Cưỡng Chế Cải Tạo Đàn Ông Hư - Chương 2

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

3
 
Phó Thiệu Dã kiêu ngạo khó thuần, là cậu ấm nổi danh trong giới.
 
Thế nhưng lại chưa bao giờ nói chuyện yêu đương.
 
Hôm đó, sau khi tôi hôn anh thì bỏ đi, để mặc anh “đứng” chôn chân tại chỗ.
 
Đến ngày thứ ba, anh cuối cùng cũng về nhà.
 
Khác hẳn mọi lần, lần này anh trở về với vẻ im lặng bất thường.
 
Trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn, anh không ngờ tôi đang ngồi trên ghế sofa.
 
Phó Thiệu Dã khựng lại một chút.
 
“Nửa đêm không ngủ, ngồi đây giả ma à?”
 
“Khát nước, xuống uống thôi.”
 
“Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng về rồi.”
 
Quản gia vừa khéo đi tới: “Cô Thời mấy ngày nay đêm nào cũng đợi cậu.”
 
“Đêm nào cũng đợi?”
 
“Vâng.”
 
Quản gia công việc phân minh, đưa cho tôi một tấm thẻ: “Ông chủ bận công tác, nói cô quản thiếu gia sẽ vất vả, đây là khoản thêm cho cô.”
 
Tôi nghĩ một chút, rồi nhận lấy.
 
Quản gia đi rồi, Phó Thiệu Dã nghi ngờ nhìn chằm chằm tôi.
 
Tôi liếc anh một cái.
 
Anh lập tức né tránh ánh mắt.
 
Chưa được mấy giây, lại quay sang nhìn tôi lần nữa.
 
“Thời Diệu, chẳng lẽ cô thích tôi? Bố tôi bảo cô quản tôi, cô thì trực tiếp hôn tôi, không ngờ cô bề ngoài ngoan ngoãn mà gan to thật.”
 
Giọng Phó Thiệu Dã lười nhác.
 
“Nhưng đừng hòng quản được tôi. Cho dù toàn bộ phụ nữ trên thế giới này biến mất, tôi cũng không bao giờ thích cô.”
 
Không bao giờ thích tôi.
 
Tôi vuốt ve tấm thẻ trong tay, trong đầu bắt đầu tính toán nên mua gì.
 
Roi da? Còng tay? Dây thừng?
 
Dấu hôn trên cổ anh đã nhạt đi, chắc tôi phải tạo thêm vài vết.
 
Phó Thiệu Dã vẫn tiếp tục: “Tốt nhất cô nên từ bỏ đi.”
 
Thật muốn chặn cái miệng anh lại quá.
 
Tôi chớp mắt.
 
“Hôm đó tôi hôn anh xong, anh đi đâu?”
 
Phó Thiệu Dã bỗng im lặng, vành tai nhuộm lên màu đỏ đáng ngờ.
 
Ấp úng…
 
“Tất nhiên là tiếp tục chơi bời rồi.”
 
Tôi như ngẫm nghĩ: “Chưa bao giờ chơi bời đến vậy chứ?”
 
Phó Thiệu Dã khựng lại, bực dọc đẩy tôi ra: “Tôi đi nghỉ đây.”
 
4
 
Chủ nhật.
 
Tôi ở thư viện đến tận hai giờ sáng.
 
Cuối cùng cũng xử lý xong nội dung cuộc thi mà thầy hướng dẫn giao.
 
Khi trở về, Phó Thiệu Dã đang tổ chức tiệc ngoài trời ở sân thượng.
 
Tôi rửa mặt chuẩn bị ngủ, nhưng tiếng ồn ào từ trên lầu khiến tôi chẳng tài nào chợp mắt.
 
Bình thường mỗi khi chú Phó không có nhà, anh cũng hay mở tiệc, nhưng chưa bao giờ náo động đến mức này.
 
Bất đắc dĩ, tôi đành phải lên nhắc nhở.
 
Trên cao gió thổi, ánh trăng mờ ảo, Phó Thiệu Dã cầm đàn guitar, ngón tay lướt linh hoạt.
 
Thấy tôi bước lên, tiếng nhạc vang dội lập tức ngừng hẳn.
 
“Cô mặc như thế này muốn quyến rũ ai đây?” Phó Thiệu Dã trầm giọng chất vấn.
 
Có tiếng cười châm chọc nổi bật.
 
“Phó ca, mặc đồ ngủ dài tay dài quần, quyến rũ ai được chứ? Hahaha, mù mắt rồi.”
 
“Câm miệng.”
 
Sắc mặt Phó Thiệu Dã thoáng khó coi.
 
“Cô lên đây làm gì?”
 
“Ồn quá, các người nhỏ tiếng lại, tôi muốn nghỉ ngơi.”
 
“Nghỉ ngơi?”
 
Phó Thiệu Dã ném cây đàn sang một bên.
 
“Cô tận hai giờ sáng mới về, mọt sách cũng đâu có sinh hoạt điều độ nhỉ.”
 
