13
“Thời Diệu, em lừa tôi?”
Khi nhận được tin nhắn này từ Phó Thiệu Dã, tôi đã chuẩn bị lên máy bay.
Anh biết chắc tôi sẽ đi du học, nên nói muốn đến tiễn.
Nhưng trước đó, dì của Phó Thiệu Dã tìm gặp tôi.
Người phụ nữ trang điểm tinh tế, khí chất sắc sảo, là người mạnh mẽ trên thương trường, địa vị trong nhà họ Phó càng thuộc hàng đầu.
“Dì.”
“Đừng căng thẳng, hôm nay dì chỉ muốn nói chuyện về Tiểu Dã.”
Bà nhấp một ngụm cà phê: “Hôm đó, chuyện hai đứa ở trên xe, dì đã thấy.”
Tim tôi thót một cái.
Quả nhiên không phải ảo giác.
“Dì không nói là hiểu rõ mọi chuyện, nhưng cũng không phải không biết gì.
Tiểu Dã sẽ không làm ra chuyện cưỡng bức, con cũng không phải loại cam chịu để bị bắt nạt. Dì biết, cả hai đều là tự nguyện.”
“Bị dì nhìn thấu rồi.”
Người phụ nữ khẽ cười, bớt đi vẻ nghiêm nghị.
“Khi Tiểu Dã còn nhỏ, ba mẹ nó vẫn rất tình cảm. Hai người hay nói, muốn có thêm một cô con gái, để đủ chữ ‘hảo’.
“Sau này họ bất đồng quan điểm rồi ly hôn, cha nó bận rộn, cả căn nhà lập tức lạnh lẽo. Mãi đến năm nó mười tuổi, khi con được đưa về.
“Ban đầu dì tưởng vì trong nhà có thêm một người ngoài nên nó mới ghét bỏ con .
Sau này mới hiểu, anh trai dì quá bận, khi nhìn hai đứa, luôn khen đứa ngoan hơn.
Chung quanh lại có kẻ thêm mắm dặm muối, trẻ con vốn hay nghĩ nhiều, Tiểu Dã đã ngộ nhận rằng con là con riêng.
“Dù sau này biết không phải, nó cũng chẳng chịu cúi đầu, mà con thì đã sớm khoác lên mình một lớp vỏ cứng.”
Trước đây tôi cũng nghĩ giống dì, nhưng không ngờ Phó Thiệu Dã lại có một hành trình tâm lý như vậy.
“Hôm nay dì đến, chỉ muốn nói thế thôi. Nghe nói con sắp đi du học, đừng mang theo những khúc mắc không cần thiết.”
Một dòng ấm nóng dâng lên trong lòng.
Tôi từng nghĩ, mọi người đều cho rằng tôi không phải thật sự thuộc về nhà họ Phó.
“Dì, thật ra cháu và Phó Thiệu Dã chưa từng ở bên nhau.”
“Làm tốt lắm, nó vốn chẳng xứng với cháu.”
“???”
Tôi thoáng sững sờ.
“Anh trai dì vốn chẳng biết lo cho gia đình, con trai lại hỗn xược như thế, làm sao xứng với cháu?
Cháu đi du học cũng tốt, để nó ở trong nước tự rèn giũa.
Không trải qua nỗi đau chia ly, làm sao trưởng thành được. Dì mượn cháu để rèn thằng bé một chút.”
Dì nói, bảo tôi đừng cho Phó Thiệu Dã biết tôi đi đâu, cũng đừng gặp anh.
Tôi cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn.
Nên trước khi đi, tôi đã để lại cho Phó Thiệu Dã một món quà.
Một món quà ghi lại hành trình tâm tư của tôi dành cho anh suốt bao năm.
14
Một năm sau.
Tôi về nước tham gia một dự án.
Chú Phó nghe tin tôi trở về, liền phái trợ lý đến đón.
“Cô Thời, xe ở ngoài sân bay, biển số là…”
Mười phút sau, tôi ra khỏi sân bay.
Tìm thấy chiếc xe đã định.
Người trợ lý trông có phần khí thế.
Áo khoác dài, áo trong lụa đen, vai rộng chân dài, tóc buông phóng khoáng, đeo kính râm.
Anh tựa vào xe, một chân hơi co.
Tôi đứng yên tại chỗ.
“Một năm không gặp, không nhận ra tôi sao?”
Giọng nói quen thuộc, sự trêu chọc quen thuộc.
“Phó Thiệu Dã.”
Anh khẽ đáp: “Ừ.”
Ngồi vào xe, bầu không khí thoáng chốc có phần lạnh.
“Thật sự không định để ý đến tôi sao? Nhìn xem tôi có gì thay đổi không?”
Tôi quan sát kỹ.
“Trông giống người rồi.”
“Tsk, lại chẳng thốt ra lời hay nào.”
Phó Thiệu Dã dừng xe, kéo phanh tay, nghiêng người qua.
Một hơi hôn lên.
Tay tôi run khẽ, m/á/u nóng dồn lên não.
Hôn một lúc, hơi thở anh dán sát tôi.
“Kỹ thuật hôn tiến bộ rồi.”
“Em không có gì khác để nói à?”
“Hết rồi.”
“… Được, vậy để tôi nói.”
