11
Chương trình học ở trường đã bước vào giai đoạn cuối.
Bạn thân năn nỉ tôi đi dự buổi liên hoan giao lưu.
“Không đi, bận.”
“Ôi trời, cậu đấy, suốt ngày vùi đầu vào nghiên cứu, lạnh nhạt, khép mình, chẳng có chút hơi thở của con người.”
Tôi thật sự lạnh nhạt đến vậy sao?
Tôi đưa tay chạm nhẹ lên cổ, nơi đó còn in dấu hôn mà Phó Thiệu Dã để lại.
“Tiểu Diệu, cổ cậu sao lại bị muỗi đốt thế?”
“Không phải muỗi…”
“Vậy là con gì mà cắn kinh vậy, nếu không phải cắn trên người cậu, mình còn tưởng ai đó khoe dấu hôn ngoài đường nữa cơ.”
“Đúng là dấu hôn…”
“Thấy chưa, mình đâu có nhầm.
Nhưng chắc có đàn ông trần truồng chui vào chăn cậu, cậu cũng chẳng thèm để tâm.
Thế nên, đi với mình đi, nghe nói năm nay còn có khu vực dành riêng cho du học sinh, biết đâu cậu gặp được người chuẩn bị đi cùng quốc gia, có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“…”
Chu Nhị Nhị lì lợm đeo bám, tôi chỉ đành đồng ý.
Cô ấy đặc biệt trang điểm cho tôi.
“Ngày thường toàn mặc màu sáng, hôm nay mặc váy đen thiên nga này đi.”
Chiếc váy mà Chu Nhị Nhị chọn ôm gọn phần trên cơ thể, lưng khoét trống, dây ruy băng đen quấn quanh, đuôi váy tựa như cánh chim tối sẫm.
Trang điểm xong, cô ấy khẽ tặc lưỡi.
“Bình thường nhìn cậu chỉ như một cô bé ngoan hiền, sao trang điểm xong lại mang nét u tối vậy, mà trang điểm cũng chẳng hề đậm. Cười thử xem nào.”
Tôi nhướn mày, cười nhạt một cái, nhưng nụ cười của Chu Nhị Nhị lập tức tắt ngấm.
“Đừng cười nữa, giống hệt bánh trôi mè đen, kiểu sẽ hại c/h/ế/t người ta ấy.”
“…”
Buổi liên hoan khá chán, tôi nhàn nhã uống chút r/ư/ợ/u.
Không để ý đến tin nhắn Phó Thiệu Dã gửi, bảo sẽ tới trường đón tôi.
Dù sao, sớm muộn tôi cũng rời khỏi nhà họ Phó, quan hệ giữa tôi và Phó Thiệu Dã không cần thiết phải để người khác biết.
“Thời Diệu, không ngờ cũng gặp em ở đây?”
Tôi quay đầu, thấy Hứa Dục Châu.
Anh mặc vest chỉn chu, tay cầm ly r/ư/ợ/u, tự nhiên trò chuyện giữa đám con gái.
“Không ngờ em cũng tham gia loại hoạt động này.”
Tôi cười nhạt: “Chơi cho vui thôi.”
“Gần đây Thiệu Dã còn bắt nạt em không? Tôi ít thấy cậu ta lắm.”
Hứa Dục Châu cụng ly với tôi.
“Không có.”
“Nếu em cần giúp đỡ, tôi có thể giúp.”
“Không cần đâu.”
Hứa Dục Châu mỉm cười ôn hòa.
“Thời Diệu, hồi cấp ba tôi thấy em có chút đáng thương, nhỏ bé, sống nương nhờ, không nơi dựa dẫm.
Sau này lại thấy em lạnh nhạt, như chẳng quan tâm đến điều gì.
Nhưng tôi vẫn phải nhắc, Phó Thiệu Dã mười bảy tuổi uống say đã dám cưỡng hôn em, sau này chưa chắc cậu ta không làm điều quá đáng hơn.”
Chuyện đó tôi tất nhiên nhớ rõ.
Khi ấy, Phó Thiệu Dã uống say trong quán bar, tôi tình cờ tới tìm.
Bị Hứa Dục Châu bắt gặp cảnh anh ép tôi vào tường mà hôn.
Hứa Dục Châu kéo anh ra, trong lúc hoảng loạn còn tỏ tình với tôi.
Tôi nhấp một ngụm r/ư/ợ/u, cười nhạt.
“Tôi không quan tâm anh ấy làm gì với tôi. Dù sao, chuyện anh ấy hôn tôi là do tôi dụ dỗ trước.”
Ý tôi khi đó, vốn là muốn để Tống Tri Ý bắt gặp.
Nếu không, vì sao giữa muôn người chẳng ai nghĩ tôi và anh sẽ có gì, riêng Tống Tri Ý lại mang thù địch với tôi.
“Sao cơ?”
Hứa Dục Châu ngây người mấy giây.
“Em quả thật không hề giống vẻ bề ngoài.”
“Nhưng mà…”
Anh mỉm cười như đã buông bỏ.
“Thấy em đứng trong khu du học sinh, định xuất ngoại sao?”
“Chuyện này hình như chẳng liên quan đến anh.”
“Trùng hợp, tôi cũng sắp đi. Nếu chúng ta tới cùng một đất nước, có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Tôi mỉa mai: “Phó Thiệu Dã có người anh em như anh, thật tốt.”
“Cô quá lời rồi. Nhưng em không định nói cho cậu ta biết chuyện em đi du học sao?”