Quả nhiên là cố ý chờ tôi về rồi mới làm ồn.
 
“Ôi trời, Phó Thiệu Dã, sao lại dữ với con gái thế, Tiểu Diệu, lại đây chơi với bọn tôi đi.”
 
Người nói là tiểu thư nhà họ Tống – Tống Tri Ý.
 
Cô ta thầm thích Phó Thiệu Dã đã lâu.
 
Tôi có chút tò mò, cô ta khăng khăng muốn giữ tôi lại để làm gì.
 
Không phải trong bar, ở đây họ chỉ uống vài lon bia, chơi trò xoay chai.
 
Miệng chai chỉ vào Phó Thiệu Dã.
 
Có người hùa theo: “Nụ hôn đầu còn không vậy?”
 
“Đừng chọc nữa, Phó ca không yêu đương, chắc chắn còn chứ gì.”
 
“Ây da, chẳng phải có người tò mò lắm sao?”
 
Tống Tri Ý ngại ngùng liếc nhìn Phó Thiệu Dã.
 
Ánh mắt anh đảo một vòng rồi dừng trên người tôi.
 
Anh khẽ ho một tiếng: “Không còn.”
 
Mấy người bạn trợn tròn mắt, sắc mặt Tống Tri Ý lập tức sa sầm.
 
“Má ơi, chẳng lẽ là…” Có kẻ nháy mắt liếc cô ta một cái.
 
Cô ta giả bộ e thẹn: “Thôi nào, mấy người đừng nói lung tung.”
 
“Xấu hổ rồi kìa, Phó ca, mau kể lại chi tiết đi.”
 
Phó Thiệu Dã nhìn tôi một cái, nhưng không hề phủ nhận.
 
Anh nhướn mày: “Tôi cưỡng hôn đấy, ai kia đỏ mặt như m/á/u, chân còn mềm nhũn.”
 
Anh nói một câu, mặt Tống Tri Ý lại đen thêm một bậc.
 
Nhưng cô ta vẫn không ngại, còn rúc sát vào anh.
 
Chỉ là Phó Thiệu Dã chẳng hề né tránh, để mặc người khác hiểu lầm.
 
Thậm chí, khóe môi anh còn kín đáo cong lên với tôi.
 
Tôi lướt ngón tay qua màn hình điện thoại, thông báo cho thấy bưu kiện tôi mua đã được giao.
 
Đã đến lúc dùng rồi.
 
“Các người cứ uống đi, tôi buồn ngủ rồi.”
 
“Đừng vậy mà, em gái Thời, chai đã quay tới em rồi, vẫn là câu hỏi đó, em trả lời xong rồi đi.”
 
Tôi không ngoái đầu: “17 tuổi.”
 
“Ý gì?”
 
“17 tuổi thì mất nụ hôn đầu rồi.”
 
“Má ơi, mọt sách yêu sớm, ghê gớm thật.”
 
Khi tôi quay người bước xuống lầu.
 
Phó Thiệu Dã đang đắc ý thì thoáng chốc đã sững sờ, nụ cười bên môi hoàn toàn biến mất.
 
5
 
Tôi dùng vải quấn quanh còng tay, rồi bỏ sợi dây thừng thô ráp vào nồi nấu.
 
Tin nhắn tôi gửi cho Phó Thiệu Dã 【qua đây tìm tôi】 vẫn không có hồi âm.
 
Bọn họ đã chuyển xuống phòng e-sport dưới lầu.
 
Tôi lại gửi thêm hai tin, Phó Thiệu Dã trực tiếp chặn tôi.
 
Tôi khẽ thở dài, mở máy tính, bắt đầu viết code.
 
Khi sợi dây thừng được nấu cho mềm và chắc, đoạn code của tôi cũng hoàn tất.
 
Hai phút sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ dồn dập.
 
Tôi thong thả mở cửa, Phó Thiệu Dã sa sầm mặt xông thẳng vào.
 
“Sao cô lại có ảnh chúng ta hôn nhau?”
 
“Rõ ràng quá rồi còn gì? Hôm đó tôi chép ra từ camera giám sát ở quán bar.”
 
Phó Thiệu Dã đưa tay vò tóc, mặt đầy bực dọc nhưng không dám để lộ quá nhiều.
 
“Tôi lên đây rồi, cô có thể dừng chương trình được chưa.”
 
Tôi vừa cài virus vào chiếc máy tính Phó Thiệu Dã hay dùng.
 
Khi bạn bè anh đang tung hoành trong game, màn hình của anh sẽ đột ngột dừng lại.
 
Ảnh chúng tôi hôn nhau lập tức hiện ra ngay giữa màn hình.
 
Bên dưới còn một dòng chữ nhỏ: 【Trong vòng hai phút phải lên đây, bằng không toàn bộ máy tính sẽ hiển thị cùng một nội dung】.
 
Tôi mỉm cười, đưa tay lướt theo đường nét chân mày, ánh mắt anh.
 
“Sao thế, sợ bạn bè biết à? Cảm thấy hôn tôi mất mặt? Sợ họ cười chê? Hay là vì, anh ghét tôi?”
 
