chị dâu Hoàng Trúc vang lên bên tai.
Cảm giác bị đâm đến chết vẫn chưa tan biến.
Nhìn khung cảnh trước mắt, tôi không kìm được mà cả người run rẩy.
Phiên bản thu nhỏ của cháu trai, chị dâu còn trẻ trung, mẹ tôi vẫn chưa qua đời...
Tôi trọng sinh rồi sao?
Kiếp trước, tôi phát hiện cháu trai cao vượt trội so với bạn bè cùng lứa, mới năm tuổi đã cao đến một mét rưỡi.
Tôi biết rõ đây là chứng bệnh khổng lồ, mười năm mới gặp một ca.
Nhưng chị dâu lại khoe khoang khắp nơi rằng đó là nhờ gen tốt của chị ta và anh tôi.
Chị ta không chịu nghĩ xem, hai người lùn tịt như nấm thế kia sao đẻ được đứa con cao như vậy?
Tôi có lòng tốt khuyên nhủ chị ta: nếu không điều trị kịp thời, sợ là cháu trai không sống nổi qua tuổi hai mươi.
Chị dâu tưởng tôi ghen tị, nhất quyết không đưa cháu đi viện, cố chấp kéo dài thêm hai năm nữa.
Cuối cùng, vì nghĩ cho tương lai của cháu, tôi bất chấp mọi cản trở, đưa nó đi phẫu thuật.
May mà vẫn còn kịp, khối u trong não của cháu không phát triển thêm, nó cũng chưa chuyển sang ung thư.
Sau khi phẫu thuật, cháu trở lại bình thường nhưng chiều cao chỉ dừng lại ở mức một mét sáu.
Không những thường xuyên bị bắt nạt mà còn vì quá thấp nên chẳng ai chịu lấy làm chồng.
Mỗi khi cháu bị từ chối hết lần này đến lần khác trong các buổi xem mắt, chị dâu lại trút hết oán trách lên đầu tôi: “Tất cả là tại cô, chính cô đã phá hỏng phúc khí của nó!”
Anh tôi và mẹ tôi tin lời chị ta, đánh tôi một trận tơi bời rồi đuổi ra khỏi nhà.
Cuối cùng, tôi bị đứa cháu đầy phẫn nộ tìm đến, đâm loạn dao mà chết: “Nếu không phải vì cô phá hoại phúc khí của tôi, tôi đâu bị người ta khinh thường như vậy!”
Lần nữa mở mắt, tôi đã quay về đúng ngày sinh nhật năm tuổi của cháu.
Lần này, tôi sẽ từ bỏ ý định cứu người, tôn trọng vận mệnh của người khác.
Thấy tôi im lặng hồi lâu, chị dâu Hoàng Trúc hơi khó chịu nhìn tôi: “Hạ Hạ! Em nói đúng không?”
“Ừm? Không đúng thì là gì nữa?”
Nghe thấy câu trả lời của tôi, chị ta lại thỏa mãn khoe khoang cậu con trai cưng với họ hàng.
2
“Chị dâu này, thằng Quang có phải hơi cao quá rồi không? Hay là... dắt nó đi viện kiểm tra thử xem, tôi thấy đám nhỏ cùng tuổi nó đâu có ai cao như vậy.”
Một bà thím họ khá có học nhìn thấy sự phát triển bất thường của cháu tôi, lo cho sức khỏe nó nên lên tiếng nhắc nhở đầy thiện ý.
Nhưng chị dâu chỉ liếc xéo một cái: “Thím này, chẳng lẽ chị thấy con tôi cao hơn thằng Tùng nhà chị thì khó chịu à?”
Nghe vậy, bà thím lập tức im bặt, không dám nói thêm nửa lời.
Những người khác thấy vậy cũng chẳng ai dám hó hé thêm chuyện gì liên quan đến thằng Quang nữa.
Trong những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh, chị dâu ngẩng cao đầu, thậm chí bắt đầu lên lớp dạy người khác cách nuôi dạy con.
Trong khi bản thân chị ta với anh tôi cộng lại cũng chưa tới ba mét chiều cao.
Chị ta làm một hồi mà ai nấy đều nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy mỉa mai và khó chịu.
Anh tôi vì thằng Quang cao lớn mà cũng thấy tự tin hơn, lưng thẳng ra được chút.
Dù gì thì trước đây, anh ta cũng từng bị gọi là “thằng lùn rẻ tiền”.
Mẹ tôi cũng thấp. Mỗi lần ai đó nói tôi và anh tôi chẳng giống nhau, bà lại bảo tôi giống ông bố nghiện rượu đã mất.
Nhưng trong trí nhớ của tôi, hình như ông ta cũng chẳng cao hơn là bao.
Chị dâu thường dắt cháu đi khoe khoang khắp nơi: “Thằng Quang nhà tôi mới năm tuổi mà đã một mét rưỡi, đều nhờ vào gen tốt của vợ chồng tôi!”
Mấy bà mẹ bỉm sữa ban đầu nghe thấy nó mới năm tuổi còn tỏ vẻ ngạc nhiên, sau dần chuyển sang nghi ngờ rồi đến khi nghe chị dâu nói liền lập tức gật gù tin thật.
Dù sao cũng có vài người thấy anh tôi với chị ta đều thấp lùn nên đã nghi ngờ liệu có phải cháu tôi mắc bệnh không, nhưng đều bị chị dâu chặn họng bằng câu: “Chị ghen tị vì con tôi cao chứ gì?”
Từ đó về sau, mỗi lần gặp lại, họ chỉ nhìn gia đình chị ta bằng ánh mắt vừa thương hại, vừa bất lực.
3
Ở kiếp này, không còn có tôi ở bên ràng buộc, cháu trai lớn lên dưới sự nuông chiều mù quáng của chị dâu, thế là cháu chẳng coi một ai ra gì, lại còn ỷ vào thân hình cao lớn mà suốt ngày bắt nạt bạn bè.
Giáo viên không thể làm gì khác, đành phải mời chị dâu lên trường.
Chỉ là lời nhắc nhở đầy thiện ý, chị ta lại nói: “Các người ghen tị với thằng Quang nhà tôi thì có! Sau này thằng Quang nhà tôi là soái ca mét tám, biết chưa!”
Các thầy cô chỉ biết câm nín đứng đó, chịu một trận chửi xối xả từ chị dâu.
Từ sau chuyện đó, chị dâu càng chiều cháu hơn, hễ có vấn đề gì đều là lỗi của người khác.
Chị ta và cháu trai Doãn Văn Quang lúc nào cũng là “người đúng”.
Cháu bị chị ta chiều thành không còn quy tắc gì, suốt ngày ăn vặt vô tội vạ, càng ngày càng béo phì.
Cộng thêm chiều cao vượt trội, giờ nhìn cháu chẳng khác gì một học sinh cấp hai béo ục ịch.
Nhưng mà… cháu mới chỉ năm tuổi thôi đấy!
Ở trường mẫu giáo, cháu không những tự ý bắt nạt bạn mà với những đứa không nghe lời, nó còn lấy cả thân người nặng nề của mình đè lên.
Lần này thì nặng thật... đè thẳng bạn ấy nhập viện cơ mà.
Mà bố của đứa trẻ đó lại là dân xã hội đen, lần này cháu tôi chẳng may mắn như kiếp trước nữa rồi.
4
“A lô, Hạ Hạ, thằng Quang đè bạn bị thương rồi! Em đến xem sao đi!”
Kiếp trước, khi nhận được cuộc gọi này, tôi và mẹ vội vã chạy đến trường, đưa bạn cháu vào bệnh viện nơi tôi làm việc.
Sau đó còn phải chạy vạy khắp nơi, cúi đầu van xin, suýt nữa phải quỳ xuống cầu xin người ta tha thứ. Cuối cùng tôi còn phải vét sạch tiền tiết kiệm mới dàn xếp được ổn thỏa.
Thế nhưng, sau đó thì sao?
Khi tôi không còn tiền, muốn vay họ, họ đã nói gì?
“Có ai bảo cô đi xin người ta đâu? Vả lại, thằng Quang là cháu cô, cô bỏ chút tiền cho nó thì sao? Dù gì sau này cô cũng đi lấy chồng, giữ tiền làm gì, chẳng bằng để lại cho thằng Quang!”
……
Cho đến lúc tôi chết, họ vẫn cho rằng tất cả những gì tôi làm là đương nhiên, chẳng có gì phải biết ơn.
Lần này, tôi lạnh lùng đáp: “Thì đưa đi viện đi, nói cho tôi làm gì?”
“Tụi mẹ không có tiền hay là con xin nghỉ làm tới xem tình hình, rồi đưa bạn nó về bệnh viện chỗ con?” Mẹ tôi vẫn không nỡ bỏ cuộc.
Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng chị dâu cáu gắt: “Bảo con tiện nhân Doãn Hạ đó lết xác tới đây ngay!
Thằng Quang mà có chuyện gì, tôi cho nó đẹp mặt!”
Tôi lạnh lùng đáp: “Mẹ, con đang bận, con cúp máy đây.”
Nói xong, tôi dứt khoát tắt nguồn điện thoại.
Cười chết mất, viện nhi ngay gần trường mẫu giáo không chịu đưa đến, lại cứ phải lôi tôi ra làm cái bia gánh họa.
Lần này, ai muốn làm người chịu tội thay thì cứ làm, tôi không chơi nữa.
Cú đè lần này của cháu khiến chân bạn học gãy luôn, nghiêm trọng hơn hẳn kiếp trước, lúc đó chỉ là trầy xước da.
Chuyện kết thúc thế nào thì tôi chỉ cần nhìn mặt mũi bầm tím của anh tôi và chị dâu khi tôi về đến nhà là hiểu ngay.
Dù sao thì đàn ông bình thường sẽ không đánh phụ nữ, nhưng bố của đứa trẻ kia không phải người bình thường đâu.