“Không cần thiết.”
Hứa Dục Châu xa xa nâng ly r/ư/ợ/u.
“Vậy cạn một ly, coi như tiễn em một đoạn, được chứ Thời Diệu?”
12
Tôi quay đầu lại, thấy Phó Thiệu Dã đứng cách phía sau hai mét.
Hàng mi rủ xuống rồi lại nâng lên, trong mắt anh đã không còn nụ cười và cảm xúc suốt thời gian qua, chỉ còn lạnh lẽo và ánh nhìn soi xét thuần túy.
“Cô muốn ra nước ngoài? Cùng với hắn?”
Trở về nhà họ Phó.
Bị anh kéo đi loạng choạng vào tận phòng ngủ, đây là câu đầu tiên anh nói.
“Chỉ là đi du học, không phải đi với anh ta.”
“Cô định đi rồi mới nói với tôi sao? Tôi rốt cuộc là gì trong mắt cô?”
Phó Thiệu Dã dồn tôi ra sát bàn, hai tay chống ở phía sau.
“Tôi tưởng anh không để tâm.”
“Tôi có để tâm hay không là chuyện của tôi, cô nói hay không là chuyện của cô.”
Tôi nhíu mày: “Phó Thiệu Dã, anh lúc nào cũng như vậy.”
Tôi đẩy anh ra, định đi khỏi.
Nhưng lại bị anh ôm chặt từ phía sau, ngay nơi cánh cửa.
“Tôi để tâm. Không biết từ khi nào, tôi đã bắt đầu để tâm đến cô, muốn lúc nào cũng nhìn cô.
Nhưng cô lúc nào cũng lạnh nhạt, xem thường tôi, coi tôi không ra gì! Tôi không biết phải làm sao…”
Phó Thiệu Dã dán sát vào người tôi, vừa hung hăng vừa ấm ức.
Sao có thể không nhận ra được.
Mười bảy tuổi, tôi chỉ nói một câu có người viết thư tình cho mình, anh đã hôn tôi.
Trước đó nữa, anh không còn lặp lại câu “từ đâu về thì về đó” với tôi.
Mỗi khi tôi học về muộn, anh cố ý đi theo phía sau.
Mỗi dịp Tết, chú Phó đi công tác, người làm được nghỉ, nhưng ngoài căn biệt thự ngoại ô vẫn luôn có pháo hoa rực sáng.
Nhưng tôi không phải người nhà họ Phó.
Giữa tôi và anh, có một khoảng cách quá lớn.
Thứ anh có từ khi mới chào đời, tôi phải sống mười năm trong cô nhi viện mới có được.
Tôi không có cha mẹ người thân, không dám trao hết thảy tình cảm.
Sự xa cách và gần gũi của Phó Thiệu Dã cứ kéo căng cảm xúc tôi.
Giằng co suốt gần mười năm, tôi không muốn nhìn thấy phản ứng của anh sau khi biết tôi sẽ đi du học.
“Tôi rất biết ơn nhà họ Phó đã cưu mang và chu cấp. Tiền đi du học tôi cũng đã tự chuẩn bị.”
Phó Thiệu Dã đấm một cú thật mạnh vào cánh cửa.
“Bây giờ cô muốn vạch ranh giới rõ ràng với tôi sao? Chơi chán rồi thì bỏ sao?
Cô có biết khi cô ‘chơi’ tôi, tôi sung sướng đến mức nào không?
Dù mặt cô có lạnh lùng thế nào, tay cô giúp tôi vẫn ấm, mồ hôi trên cổ cô vẫn thơm.
Cô coi tôi là chó sao? Muốn chơi thì chơi, muốn bỏ thì bỏ. Sao cô có thể lạnh lùng như vậy?”
“Không phải, tôi không có ý đó… Ưm…”
Lời chưa nói hết đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn.
Bàn tay anh áp lên lưng tôi, hàm răng khẽ cắn vành tai.
Giọng điệu vừa oán vừa tức.
“Cô ăn mặc thế này để gặp mấy thằng đàn ông khác, cùng chúng bàn về tương lai!
Mà cái tương lai đó, không biết có chỗ cho tôi hay không. Cô thật nhẫn tâm.”
Không có gì tệ hơn lúc này.
Nhưng cũng chẳng có gì kích thích hơn lúc này.
Phó Thiệu Dã bế tôi lên, ép sát vào khung cửa kính sát đất, bên ngoài mưa rơi xối xả.
Đêm đen đặc quánh, bóng người chồng chéo in hằn trên tường.
“Sao nào? Không biết thì để tôi dạy.”
“Cô giáo Thời chỉ hiểu lý thuyết thôi đúng không? Tôi làm thế này có đúng không?”
Phó Thiệu Dã cố ý trêu chọc.
“Cô giáo Thời, chúng ta thực hành một lần nhé.”
Tôi vùi mặt vào hõm cổ anh.
Sợi ruy băng đen trên váy rối tung, quấn lấy ngón tay anh.
Anh hôn lên cằm tôi: “Cô hãy chơi tôi đi, cơ thể tôi đã ghi nhớ cô rồi. Con chó ngoan của cô đang muốn đây.”
Trên ga trải giường màu xám, nụ hôn của Phó Thiệu Dã từ trên xuống dưới, không rời khỏi bất cứ đâu.
“Diệu Diệu, tôi còn mạnh hơn cả xuân dược, xuân dược cũng chưa chắc khiến cô thành thế này.”
…………………
Thanh Lau Truyen