Bị kìm chặt, Phó Thiệu Dã không dám nói bừa.
 
“Không phải.”
 
Tôi chạm khẽ vào yết hầu anh.
 
“Vậy là sợ Tống Tri Ý biết sao?”
 
Phó Thiệu Dã nuốt một ngụm nước bọt, hai tay chống lên bàn sau lưng tôi.
 
Cúi đầu: “Thì ra cô ghen rồi?”
 
Hơi thở anh phả lên môi tôi.
 
Tiếng tích tắc đếm ngược hai phút vang vọng trong phòng.
 
Tôi mím môi, đưa tay tắt chương trình.
 
“Đúng vậy, cho dù chỉ là công cụ để xả stress, tôi cũng không muốn ai khác chạm vào.”
 
Cạch một tiếng.
 
Còng tay đã khóa chặt cổ tay Phó Thiệu Dã.
 
“Tôi chỉ là công cụ để xả stress của cô thôi sao?”
 
Tôi không đáp, mà cúi đầu cố định còng vào lưng ghế.
 
“Thả tôi ra!”
 
Phó Thiệu Dã có chút sốt ruột.
 
“Cô muốn làm gì? Tôi nói cho cô biết, tôi không đời nào… ưm…”
 
Đôi môi Phó Thiệu Dã rất đẹp, nhưng mỗi khi mở miệng thì chẳng có lời nào dễ nghe.
 
Vậy thì chi bằng bịt lại.
 
Kiến thức về hôn của tôi chỉ đến từ lý thuyết, thế nhưng đối tượng thực nghiệm lại đặc biệt hợp ý.
 
Phó Thiệu Dã giãy giụa một hồi rồi cũng không phản kháng nữa.
 
Thậm chí, còn vô thức đáp lại tôi.
 
Hàng mi anh run khẽ.
 
Làn da mịn màng, trên gương mặt cốt cách hoàn hảo thoáng lên một tầng ửng đỏ, như tác phẩm tinh xảo trong tay nghệ nhân.
 
Nhịp thở giao hòa, vạt áo thun bị xốc xếch.
 
Lộ ra một đoạn cơ bụng căng chặt.
 
Tôi cúi mắt, lướt xuống chiếc quần đen của ai kia.
 
“Thời Diệu, đừng nhìn!”
 
“Tôi giúp anh nhé?”
 
“Cô dám?!”
 
Mặt Phó Thiệu Dã đỏ bừng: “Nếu cô dám chạm vào, cô c/h/ế/t chắc! Đừng nhìn… cũng đừng động vào…!”
 
Tôi không chỉ nhìn, mà còn chạm.
 
Tiếng thở dốc ẩm ướt của Phó Thiệu Dã vang bên tai, ướt át đến mức mê hoặc lòng người.
 
“Anh nhớ rõ đi, nụ hôn đầu là của tôi, lần đầu tiên khiến anh sung sướng, cũng là tôi.”
 
“Thật sự là lần đầu tiên sao? Nhạy cảm đến vậy.”
 
Hơi thở của Phó Thiệu Dã cũng dễ dàng khơi gợi người ta.
 
“Tâm lý học có một hiệu ứng gọi là hiệu ứng neo tâm lý, cảm xúc của con người sẽ gắn liền với một kích thích đặc biệt từ bên ngoài. Phó Thiệu Dã, lần sau anh tự giải quyết, phải nhớ đến tôi.”
 
Da anh trắng, cổ tay bị còng hằn lên vết đỏ.
 
Âm thanh lạch cạch vang mãi không ngừng.
 
“Tôi dạy có giỏi không, thiếu gia Phó?”
 
Từ trước đến nay tôi chưa từng gọi anh như vậy.
 
Nhưng đôi khi, loại xưng hô có phần “phạm thượng” này lại mang đến một thú vị khác.
 
“Mẹ kiếp, cô học cái gì thế này? Bố tôi bảo cô dạy tôi kiểu này sao?”
 
“《Cưỡng chế cải tạo đàn ông hư》.” Tôi cúi xuống, hôn nhẹ lên yết hầu anh.
 
“Quên nói, mọt sách không chỉ giỏi lý thuyết, thực hành còn giỏi hơn.”
 
“Đừng… đừng hôn chỗ đó…”
 
 
“Phó ca, lâu thế rồi còn chưa xuống, game đã vào mấy ván rồi.”
 
Tiếng gõ cửa phòng bên cạnh vang lên.
 
Phó Thiệu Dã lập tức cứng người.
 
Vì căng thẳng, tay tôi lỡ siết một cái.
 
“Ưm…!!”
 
Người ngoài khựng lại.
 
“Âm thanh gì thế, hình như từ phòng bên, giống như là Phó ca.”
 
“Không phải phòng Thời Diệu sao? Sao Phó ca lại ở đó được? Thôi kệ, qua xem thử.”
 
Sắc mặt Phó Thiệu Dã thoáng chốc hoảng loạn.

Thanh Lau Truyen
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo