9
Đêm khuya, tôi không sao ngủ được.
Định xuống lầu đi dạo một chút.
Vừa mở cửa đã thấy Phó Thiệu Dã đứng ngay ngoài hành lang.
Anh lưỡng lự, hiếm khi mang theo vẻ do dự.
“Anh đứng đây làm gì?”
“Muộn thế rồi sao cô không ngủ?”
“Anh cũng đâu có ngủ.”
Phó Thiệu Dã đưa tay gãi tóc.
“Tôi không ngủ được, cô định ra ngoài?”
“Đi dạo dưới lầu.”
Tôi luôn cảm thấy trong không khí vương chút ngượng ngập khó nói.
Không thêm lời nào, tôi đi thẳng xuống dưới, Phó Thiệu Dã lặng lẽ theo sau.
Đến vườn hoa dưới nhà, tôi uể oải ngồi lên xích đu đung đưa.
Phó Thiệu Dã đứng cạnh, bỗng mở miệng: “Thời Diệu, cô không phải người ngoài.”
“Sao cơ?”
“Những lời trước kia tôi nói, đều là lúc tuổi trẻ nông nổi, làm tổn thương cô là lỗi của tôi.”
Tôi nhìn người trước mặt.
Năm mười tuổi, lần đầu tôi đến đây, anh ghét bỏ tôi, bảo tôi từ đâu thì quay về đó.
Những năm thiếu niên, bên cạnh anh luôn là những cô gái tươi tắn rạng rỡ, còn tôi chỉ là con mọt sách cổ hủ trong miệng anh.
Đến mười tám tuổi, tôi đã trưởng thành, là cô gái ngoan ngoãn trong mắt mọi người, nhưng anh vẫn chẳng thích tôi.
“Không ngờ những lời này cũng có thể từ miệng anh nói ra. Nhưng thật ra anh chẳng sai gì, là tôi tự bước vào cuộc sống của anh trước.”
Trẻ con vốn luôn ghét người ngoài, tôi hiểu được.
Tôi đã nhận sự chu cấp của nhà họ Phó, vốn không thể đòi hỏi gì thêm.
Phó Thiệu Dã ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Vậy tôi hỏi cô, tại sao lại hôn tôi?”
Tim tôi thoáng động, nhưng mặt vẫn thản nhiên.
“Khó hiểu đến vậy sao? Tôi chỉ muốn nhìn anh chật vật, muốn thấy đôi mắt anh đỏ hoe, đôi môi ướt át, cả người nhơ nhớp, cảm giác đó thật sự rất sảng khoái.
Làm nghiên cứu nhiều quá, đầu óc sẽ lơ mơ, giống như các anh uống say vậy, anh cứ xem như tôi phát điên đi.”
Ánh mắt Phó Thiệu Dã lay động, mang theo vẻ khó tin.
“Cô thật sự đúng là một kẻ bi/ế/n th/á/i.”
Tôi xua tay: “Anh nói sao thì cứ thế đi.”
Phó Thiệu Dã khụy gối ngồi trước mặt tôi, lòng bàn tay đặt lên đầu gối tôi.
Sống mũi cao thẳng của anh che khuất ánh trăng, nửa gương mặt giấu trong bóng tối không rõ ràng.
Đôi mắt phản chiếu ánh trăng, hàng mi khẽ run, mơ hồ khuấy động cảm xúc.
Anh mím môi, giọng nói theo làn gió đêm khẽ thoảng.
“Vậy khi cô không phát điên, lúc tỉnh táo, có muốn hôn tôi không?”
Không trách học bá suy nghĩ nhanh nhạy, tôi hiểu rõ anh muốn hỏi điều gì.
“Thế anh có cho hôn không?” Tôi hỏi ngược.
Phó Thiệu Dã nhướn mày: “Các cô học bá thường nói, thực tiễn mới ra chân lý, không thử thì sao biết được?”
Nói xong, anh còn tiện thể liếm môi một cái.
Người đàn ông này, dung mạo thật sự không ai bì kịp.
“Đẹp đến mức giống một viên xuân dược vậy.”
Tôi liếm nhẹ môi mình.
Đường nét lạnh lùng trên gương mặt Phó Thiệu Dã thoáng cong thành một nụ cười.
“Xuân dược? Cô không dám nếm, vì sợ mất kiểm soát.”
Tôi bật cười: “Anh không dám cho tôi nếm, vì sợ tôi quá tỉnh táo.”
Tôi và anh giằng co ngay tại chỗ, gió đêm lành lạnh, nhưng không khí lại tràn đầy mùi vị mập mờ.
Cuối cùng, xảy ra “sự kiện xuân dược” cắn môi.
Anh cắn rất mạnh, khiến môi tôi tê rần.
Tựa hồ là để trả thù, vì trong cuộc giằng co ấy, anh chẳng chiếm được ưu thế nào.
“Thời Diệu, tôi ghét cô.”
“Tôi biết.”
“Không, cô không biết. Cô cũng chẳng quan tâm.”
Không biết thì thôi, chẳng quan tâm cũng mặc kệ.
Dù sao anh cũng không hề biết, càng không hề bận tâm, rằng nửa năm trước tôi đã nộp đơn du học.
10
Chú Phó hiểu lầm rằng quan hệ giữa tôi và Phó Thiệu Dã đã bớt căng thẳng.
Ông yêu cầu tôi không chỉ phải trông chừng để anh không phát điên, mà còn phải giúp nâng cao thành tích học tập của anh.
Tôi bất đắc dĩ, đành kéo anh ngồi vào bàn học phụ đạo.
Ngồi bên bàn, Phó Thiệu Dã chống cằm, nhìn chằm chằm vào tôi.
“Nhìn gì vậy?”
“Không nhìn gì cả.”
Đôi mắt anh sâu đen, ánh lên tầng sáng ấm, như lẫn cả tinh tú.
Tôi nghiêng người lại gần.
Anh khẽ ngồi thẳng, cằm hơi nâng lên, gần như muốn ghé sát.
Tôi lướt qua mặt anh, cầm lấy chiếc kính để phía sau.
Phó Thiệu Dã thoáng khựng.
“Cô đến gần tôi thế làm gì, vừa rồi giảng có nghe hiểu không?”
“Nghe hiểu rồi.”
“Nghe hiểu thì làm mấy bài này đi.”
Ngón tay thon dài của anh kẹp lấy bút, xoay vài vòng.
“Nóng quá, tôi cởi áo ngoài đã.”
Anh cởi chiếc áo khoác, lộ ra áo ba lỗ bên trong.
Xương quai xanh kéo dài đến vai, cơ bắp cánh tay gọn gàng vừa phải, cổ áo rộng, che che hở hở, lộ ra khe rãnh mờ nhạt nơi ngực.
“Nhìn gì? Mặc cái này cho mát thôi.”
Tôi cúi đầu vào đề thi: “Tùy anh, làm bài đi.”
Một lát sau, anh lại bắt đầu giở trò.
“Vẫn nóng quá, cái này cũng cởi nhé.”
Chưa kịp để tôi nói, anh đã một tay cởi phăng áo ba lỗ.
Vai rộng eo hẹp, cơ bụng rắn chắc từng khối, đường gân xanh ẩn hiện kéo xuống dưới, biến mất nơi cạp quần.
“Cô đang nghiên cứu đề thi sao? Mệt không, hay nghỉ một lát?”
Trong phòng có chiếc ghế sô-pha nhỏ, Phó Thiệu Dã tựa người, tạo dáng.
Tôi đứng dậy, nhìn vào vở bài tập của anh.
“Sai hết? Thế là tôi dạy phí công rồi à?”
Phó Thiệu Dã uống một ngụm nước, giọt nước chảy từ khóe môi, lăn dài xuống cơ thể.
Anh đưa tay lau qua lồng ngực.
“Không phí công đâu, làm đúng thì có thưởng không?”
“Làm đúng thì không, sai mới có phạt.”
“Á!”
Tôi lôi ra chiếc roi da nhỏ mua từ trước, quất nhẹ lên người anh.
Trên ngực Phó Thiệu Dã lập tức in hằn một vết đỏ.
Tôi dùng đuôi roi gõ cằm anh.
“Không phải thích cởi sao? Vừa hay, tôi đánh thì anh phải chịu.”
Phó Thiệu Dã thở hắt ra, đôi mắt đẹp khẽ đảo.
“Sao cô lại ra tay với tôi nữa?”
“Đánh đúng vào anh đấy, cầm bút lên, sai một bước, ăn một roi.”
Tôi ngồi trên ghế sô-pha, ném quyển sách về phía anh.
Anh quỳ xuống đất, bắt đầu làm bài.
“Sai bước rồi.”
Lại một roi quất xuống.
Tôi không đánh mạnh, chỉ đủ để hằn dấu.
“Lại sai? Nhìn tôi đây, tôi giảng thế à?”
Phó Thiệu Dã lại bị quất một cái, bờ vai co rút.
Cúi đầu, hồi lâu chẳng ngẩng lên, chỉ còn tiếng thở dồn dập, như thể bị đau lắm.
Tôi cúi người, nâng cằm anh lên.
Phó Thiệu Dã ngẩng mặt, đôi mắt đen đặc, phủ một tầng sương mờ, môi khẽ hé, hơi thở phả ra nóng hổi.
“Còn sai không?”
Tôi lạnh giọng hỏi.
Phó Thiệu Dã thở dốc, lồng ngực phập phồng nhanh.
Giọng khàn mờ, bật ra từ cổ họng: “Ừm…?”
Tôi liếc xuống dưới, mọi chuyện dường như hơi mất kiểm soát, bèn tát anh một cái cho tỉnh lại.
“Phó Thiệu Dã, anh hạ lưu thật.”
“Cô dùng sữa tắm gì thế, thơm quá.”
…
Bao công sức dạy học, cuối cùng lại dạy ra một kẻ …
Thanh Lau Truyen