Phó Thiệu Dã lấy ra một quyển sổ, nhét vào tay tôi.
“Đây chính là món quà em để lại trước khi đi?”
“Đúng vậy.”
Anh vò tóc, tức đến bật cười.
“Học bá tỏ tình cũng đặc biệt thật, đưa tôi một tập đề tự soạn, đáp án liên kết tra theo từ điển chữ Hán, từ kiến thức cấp ba đến đại học, toán liên kết vật lý. À, sao không có đề cấp hai, chắc học bá khinh thường quá dễ.”
“Vậy anh đã giải hết chưa?”
“Tất nhiên.”
Tôi thở phào, nhưng nghĩ đến việc anh đọc hết những gì tôi viết, lại thoáng thấy ngượng.
“Anh mất bao lâu, một tuần?”
“…”
Phó Thiệu Dã cười cứng ngắc: “Bảo bối, em có biết mỗi đề em soạn đều ở độ khó thi đấu không? Tôi thức trắng một tháng mới giải xong hết đấy.”
…………
15
Năm tôi ra nước ngoài.
Phó Thiệu Dã bắt đầu bước chân vào công ty.
Rời xa những cuộc chơi và thói quen sinh hoạt không lành mạnh.
Thiên phú của một người con nhà thương nhân cuối cùng cũng bộc lộ.
Hợp đồng ký kết từ con số sáu chữ số, đến bảy chữ số, thậm chí tám chữ số.
Người ta đều gọi anh một tiếng “Tiểu Phó tổng”.
“Tiểu Diệu ở nước ngoài chắc cũng không cần lo lắng, nghe nói còn có bạn trai rồi, bao giờ dẫn về cho mọi người gặp mặt?”
Đó là lần trước, chú Phó định giới thiệu cho tôi con trai của một người bạn, cũng đang du học.
Tôi bịa đại rằng mình có bạn trai.
Trên bàn ăn vang lên một tiếng cười khẽ.
Chú Phó theo thói quen nổi nóng: “Phó Thiệu Dã, mày lại phát điên gì nữa?”
Phó Thiệu Dã cười trong cổ họng.
“Ba, ba nhìn tôi hơn hai mươi năm rồi, còn cần phải gặp nữa sao?”
“Sao cơ?”
Bên cạnh, Phó Thiệu Dã nắm lấy tay tôi, đan chặt mười ngón, giơ lên.
Anh nghiêng đầu, khẽ chạm vào tôi.
“Bảo bối, lần đầu gặp bố vợ thì gọi là gì? Chú sao?
Bảo bối, hình như chú không ưa tôi lắm, cứ trợn mắt với tôi. Chú, không sao chứ?”
Đôi môi chú Phó run run, cuối cùng tức giận mắng một câu:
“Đồ khốn, mày sao động thủ với ai cũng được hả?!”
Bên kia, dì vẫn mỉm cười, giấu công danh, giấu chiến tích.
16
Trên đường trở về, tôi mở cuốn nhật ký.
Phát hiện Phó Thiệu Dã đã viết lại lời giải và phản hồi cho tôi.
【Tại sao Phó Thiệu Dã ghét tôi?】
“Đáp: Lỗi của tôi.”
【Tôi cũng không thích anh ấy.】
“Đáp: Xin em đừng thế (câu này khó quá).”
【Anh ấy đưa tôi đi thi đấu.】
“Đáp: Bảo bối thật thông minh.”
【Anh ấy cao quá.】
“Đáp: Bình thường thôi, 186.9.”
……
【Sao không để ý tới tôi, thật muốn nhốt anh ấy lại, chỉ để mình tôi nhìn.】
“Đáp: Tính chiếm hữu mạnh, thích, làm chó ngoan của bảo bối.”
【Da thật đẹp, không biết đánh một cái có đỏ không.】
“Đáp: Sẽ dựng lên.”
……
【Hôn tôi rồi, kỹ thuật hôn thật tệ, không hổ là học dốt.】
“Đang học, giờ lưỡi rất linh hoạt, có thể ướt (gạch đi) thử.”
【Bị tôi chơi bẩn rồi.】
“Chỉ bẩn cho một mình bảo bối thôi.”
……
Trang cuối cùng.
Là dòng chữ tôi viết thêm trước khi đi.
【Trong tương lai của tôi và anh, chờ tôi và anh.】
“Ngày sau còn dài, Thời Diệu.”
…………
“Em xem gì thế?”
Cuốn nhật ký khiến mặt tôi đỏ bừng.
Tôi vội vàng gập lại.
Phó Thiệu Dã áp sát từ phía sau, giọng trầm thấp bên tai.
“Đừng xem nữa, tối nay thử hết đi.”
Những món đồ từng mua, từng dùng, chưa từng dùng, đều bị lôi ra.
“Bảo bối, một năm qua tôi đã học được rất nhiều.”
“Em hãy cảm nhận thật kỹ, thao tác của tôi có đúng không?”
Trên giường, trước cửa sổ sát đất, ngoài ban công, trước gương…
Đều trở thành nơi chúng tôi thực hành.
Tôi túm lấy tóc anh.
“Cậu học sinh ngoan, thật giỏi.”
-HẾT-
Thanh Lau Truyen