Nhà họ Phó đã chu cấp cho tôi suốt 10 năm, và Phó Thiệu Dã cũng ghét tôi trọn 10 năm.
Bởi vì tôi không chỉ học giỏi, mà còn rất ngoan.
Cậu thiếu gia kiêu ngạo, khó thuần phục kia hạ thấp giọng nói với bạn bè.
“Ra vẻ thôi, chỉ là một con mọt sách biết học hành, nếu không nhờ nhà tôi chu cấp, cô ta chẳng là gì cả.”
Khi tôi lại một lần nữa giành được học bổng, bố Phó hỏi tôi muốn phần thưởng gì.
Tôi nói tôi muốn Phó Thiệu Dã.
“Cũng tốt, Tiểu Dã theo cháu chắc chắn sẽ biết học hành.”
Đêm hôm đó, tôi ép Phó Thiệu Dã ngã xuống giường, hôn đến mức khó lòng tách rời.
Tôi giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn hàng mi anh run khẽ, cổ đỏ bừng.
“Tôi học giỏi không, thiếu gia Phó?”
“ Cô học cái quái gì vậy?”
“《Cưỡng chế cải tạo đàn ông hư 》, quên nói với anh, mọt sách không chỉ giỏi lý thuyết, mà thực hành cũng rất mạnh.”